Mọi người nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, liền dõi mắt nhìn con đường núi xa xa phía trước, quả thực không nhìn thấy một tia tung tích yêu thú nào cả, trong lòng mọi người đều khó hiểu rốt cuộc đám yêu thú này chạy đi đâu. Chẳng lẽ thật sự như lời Hứa Tử Yên, đều đi Trường Nhật cốc hết rồi? Nhưng Trường Nhật cốc là một nơi dễ thủ khó công, còn nơi dễ dàng tiến công nhất lại là Thông U cốc gia tộc mình đóng giữ cơ mà!
Chẳng ai đoán ra nguyên nhân là vì sao, không chỉ có nhóm đệ tử bên đầu ngã rẽ của Hứa Tử Yên, mà đệ tử ba ngã rẽ khác cũng đang mê man nhìn đường núi phía trước. Ngày hôm qua bọn họ gặp phải yêu thú công kích, vốn tưởng rằng mấy ngày nay sẽ có càng đông yêu thú hung mãnh công kích, nhưng hiện tại đã sắp đến giữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng một con yêu thú nào.
Đệ tử Hứa gia ở nơi đó mê man, mà phủ thành chủ, Tiêu gia và Ngô gia lại chỉ có buồn bực. Đáng lẽ phủ thành chủ hẳn là nhàn rỗi nhất, nhưng hiện tại lại thành nơi nguy hiểm nhất. Lý Vạn Bằng vốn dựa theo kinh nghiệm thú triều trước kia, yêu thú gần như không đi qua bằng quan đạo, cho nên hắn mới giành trước chọn lựa đóng ở quan đạo.
Tuy nhiên, làm hắn không ngờ là, sắp tới thời điểm giữa trưa, yêu thú mênh mông vô bờ lại ào ạt tấn công người phủ thành chủ đóng trên quan đạo. Quan đạo chính là một vùng đất trống trải, căn bản không có cách nào phòng thủ. Bỗng chốc, người phủ thành chủ đóng ở đó đã bị càn quét đến nằm rải rác lổm ngổm. Mặt Lý Vạn Bảo đã hoàn toàn bị dọa tái mét, đũng quần phía dưới cũng có cảm giác ẩm ướt, liền xoay người hoảng hốt chạy trốn về hướng Trung Đô thành. Đợi đến khi hắn trốn về tới Trung Đô thành, một ngàn người phủ thành chủ chỉ còn lại hơn một trăm người.
Lại nói đến Ngô gia ở Lạc Phượng lĩnh, lúc này Ngô Việt đang đứng trên Lạc Phượng lĩnh, nhìn thú triều bên dưới lĩnh (*). Từ trên lĩnh dõi xuống, yêu thú xếp thành một hàng dài, đang đánh sâu vào cửa lĩnh. Bởi vì cửa lĩnh vô cùng nhỏ hẹp, chỉ có thể đủ cho một con yêu thú đi qua, cho nên, tuy rằng từ trên đỉnh nhìn xuống, đội ngũ yêu thú kéo rất dài, căn bản nhìn không thấy đuôi. Nhưng cũng không tạo áp lực quá lớn cho Ngô gia, một đám người đứng tụ tập ở cửa lĩnh, bởi vì một lần chỉ đủ cho một con yêu thú đi qua khe núi, nên bọn họ giết cũng không quá vất vả.
(*) Lĩnh: Dãy núi.
Có điều, ngẫu nhiên cũng sẽ có phi hành yêu thú tập kích từ không trung, nhưng may mắn là phi hành yêu thú cũng không nhiều, tuy rằng có thể đả thương đến đệ tử Ngô gia, làm cho đệ tử Ngô gia luống cuống tay chân, nhưng vẫn cứ bảo vệ chặt chẽ Lạc Phượng lĩnh.
Tình huống Trường Nhật cốc kém hơn Lạc Phượng lĩnh một chút, nguyên nhân là Trường Nhật cốc lại có thể cho ba con yêu thú cùng đi qua một lần, hơn nữa ngẫu nhiên còn có phi hành yêu thú công kích, tuy rằng Tiêu gia vẫn bảo vệ chặt chẽ Trường Nhật cốc, nhưng tổn thương cũng nhiều hơn Ngô gia một ít.
Trong lòng Ngô Việt và Tiêu Như Tinh lúc này cùng nghĩ đến một việc, chính là nơi họ đóng giữ, làm sao yêu thú có thể nhiều đến vậy? Chẳng lẽ là nói, thú triều lần này không phải thú triều quy mô vùa, mà là một đợt thú triều quy mô lớn? Nếu là thú triều quy mô lớn, cho dù đám người mình có thể giữ được thông đạo, nhưng Hứa gia có thể giữ được sao?
Ngô Việt và Tiêu Như Tinh nghĩ như thế, chẳng phải là đang lo lắng cho Hứa gia. Điều bọn họ lo lắng là, bên chỗ họ đã có mênh mông vô bờ yêu thú, như vậy Thông U cốc bên Hứa gia nhất định sẽ có nhiều yêu thú hơn, mà nơi đó lại là chỗ dễ công khó thủ, nói vậy một ngàn người của Hứa gia kia sẽ thủ không được.
