Tri Đông khi trả lời thấy Nhị gia tựa hồ không có ý hỏi sâu hơn, trong lòng không lo lắng lắm, nhưng Tri Thu thì kinh hãi, ở thời đại đó, thường thì nam nhân không quản viện hậu viện, đều do chính thê xử lý, trong hậu viện chỉ có một chủ tử, như thế với chính thê ỷ vào thân phận địa vị chênh lệnh so với tiểu thiếp, tuy chính vì vậy có thể sẽ chuyên quyền khiến tiểu thiếp chịu thiệt thòi, nhưng hậu viện sẽ tương đối bình lặng.
Còn nếu như nam nhân nhất định xen vào chuyện hậu viên, uy quyền của chính thê sẽ nhỏ đi rất nhiều, dù sao nam nhân mới là chủ nhà, còn tiểu thiếp có nam nhân chống lưng sẽ tranh đấu ghen tuông với chính thê, hậu viện không còn được yên tĩnh nữa.
Lâm Úc Hương vốn bị Đường lão thái quân tiết chế, cho nên trong hậu viện không có mấy quyền lực, hiện giờ Nhị gia còn muốn xen vào, bảo Tri Thu không hoảng làm sao được, rất nhiều công tử hào môn mê đắm mỹ sắc của tiểu thiếp mà bất hòa với chính thế, thậm chí còn xảy ra chuyện sủng thiếp diệt thê.
Trong ba người thì Lâm Úc Hương là bình tĩnh nhất, qua thời gian sống cùng nhau, nàng đã nhìn ra Đường Kính Chi là một nam nhân dễ mềm lòng, nhất là với nữ nhân của mình, luôn luôn ôn nhu nhẹ nhàng, không bao giờ ra cái vẻ nam nhân gia chủ.
Còn về Ngọc Nhi thì nàng dám khẳng định chắc chắn mười phần đó là người cực kiêu ngạo, sẽ không vì chút chuyển nhỏ kia mà làm tiểu nhân mách lẻo với Đường Kính Chi.
Cho nên suy đi nghĩ lại, nàng thấy Đường Kính Chi không biết quan hệ giữa nàng và Ngọc Nhi tệ ra sao, nhiều lắm nghe được chút phong phanh mà thôi, ngược lại nàng còn thấy Đường Kính Chi hỏi tới chứng tỏ y không phải là tên nam nhân vô lương tâm, chỉ biết tìm khoái hoạt trên thân xác nữ nhân còn chuyện khác không thèm bận tâm, giống như người cha bạc béo kia của nàng.
Những chuyện đó vẫn in sâu trong đầu nàng, lúc nhỏ nàng chỉ biết bị ức hiếp bị khổ cực, lớn lên nàng mới dần dần hiểu nguyên nhân sâu xa đằng sau, vì thế thù hận của nàng với Lâm gia, với hào môn đại tộc không phai nhạt theo năm tháng, mà nó ngày càng khắc sâu.
- Nhị nãi nãi, Nhị gia đã muốn xen vào chuyện của hậu viện rồi, vậy mà người còn như không có chuyện gì xảy ra là sao?
Tri Thu như kiến bò chảo nóng đi vòng quanh phòng, chẳng nghĩ ra được biện pháp nào, vô tình phát hiện chủ tử ngồi yên tại chỗ mặt thản nhiên như không, dậm chân nói:
Lâm Úc Hương cẩn trọng gấp khế ước lại, nhưng không biết phải cất vào đâu, nhìn đi nhìn lại chẳng có chỗ nào thích hợp, lơ đễnh đáp:
- Nhị gia muốn quản thì cứ việc quản, ta càng có thêm thời gian quản lý hiệu thuốc.
Tri Đông mặc dù thấy Tri Thu quá lo lắng, nhưng cũng không đồng ý chủ tử mang suy nghĩ như vậy, đi tới nói:
- Nhị nãi nãi, người nói vậy là sao, làm gì có chuyện nam nhân xen vào hậu viện chứ, hay là người đem chuyện này nói cho lão thái quân đi. Nhất định lão thái quân sẽ không để Nhị gia làm thế nữa.
Tri Thu gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng đúng, Nhị nãi nãi, tối nay người đem chuyện này nói với lão thái quân đi.
- Hai đứa các ngươi nghĩ cái gì thế hả? Có chút xíu mà cũng nói với lão thái quân.
Tới đó hạ giọng xuống:
- Lão thái quân dữ thế nào không phải các ngươi không biết, ta không dại đi chọc vào.
Đường lão thái quân là khắc tinh của nàng, nàng tránh còn chẳng kịp, làm gì có chuyện chủ động đi nói chuyện.
Tri Thu thấy chủ tử không để chuyện này trong lòng, càng nóng ruột:
- Nhị nãi nãi, thế này mà còn là chút xíu sao? Nếu cứ để Nhị gia tiếp tục xen vào chuyện hậu viên như thế này, mấy tiểu thiếp kia sẽ ỷ vào được Nhị gia sủng ái, kẻ nào kẻ nấy ngẩng đầu lên, còn ai coi người vào mắt nữa.
- Đúng vậy, Nhị nãi nãi, người phải hết sức thận trọng với việc này, hơn nữa cái cửa hiệu kia đáng mấy đồng, so với Đường phủ mà nói chẳng qua là một sợi lông trên mình con trâu.
