- Ca ca, ca ca, Đình Nhi cám ơn huynh lần trước cho muội bạc, mấy ngày trước nương thân dùng tiền mới đại phu bốc thuốc, hiện giờ bệnh tình của ngoại công Đình Nhi sắp khỏi rồi.
Trương Đình là cô bé không an phận, chạy tới lắc tay Đường Kính Chi, muốn thu hút sự chú ý của nó:
Đường Kính Chi đưa tay xoa đầu cô bé:
- Không cần cám ơn, chỉ cần Đình Nhi vui là được rồi.
Trương Đình ôm cánh tay y cười khanh khách.
Ngọc Nhi trên đường nghe y nói sẽ tới nhà Trương Gia, cho nên nhớ tới Trương Đình thích ăn bánh bao, có bảo hạ nhân đi mua, xách hộp thức ăn nói với Trương phu nhân:
- Đây là bánh bao chúng tôi chuyên mua cho Đình Nhi, phu nhân đưa nó vào trong phòng ăn đi.
Trương phu nhân cũng hiểu bọn họ có đại sự cần trao đổi, mình ở đây sẽ gây trở ngại, liền dỗ Đình Nhi buông tay Đường Kính Chi ra, đi sang sảnh bên.
Đợi cho thê tử và nữ nhi đã khuất hẳn sau rèm, Trương Gia đột ngột đứng dậy, vái Đường Kính Chi một cái thật sâu:
- Thú thực với Đường công tử, nếu chẳng phải lần trước công tử cho bạc Đình Nhi, Trương mỗ e đã phải bán tiểu viện này trị bệnh cho lão trượng nhân rồi, xin nhận của Trương mỗ một lạy.
Đường Kính Chi vội đỡ Trương Gia lên:
- Trương tiên sinh đừng như thế, chỉ chút bạc thôi mà, tại hạ được nghe danh ngài là viên quan tốt thanh liêm, muốn làm việc thực cho dân, nên trong khả năng của mình giúp gì được cho Trương tiên sinh là vinh hạnh của tại hạ.
- Đó chỉ là lời đồn quá lên thôi, không dám, không dám.
Trương Gia nói xong, hai người ngồi trở lại.
- Trương tiên sinh, ước chừng mười ngày nữa là khởi công rồi, cho nên tại hạ hi vọng sau này ngài và mấy trợ thủ đắc lực đều dọn ra ngoài công trường ở.
Đường Kính Chi nói như vậy là lo Vương Mông không ngăn cản được Đường gia khai hoang đào kênh, nhưng ngầm hạ thủ với đám người Trương Gia, phá hoại chuyện của Đường gia.
Trương Gia chỉ cho rằng Đường Kính Chi lo mình và người nhà chia tách sẽ phân tâm, không thể toàn lực tập trung cho công việc, nói:
- Không vấn đề gì, khi ấy Trương mỗ sẽ đón thê nữ ra ngoài thành ở.
Chỉ cần bắt đầu khởi công, chuyện đầu tiên phải làm là làm phòng ốc, nên không lo họ thiếu chỗ ở, thấy Trương Gia đồng ý, Đương Kính Chi cũng thở phào, nếu không trong số bọn họ có ai đó bị Vương Mông hại chết thì lương tâm y khó mà yên được.
Nói chuyện với Trương Gia thêm một hồi rồi Đường Kính Chi cáo từ, Trương phu nhân và Trương Đình nghe thấy đi ra tiễn chân, Trương Đình được món ngon yêu thích, vui sướng khiến cho cái miệng nhỏ không khép lại được, gọi ca ca tẩu tẩu ngọt sớt không ngớt miệng.
Rời nhà Trương Gia thì cũng đã sắp tới thời gian thí cháo buổi chiều rồi, nên bọn họ vội vàng về phủ, mấy ngày đầu Đường Kính Chi tính "đích thân ra trận" đảm bảo mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch, nhưng vừa về tới cửa thì gặp ngay Thị Mặc sốt ruột đi ra đón.
- Xảy ra chuyện gì?
Đường Kính Chi hiện lo nhất khi phát lương thực cho nạn dân xảy ra hỗn loạn gì đó.
Thị Mặc không trả lời ngay mà kéo Đường Kính Chi sang một bên, nhóm chân thì thầm vào tai y:
- Nhị gia, Đường Uy có việc muốn gặp người, hình như là có chuyện gì lớn xảy ra rồi.
-Dẫn đường!
Đường Kính Chi có linh cảm chuyện này có liên quan tới hai lá thư liên tiếp của Trịnh Kiếm Thu.
Để Thị Mặc đi trước dẫn đường, Đường Kính Chi dẫn cả Ngọc Nhi đi về phía cổng sau của Đường phủ, đáng lẽ ra không nên đưa nàng theo, nhưng lại nghĩ Ngọc Nhi thân thủ cao cường, nếu như sau này để nàng lo quản lý chuyện ám vệ tựa hồ không tệ.
Như thế vừa có việc phù hợp cho Ngọc Nhi làm, nàng khỏi rảnh rỗi buồn chán, lại có thể chia xẻ bớt hộ mình một phần gánh nặng.
Do nạn dân ùn ùn đổ vào Lạc Thành, đường phố khá hỗn loạn, sẽ chẳng ai để ý tới một người nào đó, cho nên lần này Thị Mặc không dàn xếp chỗ cho Đường Uy, mà dẫn hắn vào một gian phòng tương ở chỗ tương đối hẻo lánh trong Đường phủ.