Người Hứa gia có chết hay không chẳng liên quan gì đến Ngô gia, Tiêu gia bọn họ, bọn họ cũng không thèm quan tâm, thậm chí trong lòng còn hận một ngàn người Hứa gia sao không chết hết trong miệng yêu thú luôn đi. Ba nhà cùng ở trong một Trung Đô thành, mấy ngàn năm truyền thừa, ác cảm và thù hận đã tích lũy đến điểm cực hạn sắp bùng nổ. Vì thế, cho dù thú triều lần này không thể làm gì Hứa gia, bọn họ cũng đã lập sẵn kế hoạch hành động nhằm vào Hứa gia từ lâu.
Bọn họ lo lắng là, nếu Hứa gia bị yêu thú giết sạch, như vậy yêu thú sẽ thông qua Thông U cốc chạy đến phía sau bọn họ, chặt đứt liên hệ giữa bọn họ và Trung Đô thành hiện giờ. Đến lúc đó bọn họ sẽ hai mặt đối địch, đòi mạng hơn chính là, phía sau bọn họ lại không thể không giữ, nếu yêu thú thật sự từ phía sau giết hết bọn họ, chỉ sợ người lần này bọn họ mang đến, sẽ không còn bao nhiêu người có thể trở về Trung Đô thành.
Vào lúc đang đánh nhau, ở cửa Trường Nhật cốc và Lạc Phượng lĩnh, Tiêu Như Tinh cùng Ngô Việt đột nhiên chấn động cả người, quay đầu nhìn phía sau mình. Chỉ thấy từ xa bỗng truyền đến một trận tiếng động như sấm đánh, trên cánh đồng tuyết mênh mông vô bờ vẫn trống trải như trước, không có tung tích của vật còn sống nào, nhưng tiếng sấm đánh kia lại càng lúc càng vang, mặt đất cũng bắt đầu rung động.
Đột nhiên, trên cánh đồng tuyết trống trải, bỗng chốc xuất hiện vô vàn chấm đen, một loạt chấm đen kia xếp thành một hàng, lúc mới xuất hiện, phảng phất như xa tận chân trời, nhưng lại lập tức không ngừng phóng to, đập vào mắt đệ tử Tiêu gia và Ngô gia.
Đó là vô vàn bát ngát yêu thú, đang ào ạt lao thẳng đến chỗ bọn họ. Đám yêu thú này đúng là yêu thú đến từ quan đạo, mấy yêu thú này sau khi giết khoảng bảy tám phần số người phủ thành chủ, liền tìm được tấm Dẫn Thú phù kia. Lũ yêu thú nhanh chóng tranh đoạt tấm Dẫn Thú phù, có điều lập tức, tấm Dẫn Thú phù kia bị một đám yêu thú cướp giật kéo một cái nát bấy.
Dẫn Thú phù bị nát bấy, nên thoáng chốc đã mất đi hiệu quả, chưa đến thời gian một khắc, mùi Nhiếp Không thảo đã biến mất không còn chút tăm hơi. Tất cả yêu thú đều mê man nhìn khắp bốn phía, không ngừng hít mũi ngửi, muốn tìm ra nguồn gốc mùi Nhiếp Không thảo.
Vì thế, đám yêu thú này lại nhanh chóng phát hiện nơi phát ra mùi Nhiếp Không thảo ở ngay tại phương hướng Lạc Phượng lĩnh và Trường Nhật cốc, tất cả yêu thú đều hưng phấn, gầm rú lao về phía Lạc Phượng lĩnh và Trường Nhật cốc.
Kết quả, Ngô gia và Tiêu gia liền gặp phải bi kịch. Hai người tuyệt đối không ngờ, đám yêu thú này là từ trên quan đạo phủ thành chủ đóng giữ giết tới đây. Ngược lại ở trong lòng nhất trí nhận định là từ phương hướng Thông U cốc Hứa gia đóng giữ tấn công tới đây.
Ngô Việt và Tiêu Như Tinh cũng đều là người quyết đoán, lập tức ý thức được bản thân không có khả năng đóng giữ ở chỗ này. Cho nên liền ra lệnh cho đệ tử gia tộc phá vòng vây lao về phương hướng Trung Đô thành. Ở trong ý thức của bọn họ, yêu thú là từ phương hướng Thông U cốc tấn công đến, như vậy chỉ cần đám người họ phá vòng vây xông về hướng Trung Đô thành, nhất định sẽ là nơi yêu thú thưa thớt nhất.
Nhưng mà, hiện thực lại tàn khốc. Phương hướng bọn họ phá vòng vây đúng lúc là nơi yêu thú đông nhất, bởi vì yêu thú chính là chạy tới từ trên quan đạo. Cho nên, đợi đến khi Ngô gia và Tiêu gia thoát khỏi yêu thú, thất bại bỏ trốn về Trung Đô thành, hơn một ngàn người hùng dũng oai nghiêm mà đến, lúc này mỗi gia tộc chỉ còn lại mười mấy người. Còn không nhiều bằng số người phủ thành chủ thừa lại vừa thấy yêu thú liền chạy trốn.
Lúc này Trung Đô thành, bên trong gia tộc Hứa gia, Hứa Hạo Nhiên đã tỉnh lại, hơn nữa hoàn toàn hồi phục. Hứa Hạo Lượng đang đứng ở trước mặt Hứa Hạo Nhiên, xanh mặt nghe Hứa Hạo Nhiên quát mắng hắn.