Tri Đông cũng khuyên nhủ:
Đường phủ là Đường phủ, mình là mình, liên quan gì tới nhau.
Lâm Úc Hương tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng không dám nói ra, nếu không hai tiểu nha đầu này biết mình muốn rời khỏi Đường phủ sẽ sợ chết khiếp mất, chỉ đành ứng phó;
- Được rồi, ý hai đứa các ngươi ta hiểu, chẳng qua Nhị gia thuận miệng hỏi một câu thôi, nếu ta đi cáo trạng lão thái quân sẽ thấy ta lòng dạ hẹp hòi, không dung được tiểu thiếp, thích tranh giành ghen tuông, tới lúc đó ta là người chịu thiệt thòi.
Trong hào môn kỵ húy nhất là chính thê hay ghen, vì thê tử như thế sẽ hạn chế nhân đinh hưng vượng, điểm này hai tiểu nha đầu đều hiểu, cho nên nhìn nhau một cái rồi im lặng.
Nếu vì chuyện này mà Nhị nãi nãi mang cái danh thích ghen tuông thì không đáng chút nào.
- Được rồi được rồi, các ngươi đừng bày cái mặt đưa đám ấy ra đây, tới giúp ta tính toán làm sao phát triển cửa hiệu, phải đầu tư bao nhiêu tiền bạc nữa? Còn với cả cửa hiệu đợi tới khi khai trương trở lại, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?
Nói tới hiệu thuốc, Lâm Úc Hương mặt tươi như hoa, tinh thần phấn chấn.
Tính Tri Thu nhanh mưa nhanh tạnh, phiền não chỉ tồn tại không được năm phút, tức thì hớn hở ngồi xuống bên Lâm Úc Hương tính toán y như thật, có điều tiểu nha đầu này chưa bao giờ làm ăn, nói gì tới quản lý cửa hiệu, làm sao tính ra nổi, một lúc sau đã rối cả lên.
Tri Đông thấy hai người kia quay sang chủ để khác rồi đành gia nhập thảo luận, nó làm việc ổn thỏa, biết chủ tử không thể tùy tiện rời phủ, sau này rất có khả năng đem chuyện quản lý cửa hiệu giao cho mình, cho nên nó rất để tâm, không dám có chút lơ là nào.
Tri Thu nhiệt tình tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ nói được vài câu thì đã lười chẳng muốn động não nữa, thấy bàn chân chủ tử lộ ra dưới váy, trông rất là yêu, liền len lén lấy ngón tay gãi.
Bàn chân Lâm Úc Hương trắng nõn nà, mu bàn chân đường nét lưu loát, ngón chân khép chặt, giống như thợ ngọc dùng thứ bạch ngọc thượng đẳng điêu khắc thành, lóng lánh sáng bóng, rất là mê người.
Mới đầu Lâm Úc Hương không để ý lắm, có điều nói thêm được vài câu, Tri Thu chẳng nhưng không thôi còn nghịch tợn, nàng chẳng kém, kéo ngay Tri Thu lên giường cù nách, tức thì trong phòng vang vọng tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ.
Tri Đông thấy Tri Thu thất thế, cũng nhảy lên giường, nắm lấy một bàn chân của Lâm Úc Hương ra sức gãi, làm Lâm Úc Hương cười không ngớt, Tri Thu thừa thế phản kích, đưa tay ra cù hông Lâm Úc Hương, lại còn chơi xấu lén đưa tay cù cả Tri Đông, thế là ba nữ nhân ôm lấy nhau lăn lộn trên giường, trêu chọc cười đùa.
Ba thiếu nữ cười rạng ngời như hoa nở, đồi núi trước ngực vì thở gấp phập phồng lên xuống, dụ dỗ người ta sinh suy tưởng lung tung, gò má đỏ bừng, y phục xộc xệch vô tình lộ ra xuân sắc vô biên, nếu Đường Kính Chi mà đi vào lúc này, chỉ e lập tức biến thành con sói lớn làm thịt ba con dê con trắng trẻo ngon lành này.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Đường Chu Thị nghe Hàm Hương nói lão thái quân tìm mình có việc, vội buông Đường Thiên trong lòng ra, theo Hàm Hương rời khỏi tiểu viện.
- Hàm Hương, ngươi có biết lão thái quân tìm ta có chuyện gì không?
Trên đường đi, Đường Chu Thị thấy vẻ mặt của Hàm Hương rất kỳ cục, hoang mang hỏi:
Hàm Hương liếc nhìn Đường Chu Thị dáng dấp phong tư vô hạn, ngập ngừng rốt cuộc không dám nói chuyện lão thái ra:
- Đại nãi nãi đừng nóng ruột, là chuyện mừng lớn đấy.
Đường Chu Thị nghe xong càng hiếu kỳ có điều Hàm Hương chẳng hé răng thêm lần nào nữa, hại nàng như có mèo cào trong lòng.
Chẳng bao lâu hai nàng tới tiểu viện của Đường lão thái quân, nhìn cái cửa phòng đó, Đường Chu Thị đột nhiên hoảng hốt bất an, trực giác mách bảo bước qua cái cửa đó, cuộc đời nàng sẽ phát sinh biển đổi nghiêng trời lệch đất.