Lúc Vân Trạch tỉnh lại, đầu óc cậu hãy còn mơ màng, không biết mình đang ở đâu.
Thật ra có tỉnh táo đi chăng nữa thì cậu cũng không biết mình đang nơi nào.
Chiếc giường này rất rộng, dường như đủ cho năm sáu Vân Trạch nằm, màn che màu xanh thẫm được thả xuống, bên trong rất tối, có thể ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc.
“Đương —— Đương Quy?”
Giọng Vân Trạch nhỏ xíu, cậu đang muốn ngồi dậy, nhưng xương cốt tay chân nặng nề chẳng có sức lực, không thể nhúc nhích được.
Bên ngoài truyền đến tiếng ho khan rất nhỏ, sau đó một bàn tay trắng nõn vén màn giường lên: “Tiểu công tử tỉnh rồi ạ?”
Là Thu Hâm, Vân Trạch biết mình đang ở chỗ của Chung Hành.
Nhưng mà vành mắt Thu Hâm hơi phiếm hồng, sắc mặt trông không ổn lắm, tựa như một sợi dây cung đang bị kéo căng.
Vân Trạch chậm rãi dịch cơ thể từng chút: “Nước.”
Thu Hâm đi lấy nước trà đút cho Vân Trạch uống một hớp, nàng lập tức rơi lệ: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, nô tỳ đi mời điện hạ qua.”
Vân Trạch đã hôn mê rất nhiều ngày.
Khi còn nhỏ cơ thể này thường xuyên chịu đói, đãi ngộ ở Hầu phủ rất thê thảm nên sức khỏe không được tốt.
Ngày đó chỗ bị thương nặng nhất không phải là đầu, cậu bị cây ngang trên xe ngựa đè lên lồng ngực, nội tạng xuất huyết, mấy ngày qua vẫn hôn mê chưa tỉnh, một đám thái y bị nhốt trong phủ Nhiếp chính vương, ai nấy đều lo lắng, không dám nói chuyện lớn tiếng.
Vân Trạch chỉ nhớ rõ hôm đó xe ngựa bị thứ gì đó đụng phải, mấy chuyện còn lại không rõ lắm, còn vì sao lại ở chỗ Chung Hành, cậu cũng không biết nguyên nhân.
Chung Hành đang thương nghị quân vụ của Vĩ châu cùng một đám đại thần, Triệu Nghị bị quân phản loạn đánh cho liên tiếp bại lui, hiện giờ đã mất quận Đình, phản quân như hổ rình mồi với Minh Đô.
Thu Hâm lặng lẽ đi vào, nhỏ giọng nói hai câu bên tai Chung Hành: “Điện hạ, tiểu công tử tỉnh rồi ạ.”
Chung Hành gật đầu: “Gọi Liễu Lâm đến bắt mạch đi.”
Nghị sự xong, Chung Hành trở về chỗ ở.
Mấy ngày nay Viện sứ Liễu Lâm của Thái y viện cực nhọc ngày đêm không thể nghỉ ngơi chỉ lo chăm sóc Vân Trạch, lão bắt mạch cho Vân Trạch rồi nói: “Tốt nhất là sắp tới công tử đừng nên xuống đất đi lại, có chuyện gì cần thì cứ gọi tôi tớ làm thay.”
Giọng Vân Trạch nhỏ hơn ngày thường, có thể nhận ra cậu không nhiều sức lực: “Đại nhân nhọc lòng rồi.”
Liễu Lâm lau nước mắt chua xót trong lòng, há chỉ là nhọc lòng, việc này mất đầu như chơi đấy.
Nhiếp chính vương Chung Hành không phải là người nói đạo lý, khó trách Hoàng đế nghe tên của hắn liền sợ hãi, mấy ngày qua hễ Liễu Lâm nhìn thấy Chung Hành là hai chân run rẩy ngay.
Một vài lời đồn thực sự không có lửa thì làm sao có khói.
Cũng may tính tình cậu bạn nhỏ này rất tốt, vừa tỉnh lại đã cảm ơn lão diệu thủ hồi xuân.
Liễu Lâm cười nói: “Không nhọc lòng, tuyệt đối không nhọc lòng đâu.”
Vân Trạch nói, “Trước đó đại nhân đã cứu bà ngoại của ta, hiện giờ lại chữa bệnh cho ta, không biết cảm ơn thế nào. Chờ sau khi ta khỏi bệnh nhất định sẽ đến phủ đại nhân bái tạ, đại nhân sống ở đâu?”
Liễu Lâm thấy thái độ Vân Trạch ôn hòa, nhịn không được nói thêm mấy câu với Vân Trạch: “Ta ở ——”
Còn chưa nói xong đã nghe phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Liễu đại nhân ở trong ngõ Quảng Bạch, chờ ngươi khỏi bệnh rồi ta sẽ đi cùng ngươi.”
Mồ hôi lạnh sau lưng Liễu Lâm lập tức tuôn ra, lão đang muốn quỳ xuống, Chung Hành phất phất tay, lần đầu tiên nói chuyện với lão có ý cười: “Liễu đại nhân đi ra ngoài trước đi.”
