Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 217: Chuyện ở Tế Sinh Đường



Đợi tới khi Đường Kín Chi lấy ngân phiếu quay trở lại thì Giả Lâm và Trịnh Kiếm Thu đã bá vai bá cổ, hô tửu lệnh tưng bừng, thấy hai người này hợp nhau, y cũng cao hứng.

Nhận ngân phiếu của Đường Kính Chi xong, Trịnh Kiếm Thu liền viết giấy vay nợ, y vốn không cần, nhưng Trịnh Kiếm Thu nhất quyết muốn y phải nhận, nên đành nhận lấy, thực ra dù có tờ giấy này, y cũng không định đòi lại một vạn lượng đó.

Trịnh Kiếm Thu vất vả đường đất tới Lạc Thành là còn có chuyện khác muốn làm, uống thêm vài chén liền đứng dậy cáo từ, Giả Lâm cũng đi theo, tới cửa ngoái đầu lại nói nhỏ với Đường Kính Chi:

- Đợi có thời gian ca ca đưa đệ tới Lưu Yên Các uống rượu, nói lời phải giữ lấy lời!

Mình nói bao giờ mà giữ?

Đường Kính Chi lắc đầu, mời uống rượu chỉ là cái cớ, tên Giả Lâm này muốn cùng điên đảo loan phượng với nha hoàn thiếp thân của Đỗ Phiêu Phiêu thì có.

Trịnh Kiếm Thu bận rộn, Đường Kính Chi cũng chẳng nhàn, nghĩ một lúc y quyết định tới Tế Sinh Đường, xem xem có thể hợp tác để nâng cao danh tiếng của Đường gia hay không.

Đường Kính Chi vốn tính đi tìm Ngọc Nhi, kết bạn rời phủ, nhưng nha hoàn trong tiểu viện của nàng nói Ngọc Nhi để lại lời nhắn có chuyện cần xử lý đã rời phủ.

Suy nghĩ một lúc, đoán khả năng Ngọc Nhi đi gặp ám vệ của Đường gia rồi, hiện nhân lúc Vương Mông còn chưa dám động tới Đường gia, để nàng nắm vững được ám vệ cũng tốt, tương lai chẳng biết sẽ cần dùng tới lúc nào, có chuẩn bị vẫn hơn.

Ngọc Nhi không có nhà, Bàng Lộc rất bận rộn, Thị Mặc cũng phải trông bếp đảm bảo thức ăn cung cấp cho nạn dân đầy đủ, Đường Kính Chi đành dẫn theo tám hộ vệ rời phủ, ra đường tùy ý tìm một nạn dân đã nghe ngóng được vị trí của Tế Sinh Đường.

"Danh tiếng không phải nhỏ!"

Đường Kính Chi lẩm bẩm một câu rồi dẫn hộ vệ tới thẳng Tế Sinh Đường.

Cùng với việc nạn dân đổ về mỗi lúc một nhiều, trước cửa Tế Sinh Đường cũng người đông nghìn nghịt, may là đa phần chỉ nhiễm các bệnh như phong hàn, tiêu chảy, chữa trị không khó.

Cũng phải nói thuốc do Đường Úc Hương luyện chế cực tốt, chỉ cần uống vài viên, nửa ngày sau bệnh tình đỡ hơn nhiều, nếu muốn trị dứt bệnh cũng nhiều lắm là tốn hai ba ngày.

Vì Đường Úc Hương bảo Tri Đông chuyển lời, đặt giá thuốc rất thấp, cho nên đại đa số nạn dân có tiền xem bệnh bốc thuốc.

Khi Đường Kính Chi tới cửa Tế Sinh Đường thì thấy mấy trăm nạn dân y phục tả tơi xếp thành hai hàng dài như con rắn khổng lồ, đang chầm chậm nhích tới, y đang định đi về phía cửa Tế Sinh Đường thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng quát lớn, liền thấy một người trung niên mặc trường bào xanh, trông cách ăn mặc có vẻ giống quản gia nhà giàu, vừa hét "tránh đường" vừa đi vào.

Trong lòng tò mò y cũng theo sau.

Chưa vào trong đa nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra.

- Ta hỏi ông, dược hoàn (thuốc viên) trị phong hàn của Tế Sinh Đường thức sự có thể thuốc vào bệnh ra sao?

Vị quản gia kia chưa kịp lau mồ hôi đã lên tiếng hỏi:

Chu Định khám xong cho phụ nữ ngồi đợi từ trước đó rồi mới cười trả lời vị quản gia:

- Không sai, chắc chắn thuốc vào bệnh ra.

Vị quản gia tỏ vẻ không tin:

- Vậy ông lấy ra cho ta xem cái đã.

- Được thôi.

Chu Định mở ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một cái bình sứ nhỏ, rút nút gỗ, đổ một viên thuốc màu đen, to chừng hạt đậu tằm đưa cho vị quản gia. Vị quản gia kia đưa lên mũi hít hít, mặt vẫn nghi ngờ.

Chu Định tốt tính, thấy thế cũng chẳng giận, chỉ cười khà khà, thực ra thì mới đầu ông ta cũng chẳng tin dược hoàn Đường Úc Hương giao cho có thể trị được bệnh phong hàn, nhưng sau này sự thực hơn muôn lời hùng biện, chẳng cần nói thêm, ngồi xuống vừa chẩn mạch cho bệnh nhân vừa hỏi:

- Xin hỏi vị khách quan muốn mua thuốc cho ai?