Cửa két một tiếng mở ra, Đường Uy đang ngồi nhập định trên ghế vội đứng dậy, đi tới quỳ một gối xuống:
- Nô tài Đường Uy bái kiến Nhị gia.
- Đứng dậy đi, đã xảy ra chuyện gì mà cần gặp ta gấp như thế.
Đường Kính Chi ngồi xuống ghế hỏi:
Ngọc Nhi từ khi bước qua cửa chú ý quan sát Đường Uy, nàng khá là ngạc nhiên, không ngờ nô tài của Đường phủ mà lại có cao thủ bậc này, võ nghệ của hắn e là ngang ngửa với tên quan sai cắm hai kiếm sau lưng chứ không kém hơn.
Đợi tới khi Ngọc Nhi cũng ngồi xuống rồi, Đường Uy mới đứng dậy cung kính nói:
- Nhị gia, đã có chuyện lớn xảy ra rồi ...
Nói tới đó hắn nhìn sang phía Ngọc Nhi, ý tứ là muốn hỏi chủ tử xem lời tiếp theo có thể để nàng nghe không.
- Cứ việc nói đi.
- Vâng, Nhị gia, trưa hôm nay nô tài nhận được tin tức ở kinh sư, đương kim thiên tử trong lúc thiết triều nghe tin phương bắc gặp nạn châu chấu diện rộng đã ho ra máu ngay trước mặt bá quan, sau đó Tử Cấm Thành đóng cửa, binh doanh bên ngoài thành đã vào bên trong kinh thành đóng quân, một loạt thánh chi thay đổi nhân sự quân đội được đưa ra, dấu hiệu này cho thấy chỉ e rằng thiên tử chẳng còn được bao lâu.
- Cái gì?
Đường Kính Chi đứng bật dậy ngay tức thì:
Vào thời đại đó thì hoàng thượng là trời, đây là chuyện lớn nhất rồi, ngoài ra cùng tân đế đăng cơ xếp vị trí thứ hai là hai chuyện có thể làm cả thiên hạ rung chuyển.
Cho dù Ngọc Nhi vốn chẳng quan tâm tới quốc gia đại sự sắc mặt cũng biến đổi.
- Nhị gia, bồ câu đưa thư từ kinh thành tới Lạc Thành mất hai ngày, nói không chừng ngay lúc này ...
Suy đoán của Đường Uy không phải là vô lý, hoàng đế dù đã băng hà rồi, nhưng tránh để xảy ra hỗn loạn, tân đế phong tỏa tin tức đợi an bài thỏa đáng mới công cáo thiên hạ, đây là chuyện thường xuyên xảy ra.
Trời cao hoàng đế xa, đáng lý ra thì hoàng đế băng hà cũng chẳng có liên quan trực tiếp tới nhau, Đường Kính Chi chẳng cần phải kinh hãi như thế, nhưng nghĩ kỹ thì với tình hình hiện nay sẽ cực kỳ bất lợi cho Đường gia.
Khi quốc gia hưng thịnh, tất nhiên luật pháp nghiêm ngặt, nhưng lúc giao thời bấp bênh khó lường này, hoàng uy giảm mạnh, tân đế lo trụ vững ở kinh thành, quan viên địa phương bị kiềm chế ít đi, làm việc xấu không cần cố kỵ nhiều, hiện giờ Đường phủ và Vương Mông đã trở mặt rồi, nếu Vương Mông sinh lòng độc ác muốn lấy Đường gia ra khai đao, vậy thì Đường gia thảm ngay.
Triều đình bất ổn, Điền Cơ chẳng khác gì chư hầu một phương, có lão ta bảo vệ bên trên, Vương Mông càng có thể hoành hành không sợ gì ai, cho nên tình cảnh của Đường gia hết sức đáng ngại.
" Xem ra lần này Trịnh Kiếm Thu tới đây đúng là muốn vay ngân lượng của ta để trấn an quân đội rồi!" Đường Kính Chi nỗ lực trấn tĩnh lại, chầm chậm ngồi xuống ghế.
Đối với Trịnh phủ mà nói, nắm mười mấy vạn quân trong tay đúng là có chỗ dựa cực lớn, nhưng hiện triều đình không thể phát đủ lương thảo và quân lương, nó lại biến thành gánh nặng, lúc thái bình thịnh trị không phải là vấn đề lớn, nhưng hiện Trịnh phủ rất cần quân tâm ổn định, mới có thể mới ứng biến được trước bất kỳ biến động nào, nếu nghiêm trọng hơn khiến quân sĩ làm loạn, đến khi tân đế muốn cần một cái đầu lập uy thì Trịnh phủ gặp họa.
Nghĩ thông được điều này Đường Kính Chi thở phào, hiện Trịnh phủ là chỗ dựa duy nhất của Đường gia, đồng thời Đường gia cũng rất có giá trị lợi dụng với Trịnh phủ, chỉ cần Đường gia tỏ ra hữu dụng, Trịnh phủ sẽ không để mặc cho Vương Mông đối phó với Đường gia, quan hệ lợi ích này còn vững chắc hơn cả ơn cứu mạng.
Trịnh gia gây dựng cơ nghiệp ở Lưu Châu nhiều năm như thế, mối quan hệ tất nhiên rất rộng, tuyệt đối không phải chỉ biết mỗi một phú hào như Đường gia, cho nên nếu Trịnh Kiếm Thu tới đây đỏi hỏi tham lam chắc cũng không tới mức quá đáng.