Liễu Lâm thở phào nhẹ nhõm, lão vừa mới ra khỏi cửa, Hứa Kính tươi cười đi tới: “Nhiều ngày rồi Liễu đại nhân vẫn chưa về nhà, người nhà đang rất lo lắng, hôm nay về trước đi, nếu có cần vương phủ sẽ phái người mời ngươi tới.”
Liễu Lâm chắp tay nói: “Đa tạ Hứa tiên sinh thương cảm.”
Hứa Kính ra thủ thế, vài tôi tớ bưng đồ đi tới, gió nhẹ thổi lên tấm vải đỏ đang trùm trên khay hiện ra móng ngựa vàng chói mắt bên dưới.
Liễu Lâm sợ hãi không yên: “Sao ta có thể nhận thứ này được?”
“Đây là chút lễ vật mà điện hạ chúng ta chuẩn bị,” Hứa Kính nói, “Lần này Liễu đại nhân có công chữa bệnh cho Vân công tử, cứ nhận lấy đi.”
Nghe lão nói như vậy, Liễu Lâm yên tâm hơn. Lão đã sớm nghe nói Chung Hành rất giàu, hôm nay vừa thấy mới biết —— lời đồn đều là sự thật.
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn mọi khi, phủ Nhiếp chính vương uy nghiêm khác với nơi khác, Liễu Lâm được tôi tớ trong phủ đưa ra ngoài, dọc đường đi nhìn thấy cây cối đã đâm chồi nảy lộc.
Vân Trạch nhìn Chung Hành đến gần, cơ thể cậu yếu ớt, Chung Hành lót gối mềm ở sau gáy cậu: “Đã đỡ hơn chưa?”
Vân Trạch gật đầu: “Quận vương, nơi này là đâu vậy? Tại sao ta bị thương–-“
Ngón tay thon dài của Chung Hành đặt trên khóe môi Vân Trạch: “Nơi này là phủ đệ khác của ta. Trưởng công chúa Hoài Thục trả thù ngươi vì chuyện của cha ngươi, cho nên sai tên đánh xe nhà bà ta đâm vào ngươi. Ngươi còn chưa khỏe, tốt nhất là đừng nói chuyện.”
Vân Trạch: “…”
Nói vậy cậu bị tai nạn xe cộ phiên bản cổ đại à?
Vân Trạch hỏi, “Tại sao bà ta lại nghĩ ra biện pháp này để trả thù cha ta?”
Người đắc tội Trưởng công chúa Hoài Thục là Vân Thường Viễn, có quan hệ gì với cậu cơ chứ? Hơn nữa cậu cũng không phải đứa con Vân Thường Viễn thích nhất, cho dù đụng chết cậu, Vân Thường Viễn cũng không đau không ngứa đứng trên triều đình.
Trưởng công chúa Hoài Thục lại vì chuyện này mà dính tới máu tanh, bị đại thần trong triều buộc tội.
Trong mắt Chung Hành xuất hiện tia khinh miệt: “Nếu người trong hoàng thất làm việc thận trọng, trước khi làm việc có thể suy nghĩ đến kết quả thì cũng không rơi vào kết cục có danh không quyền, bọn họ chỉ một đám mọt mà thôi.”
Nếu không có Chung Hành ra mặt, chuyện này sẽ rất khó xử lý.
Trưởng công chúa Hoài Thục âm độc ích kỷ, vì hại Vân Trạch mà không tiếc hy sinh con dâu mình. Lang gia mất một mạng người, Kinh Triệu doãn sẽ không thả Vân Trạch ra ngoài, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp cho Vân Trạch một tội danh tống vào trong lao ngục.
Tuy An Lạc hầu là Hình bộ thượng thư, nhưng sức mạnh của Hình bộ không thể lung lay hai ngọn núi lớn Phùng gia và Lang gia. Bọn họ có Hoàng đế làm hậu thuẫn, làm việc không cần lo lắng đến hậu quả.
Hoàng đế còn trẻ mà vô dụng, dưới có tầng tầng quan hệ cản trở, Kinh Triệu phủ không nghe Hình bộ an bài, An Lạc hầu vô lực giống như dân chúng bình thường bị đoạt đi ruộng đất điền trạch.
Vân Trạch nói, “Huynh mang ta về từ Kinh Triệu phủ, thủ hạ của Trưởng công chúa có làm khó huynh không?”
“Chút khó khăn mà thôi, cũng qua cả rồi, Nhiếp chính vương đã phạt bọn họ.” Chung Hành vuốt mái tóc như mực của Vân Trạch, “Ngươi không cần lo lắng đâu.”
Hiện giờ Vân Trạch rất yếu, nói một lát mà đã mệt mỏi, cậu gật đầu nói: “Quận vương, ta mệt rồi, muốn ngủ thêm một lát nữa.”
Chung Hành thả màn giường xuống, hắn ôm Vân Trạch vào lòng: “Trên người còn chỗ nào đau không?”
