Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 145: Đó là mình sao?



Nếu chẳng phải trong phòng có bao nhiêu người đang nhìn nàng đã xấu hổ che mặt bỏ chạy rồi, nhưng cũng chính vị có những ánh mắt đó, làm nàng thấy kích thích khác lạ, trái tim trong lồng ngực tập loạn xạ không ngừng, như có con hươu non đang nhảy tưng tưng trong đó.

Đường Thiên không hề phát hiện ra sự khác thường của mẫu thân, nó ôm tay Chu Quế Phương, hơi dựa vào người nàng, nụ cười trên mặt vô cùng hồn nhiên, vô cùng sung sướng.

Đường Kính Chi vừa vẽ xong, các nàng liền cùng nhau quây lấy xem, nhìn tranh rồi lại đem so sánh cẩn thận với Chu Quế Phuong, bức tranh này có phong cách khác biệt rõ ràng với mấy bức tranh trước, cũng mơ hồ, nhưng bên trong đó thiếu đi vài phần thuần chân, thêm vào phong tình quyến rũ chỉ nữ nhân thành thục mới có, những nén bút thanh mảnh, đem cơ thể đầy đặn gợi cảm của Chu Quê Phương trở nên cực kỳ bắt mắt.

Mấy nữ tử chỉ nhìn một cái thôi mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ, dẫu sao người ở thời đại đó tư tưởng rất bảo thủ, có điều xấu hổ thì xấu hổ, các nàng vẫn không kìm được ý nghĩ, nếu như để Chu Quế Phương mặc một bộ váy vừa vặn với cơ thể như thế, không biết lấy mất hồn vía của bao nhiêu nam nhân.

Vì trong tranh Chu Quế Phương quá bắt mắt cho nên Đường Thiên đứng bên cạnh tất nhiên là ảm đạm đi rất nhiều.

Đợi tới lúc Chu Quế Phương cúi đầu đi tới, nhận lấy bức tranh, cảm thấy trong đàu nổ uỳnh một cái, chẳng còn bất kỳ ý nghĩ gì, người trong bức tranh này thực sự là mình sao?

Trước đó nàng cũng xem qua tranh của mấy muội muội kia, khi đó còn tán thưởng thủ pháp của Đường Kính Chi, còn lúc này nàng chỉ hận không thể giấu mặt đi.

Y, y sao có thể vẽ những chỗ xấu hổ đó rõ ràng như thế, làm người ta nhìn một cái là ánh mắt không khỏi bị thu hút vào nơi đó, nàng nắm chặt bức tranh trong tay, thầm hạ quyết tâm, bức tranh này phải cất thật kín bên cạnh, nếu không nàng còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa.

- Nhị gia, bức tranh này thưởng cho Quế Phương đi.

Cố áp khẩn trương và thẹn thùng xuống, Chu Quế Phương nói vội:

Dục hỏa vừa rồi trong người Đường Kính Chi còn chưa lắng hết, mắt nhìn vào bầu ngực của Chu Quế Phương, nuốt một ngụm nước bọt mới trấn tĩnh được chuyển ánh mắt đi:

- Không thành vấn đề, bức tranh vốn vẽ nàng mà.

Thấy Đường Kính Chi đồng ý rồi, Chu Quế Phương thở phào, sau đó ôm con, tránh vội sang một bên, nếu không ánh mắt mang thần thái lạ thường của đám tỷ muội khiến nàng chịu không thấu.

- Nhị gia, người còn chưa vẽ cho Nhị nãi nãi và Ngọc Nhi muội, phải rồi còn cả lão thái quân nữa.

Chu Quế Phương bế nhi tử đi rồi, Uyển Nhi mỉm cười, ôn nhu nói:

Đường Úc Hương và Ngọc Nhi cũng là nữ nhân của Đường Kính Chi, y tất nhiên không thể bên trọng bên khinh, thế nhưng Lâm Úc Hương sau khi nhìn thấy bức tranh của Chu Quế Phương thì cả kinh.

Bức tranh đó rất đẹp, nhưng cũng quá câu hồn, nếu Đường Kính Chi cũng vẽ cho nàng một bức tranh mà ngay cả nữ nhân nhìn mắt cũng mở lớn như thế, thì nàng chịu không nổi.

Nhưng cơ hội thế này nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc, Lâm Úc Hương còn đang do dự mãi không quyết nổ thì Ngọc Nhi khẽ liếc nàng một cái, sau đó thong thả đi ra giữa phòng.

Ngọc Nhi là người có vóc dáng đẹp nhất trong các nàng, dáng người cao, đúng tỷ lệ hoàng kim, không gầy không béo, chỗ nên lồi thì lồi, có đáng cong thì cong, tuyệt đối có thể xưng là vóc dáng ma quỷ thượng phẩm, nhưng do lúc này nàng vẫn khoác áo choàng đâm ra che mất đi vài phần gợi cảm và dụ hoặc.

Lần đầu tiên Đường Kính Chi thấy hối hận vì khoác áo choàng lên người nàng.

Ngọc Nhi luyện võ lâu năm, mắt cực kỳ sắc bén chứ không như những nữ tử khác, nàng chỉ thoáng đưa mắt qua mặt tướng công thư sinh là nhận ra vẻ thất vọng trong mắt y, nhủ thầm, xem ra tướng công của mình đúng là háo sắc, đang lưỡng lự xem có nên cởi áo choàng ra không, có điều thấy Đường Kính Chi cứ đảo mắt qua ngực mình mãi, gò má đỏ lựng, lén trừng mắt lên nhìn y, dù có là tướng công của mình thì một hai lần nàng còn chấp nhận được đi, nhưng bốn năm lần thì không chấp nhận được, huống hồ ...