- Cho tiểu thiếu gia nhà ta.

Vị quản gia kia chẳng phải dược sư, nhìn ngó hít hà một hồi cũng chẳng thấy được cái gì:

- Cho ông biết, chủ tử của ta đã mời danh y tới kê đơn cho tiểu thiếu gia rồi, nhưng tiểu thiếu gia lại chê thuốc quá đắng, sống chết không chịu uống, chẳng biết phải làm sao, đúng lúc đó nghe người ta nói chỗ các vị có dược hoàn trị phong hàn uống được trực tiếp, cho nên lão gia nhà ta mới bảo ta tới hỏi thăm xem.

- Thì ra là thế, khách quan, ngài tới Tế Sinh Đường dứt khoát là tìm đúng chỗ rồi, ngài nhìn xem, ngoài cửa bao nhiêu nạn dân toàn nghe nói tới sự thẩn kỳ của dược hoàn Tế Sinh Đường nên mới chạy tới mua thuốc.

Lúc này ở sau quầy bốc thuốc một thanh niên đang đứng với điệu bộ lười nhác đột nhiên tiếp lời, mắt hắn đảo một vòng, quay người lấy ra một cái hộp gỗ, cái hộp này màu tìm thẫm được làm rất công phu, mở ra bên trong có một cái bình thuốc hoa văn màu lam.

Cẩn thận lấy bình thuốc ra như lấy bảo vật, tên thanh niên cố ý hạ giọng xuống, mặt thần bì nói:

- Khách quan, không dám dấu ngài, thực ra dược hoàn cũng phân chia làm năm bảy loại, bán cho nạn dân chỉ là thứ hàng phổ thông nhất, còn ngài muốn mua, hẳn phải là cái này. Không đắt đâu, 500 đồng một bình, chỉ cần thiếu gia nhà ngài uống liền ba ngày, đảm bảo khỏi bệnh hoàn toàn. Hơn nữa, loại thuốc phẩm chất cao này cũng không có nhiều đâu.

Chu Định đang khám bệnh nghe thế nhướng mày lên, không biết nghĩ gì lại hạ mày xuống, không nói gì cả.

- 500 đồng một bình?

Vị quản gia kia vốn đang chù chừ không biết có nên đi hay không, nghe vậy bất giác giọng lớn hơn vài phần hỏi ngược lại.

Tên thanh niên còn tưởng ông ta chê đắt định giảm giá, không ngờ vị quản gia cầm lấy ngay bình thuốc, mở nút ngửi qua, sau đó cẩn thận đóng nút lại:

- Thuốc trong này phẩm chất đúng là tốt hơn đấy, có điều có đúng là uống vào sẽ khỏi không? Nói cho ngươi biết, nếu uống vào không có tác dụng, làm ảnh hưởng tới bệnh tình của tiểu thiếu gia nhà ta, lão gia chúng ta sẽ báo quan cho các ngươi sập tiệm.

Tên thanh niên vỗ ngực bồm bộp đảm bảo:

- Dứt khoát thuốc vào bệnh ra, nếu không tới khi đó ngài cứ bảo công sai tới đóng cửa Tế Sinh Đường.

Vị quản sự cuối cùng hạ quyết tâm mua bình thuốc:

- Được rồi, ta tin ngươi một bình.

Nói xong ném lại một nửa xâu tiền rồi vội vàng chạy đi.

Vị quản gia đó chạy quá nhanh, thiếu chút nữa va vào Đường Kính Chi đang nghe trộm ở cửa, do dự một chút y không vào ngay mà tiếp tục đứng ở cửa nghe ngóng.

Nhét nửa xâu tiền vào trong lòng, tên thanh niên cười lớn:

- Ha ha ha, cha thấy ý kiến của con thế nào? Không tệ chứ gì, chớp mắt đã kiếm được 500 đồng.

Chu Định nhìn hắn, hiếm có không mắng mỏ mà còn mỉm cười.

Tên thanh niên đó chính là Chu Bảo, nhi tử của Chu Định, từ ngày bán hiệu thuốc cho Lâm Úc Hương, chuộc con về, Chu Định quyết tâm quản giáo thằng con hư hỏng này, không cho nó tiền tiêu vặt nữa, đáng thương cho Chu Bảo trước kia kết bạn toàn những đám hám lợi, thấy hắn không còn tiền nữa cũng không thèm qua lại, thế là Chu Bảo đành ở nhà mới có được cơm để ăn.

Chu Bảo đúng là chẳng có tài cán gì, thường ngày chỉ biết lang thang khắp chốn, không đi tới kỹ viện chơi gái thì cùng đám bạn xấu ăn uống bài bạc, cả đêm không về, nói là thứ rác rưởi cũng không phải là quá, có điều tên rác rưởi này đầu óc rất linh hoạt, trong tay không có tiền, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, ở hiệu thuốc chưa được vài ngày liền nghĩ cách dùng những cái hộp tinh xảo đựng thuốc sau đó đẩy giới lên cao, ban đầu Chu Định không đồng ý vì hạ giá là chủ ý của bên trên, hiện ông chỉ là đại phu trông hiệu, không dám trái lệnh bà chủ.

Nhưng mà ông ta mềm lòng, không chịu được con trai suốt ngày lải nhải bên tai, nên đánh bạo đồng ý.