Ở nơi lờ mờ bị người ta ôm không thoải mái lắm, Vân Trạch bị ép vùi vào lòng ngực Chung Hành: “… Có hơi ngột ngạt.”
Hơn nữa sức lực Chung Hành rất lớn, ôm mạnh làm Vân Trạch không thoải mái chút nào.
Chung Hành vẫn không buông tay, Vân Trạch không đẩy hắn ra nổi đành phải ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực Chung Hành.
Nhịp tim người đàn ông này rất vững vàng, từng tiếng từng tiếng khẽ chui vào tai, không biết vì sao Vân Trạch cảm thấy lỗ tai mình hơi nóng.
Nhưng bây giờ cậu không thể chạm vào lỗ tai mình được, bởi vì hai tay đã bị Chung Hành đè lại không thể nhúc nhích: “Quận, quận vương…”
“Hửm?”
Vân Trạch nói, “Lỗ tai ta hơi nóng.”
Cho nên Chung Hành cần buông mình ra.
Chung Hành niết vành tai cậu: “Nóng thật.”
Được rồi, hiện giờ Vân Trạch không chỉ cảm thấy tai mình nóng mà còn thấy cả người mình rất nóng.
“Sau này ra ngoài cần phải cẩn thận, ta cho ngươi hai thị vệ, để bọn họ bảo vệ ngươi nhé?”
Vân Trạch nói, “Quận vương, ta không thích ứng nổi những thị vệ cả người toàn sát khí trong phủ huynh đâu, khi bọn họ không nói lời nào trông rất hung dữ, chỉ sợ tính tình không hợp với ta.”
Ngày nào Hứa Kính cũng cười ha hả, Vân Trạch rất có hảo cảm với lão, Thu Hâm và vài tỳ nữ thiện lương cũng làm Vân Trạch như tắm gió xuân, còn trù nương trù vân vân, Vân Trạch cực kỳ thích bọn họ.
Chỉ có những thị vệ mặc khải giáp, người nào người nấy thân cao tám-chín thước, vẻ mặt chưa từng nở nụ cười tựa như sinh ra đã không biết cười làm người ta sợ hãi. Dân chúng bình thường nhìn thấy bọn họ sẽ ôm con rời đi, sợ bị binh khí của bọn họ làm bị thương.
Vân Trạch không tập võ, ngày thường không đeo đao kiếm nên chẳng có nhiều hảo cảm với những thị vệ ngày nào cũng cầm binh khí này, có thể từng có ngưỡng mộ, nhưng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi, không có nghĩa là ngoài đời muốn tiếp xúc với bọn họ. Nếu để người như vậy ngày ngày đi theo sau Vân Trạch, Vân Trạch sẽ không thoải mái được.
Vân Trạch càng thích kiểu như Chung Hành, tuy rằng biết võ công nhưng bình thường nhã nhặn không động võ.
“Bọn họ sẽ không làm ngươi bị thương.” Chung Hành nói, “Chỉ đi cùng khi ngươi ra ngoài thôi.”
“Được.” Vân Trạch đẩy lồng ngực Chung Hành, “Quận vương, huynh ôm ta chặt quá, ta không thở nổi…”
Chung Hành buông tay ra.
Hiện giờ Vân Trạch như đồ sứ dễ vỡ, không thể thô bạo với cậu được. Cho dù rất muốn ôm Vân Trạch vào lòng cũng phải suy nghĩ đến tình trạng cơ thể của đối phương.
Sau khi Chung Hành buông tay, Vân Trạch nằm sấp trên lồng ngực rộng lớn của Chung Hành, cậu muốn nhìn thẳng vào đối phương nên nhích người lên trên. Chung Hành không động đậy, Vân Trạch hơi quá trớn nên vừa ngẩng đầu liền đụng phải khóe môi lạnh như băng của Chung Hành.
Vân Trạch sửng sốt, cậu ôm cổ Chung Hành, vùi mặt vào vai hắn: “Quận vương.”
Đầu óc Chung Hành tạm thời trống rỗng: “Hửm?”
Hơi thở của Vân Trạch rất nóng, nơi bả vai Chung Hành cũng nóng theo. Chung Hành cảm thấy thiếu niên trong ngực mềm mại, dường như rất ỷ lại và tín nhiệm mình.
Vân Trạch nhỏ giọng nói: “Môi huynh lạnh quá.”
Chung Hành “Ừ” một tiếng, hắn siết Vân Trạch vào trong khuỷu tay: “Khi nào ngươi định thành thân với ta? Cuối tháng này được không? Cha ngươi đã gặp ta, ông ấy rất hài lòng, hy vọng ta làm con rể của ông ấy.”
Tạm thời Vân Trạch chưa suy nghĩ đến việc đó, cậu cũng không biết khi nào mới thích hợp. Về quá trình thành thân của triều đại này, nhất là hôn nhân giữa nam tử, Vân Trạch không biết gì nhiều, sau khi do dự một lát, Vân Trạch nói: “Chuyện này Quận vương và cha ta sắp xếp đi, nếu có chỗ cần ta thì cứ nói.”
“Được.” Chung Hành nối, “Có muốn sưởi ấm cho ta không?”