- Nương thân, cái bánh bao này ngon quá, còn cả cháo cũng ngon nữa, bên trong có cả hạt đậu màu đỏ nữa này, thật là thơm, nương thân có phải sau này cả nhà ta ngày nào cũng được ăn ngon như thế này không?
Cô bé con được mẫu thân bế trong lòng, vừa ăn ngon lành vừa hỏi:
- Được chứ, chẳng lẽ con không nghe thúc thúc bên kia nói, Đường gia Lạc thành sẽ phát thức ăn ở nơi này tới tận tháng 3 năm sau hay sao?
Người mẹ thấy đứa con nói chuyện làm thức ăn vương ra ngoài, liền lấy ống tay áo lau cho nó.
- Tuyệt quá, nếu chúng ta cứ được ăn mãi như thế này thì tốt biết mấy ...
Người dân phương bắc nghèo khó, dù ở nhà một năm cũng chẳng có mấy bữa được ăn ngon thế này, đa phần là cháo loáng nấu rau với bánh bao chẳng khác bên phía quan phủ là bao, cho nên được ăn ngon thế này làm cô bé rất khao khát, cứ mải nói bị cháo sặc trong họng, ho khù khụ suốt.
Người mẹ vội vàng vuốt lưng cho con.
- Ngậm hết miệng lại mà ăn đi.
Lúc này cha cô bé trừng mắt lên nhìn hai mẹ con, mẹ cô bé vội cúi đầu xuống, đút cơm cho nữ nhi, cô bé tựa hồ cực kỳ sợ cha, không dám nói thêm một lời nào nữa.
Ông nội cô bé nhíu mày lại, mắng:
- Con bé ngu ngốc chỉ biết mơ tưởng chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, hừ, nếu không phải may mắn gặp được nhà phú quý ở nơi này thiện tâm cứu tế, ta đã bán ngươi quách đi cho rồi.
- Đúng thế, cái thứ toi cơm chỉ biết sinh ra mấy con nhãi.
Bà nội cô bé cay nghiệt nói:
Hai mẹ con rơm rớm nước mắt cúi mặt xuống cũng không dám cả ăn nữa, cha cô bé nhướng mày lên, giọng không vui:
- Cha, mẹ ăn đi, đừng nói nữa.
Rồi quay sang nhìn vợ con trấn an, ánh mắt dịu dàng.
Hai ông bà già kia vẫn lẩm bẩm chửi mắng một hồi rồi mới chịu im.
Trong cái thời đại trọng nam khinh nữ nghiêm trọng đó, nữ giới chẳng có địa vị gì, con dâu cưới về chỉ để sinh con, không sinh được nhi tử sẽ bị cha mẹ chồng chửi bới, Đường Kính Chi hiểu điều ấy nên không căm ghét ông bà già đó lắm, đó là tại tư tưởng cổ hủ nghìn năm ăn sâu vào tâm thức rồi.
Ngọc Nhi thì hiển nhiên cực kỳ bất mãn với đôi vợ chồng già coi thường con dâu con gái, nhưng đó là chuyện của người ta, nàng chẳng thể nói gì được.
Ngoài gia đình đó còn không ít gia đình khác cũng tụ tập lại với nhau ăn uống bàn tán. Một ông già tuổi chừng trên năm mươi đang dìu một bà già tuổi tác tương đương mặt mày nhợt nhạt đi từ cổng thành ra nói:
- Người tốt ở Lạc thành nhiều thật đấy, chẳng những có nhà giàu mà thiên tâm cứu tế bách tính như Đường gia, còn có cả hiệu thuốc chỉ thu tiền vốn không ăn lãi như Tế Sinh Đường, đúng là phúc đức của nạn dân.
- Này, ông cụ ơi, cái hiệu thuốc Tế Sinh Đường kia ở đâu thế?
Một hán tử tráng niên đi qua, vô tình nghe được câu này, vội vàng chạy ngược lại, hỏi gấp:
Ông già kia dừng chân, hỏi:
- Sao thế, cậu cũng bị bệnh à?
- Không phải, là mẹ tôi bị bệnh, tôi đang định vào thành mua thuốc đây.
- Vậy sao cậu không đưa lão nhân gia theo cùng? Nếu không để đại phu xem bệnh cho thì bốc thuốc kiểu gì?
Ông già không trà lời mà còn không vừa lòng quở trách.
Hán tử mặt mày đen đúa kia hổ thẹn cúi đầu xuống:
- Tôi cũng chạy nạn từ phương bắc tới đây, trên người không có nhiều tiền lắm.
Ở rất nhiều hiệu thuốc chẩn mạnh tính tiền riêng, chứ không gộp chung khi mua thuốc, nhất là khi khám cho bách tính nghèo khổ, y sư sợ bọn họ biết bệnh xong không mua nổi thuốc đều thu tiền khám bệnh trước cho chắc.
- Không sao đâu chàng trai, vì y sư trong Tế Sinh Đường kia chẩn bệnh không thu tiền, chỉ lấy tiền thuốc thôi, hơn nữa tiền thuốc cũng rất rẻ không lấy lãi, đi mau đi mau, đưa mẹ cậu tới trị bệnh cho sớm.
Ông già thúc dục, mặt mày hưng phấn, hiển nhiên rất mừng vì Lạc thành có được hiệu thuốc thiện tâm như thế.