Cảnh ngực bị tập kích trên xe ngựa lại lần nữa hiện ra trong đầu.

Từ sau khi lớn lên, đó là lần đầu tiên nàng có tiếp xúc thân mật với người khác giới.

Đợi tranh của Ngọc Nhi vẽ xong, các nàng thốt lên một trận kinh ngạc, trong tranh Ngọc Nhi ánh mắt sắc lạnh, đường nét rắn rỏi, cưỡi trên tuấn mã, áo choàng bay phần phật, đúng là một bức tranh nữ hiệp lục lâm phong tư hiên ngang.

Ngọc Nhi cực kỳ hài lòng với bức tranh này, chẳng đợi Đường Kính Chi nói gì, đã tới khẽ thổi cho khô mực rồi cẩn thận cuộn lại cất vào trong ống tay áo.

Đường lão thái quân hơi nhíu mày không hài lòng, Đường Kính Chi vẽ tặng các nàng là một chuyện, nhưng muốn lấy vẫn phải xin phép mới được, làm gì có chuyện thản nhiên mà nhận như vậy, có điều thấy đích tôn chẳng để ý còn cười vui vẻ, bà không muốn phá hỏng không khí nên không nói gì.

Bà không biết đích tôn của bà đang âm mưu quay về thư phòng nhất định vẽ một bức tranh khác cho vị di nương đáo để này của mình nên mới cười tươi như thế.

Uyển Nhi thấy Ngọc Nhi đã thu tranh lại mà Đường Úc Hương vẫn chù chừ, liền đi tới, khoác tay nàng nói:

- Nhị nãi nãi, cơ hội được Nhị gia đích thân chấp bút không phải là nhiều đâu, tỳ mau đứng vào chỗ để Nhị gia vẽ cho một bức.

Vừa nói vừa kéo Đường Úc Hương ra giữa nhà ăn.

Nhiệt tình của Lâm Úc Hương tuy bị bức tranh của Chu Quế Phương làm e ngại, nhưng không thể không có chút hiếu kỳ nào, vả lại Đường lão thái quân còn đang ngồi ở trên kia, nàng không dám lên tiếng từ chối, nếu không nàng thành người duy nhất không cho Đường Kính Chi vẽ, chẳng biết hậu quả sẽ thế nào, đành đứng yên cho tướng công vớ bở vẽ, chỉ là đôi mày liễu hơi nhíu lại, cho thấy trong lòng nàng lo lắng.

Hơn nữa nhân lúc Đường Kính Chi nhìn qua, nàng lén trừng mắt lên, ý bảo y cẩn thận, không cho phép vẽ giống như của Chu Quế Phương.

Nhưng ánh mắt cảnh cáo của nàng không đem lại được hiệu quả như của Ngọc Nhi, lại còn khiến Đường Kính Chi nhớ lại lúc nàng nghe thấy y phải lấy Chu Quế Phương, mặt bình đảm, chẳng bận tâm.

Vì sao nữ nhân khác, thậm chí là cả Chu Quế Phương cũng thích được y vẽ tranh cho, chỉ có mỗi Lâm Úc Hương là dị loại, còn tỏ vẻ khó chịu với mình? Mình có chỗ nào không xứng với nàng, cho dù nàng có bị cướp về Đường phủ, nhưng đã ở cùng với nhau lâu như vậy, sao nàng vẫn giữ địch ý với mình.

Uổng cho mình luôn thực lòng đối xử với nàng, chiều chuộng nàng, dung túng cho những vô lý của nàng, ngay cả ý nghĩ cưỡng ép nàng động phòng cũng chưa hề có, thật tức chết thôi.

Đường Kính Chi cầm bút vẽ, nhưng càng vẽ càng tức, cuối cùng linh quang lóe lên, khóe môi xuất hiện một nụ cười cực kỳ gian tà, cách vẽ hoạt hình này rất hay nhân vật bách biến, không gò bó trong loại hình nào cả, có thể thỏa sức vẽ.

Ngay từ bút đầu tiên của y đặt xuống, mấy vị di nương đã đứng sau xem, vẻ mặt cũng dần dần thay đổi, dần dần về cuối càng đỏ mặt tía tai, năm cái miệng nhỏ đều há hốc.

Nhu Nhi mặt mỏng hay thẹn, càng không dám nhìn, nhưng thi thoảng không chịu nổi lại đưa mắt liếc một cái, khuôn mặt vừa xấu hổ lại vừa hưng phấn.

Xong rồi, Đường Kính Chi dừng bút, chính y cũng phải thừa nhận mình có chút tà ác, nhưng có điều lúc này y hết giận rồi, lại còn rất sảng khoái.

Lâm Úc Hương đứng đó, thấy sắc mặt các nàng thay đổi bất thường, lòng có dự cảm không lành, nhưng lão thái quân ngồi theo dõi, nàng không dám lên tiếng nói không vẽ nữa, tới khi Đường Kính Chi thu bút, hết sức sốt ruột chạy tới, có điều nàng vừa mới nhìn nữ tử trên giấy thì đầu nổ uỳnh một cái không khác phản ứng lúc nãy của Chu Quế Phương là bao, hơn nữa mặt còn như chiếu đỏ nửa gian phòng.

Đấy là mình sao? Lâm Úc Hương hận không thể xé ngay bức tranh đó ra, còn nữa, xé luôn cả cái tên đáng ghét vẽ ra nó.