Hán tử kia vội vàng hỏi vị trí chính xác của Tế Sinh Đường, rồi chạy đi tìm mẹ.
Ở cổng thành một lúc, thấy không xảy ra chuyện gì lộn xộn, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi quay về trong thành, hôm nay chạy đi chạy lại Đường Kính Chi mệt lử rồi, vừa về tới cửa phủ đã có hạ nhân đi tới nói Đường lão thái quân sợ y đói nên đã lệnh nhà bếp làm cơm sớm, hiện đang đợi đợi y ở phòng ăn.
Ngọc Nhi chẳng đợi Đường Kính Chi gọi đi ăn cùng đã vội lên tiếng cáo từ trước, nàng thích chỗ yên tĩnh, huống hồ tới phòng ăn lớn phải để ý tới một đống quy củ lằng nhằng, chẳng bằng về tiểu viện ăn một mình cho thoải mái.
Đường Kính Chi biết tính nàng rồi cho nên cũng không khuyên, hai người chia tay rồi, y tới thẳng phòng ăn, tới nơi thì Lâm Úc Hương cũng có mặt, chẳng đợi Đường lão thái phải nói gì, tự giác đi tới phủi bụi trên áo ý, rồi nhận lấy khăn ấm trong tay nha hoàn, giúp y lau mặt.
Nhìn dáng vẻ ôn nhu của nàng, Đường Kính Chi không hoài nghi nàng có chuyện gì cầu đến y cho nên mới chu đáo như vậy.
- Nhị gia, thiếp thân hôm nay làm mấy món dược thiên bồi bổ sức khỏe, lát nữa Nhị gia ăn nhiều vào nhé.
Lâm Úc Hương lau cả tay cho Đường Kính Chi, cười nhẹ nói:
Đường Kính Chi xoa bụng:
- Tốt rồi, ta đang đói meo đấy.
- Xem đó, đã bảo cháu rồi, phải chú ý sức khỏe, không biết nghe lời gì cả.
Đường lão thái quân nhìn đích tôn trách móc, rồi giục:
- Đói rồi thì mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong còn sớm về phòng nghỉ ngơi.
- Dạ.
Đường Kính Chi ngồi xuống, Chu Quế Phương đứng một bên nhanh nhẹn gắp thức ăn cho vào bát y.
Gật đầu với nàng một cái rồi Đường Kính Chi mới cầm đũa ăn, Lâm Úc Hương thấy y căn rất nhanh, cũng đưa đũa ra gắp thức ăn cho y.
Ăn được một nửa thì Đường Kính Chi nhớ ra chuyện ở công thành, lau miệng hỏi:
- Nãi nãi, người đã bao giờ nghe người ta nói tới hiệu thuốc Tế Sinh Đường của Lạc thành chưa? Trước lúc cháu về nhà có cụ già nói, cái Tế Sinh Đường này bán thuốc chỉ thu tiền vốn, còn khám bệnh miễn phí.
Đường lão thái quân trầm ngâm nhớ lại, lắc đầu, bà không có ấn tượng gì về cái tên này, Lâm Úc Hương thì tay run lên, thiếu chút nữa rơi đũa xuống đất.
Tế Sinh Đường chẳng phải là cái hiệu thuốc mình mua không lâu sao?
Lâm Úc Hương tim đập thình thịch, nàng không ngờ vì mình nhất thời mềm lòng quyết định làm chút viện thiện cho nạn dân khiến cho Đường Kính Chi biết được ở Lạc Thành có cái hiệu thuốc vốn nhỏ bé cực kỳ không đáng chú ý như thế.
Nếu như để Đường lão thái quân biết cái hiệu thuốc này do mình lén lút mua vậy hậu quả không dám tưởng tượng.
Nàng ngẩng đầu nhìn nhanh hai bà cháu Đường Kính Chi, nơm nớp lo sợ.
- Tế Sinh Đường à? Cái tên nghe không tệ, chắc là hiệu thuốc mới mở.
Đường lão thái quân không có chút ấn tượng nào nên đoán thế.
- Vâng, cháu cũng nghĩ thế, vị chưởng quầy hiệu thuốc này nhân phẩm nhất định rất tốt, đợi có thời gian rảnh, cháu định tới bái phỏng một chút.
Nạn dân chạy nạn vùng ngoài, có hai nỗi lo lớn, một là đói bụng, hai là thường xuyên ở ngoài trời, không có chỗ che mưa tránh nắng, dễ sinh bệnh.
Lâm Kính Chi tính nếu bỏ ít tiền hợp tác với Tế Sinh Đường, mua nhiều thuốc hơn để cung cấp cho nạn dân, như vậy thiện danh của Đường gia sẽ càng vang dội, danh tiếng càng lớn, tới lúc cổ động nạn dân đi ra ngoài thành khai hoang sẽ càng có sức hiệu triệu lớn hơn, vụ làm ăn này rất đáng làm.
- Chỉ là một cái hiệu thuốc nhỏ thôi, Nhị gia không cần phải tới đâu.
Lâm Úc Hương trong lúc lo sợ vọt miệng nói, thấy mọi người nhìn cả sang mình, nàng hoảng sợ cúi ngay đầu xuống.