Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 230: Sơ xuất rồi



- Thí chủ từ bi là phúc của bách tính.

Niệm kinh hồi lâu, vị hòa thượng trung niên kia đột nhiên hướng về phía Đường Kính Chi khom lưng thi lễ, tất cả đạo sĩ hòa thượng khác cũng vái theo, nói một câu tương tự.

Sự chú ý của nạn dân đều tập trung ở phía này, cho nên đều nghe thấy lời bình của hòa thượng và đạo sĩ dành cho Đường Kính Chi, một bộ phận nạn dân là bách tính Lưu Châu nghe thế cũng dập đầu bái tạ, những người khác liền học theo.

Mặc dù chỉ phương bắc xảy ra nạn châu chấu, nhưng do giá cả lương thực tăng lên vùn vụt, một bộ phận bách tính nghèo khổ của Lưu Châu không có ruộng đất cũng không còn đường sống, trà trộn vào trong nạn dân, những người này tất nhiên là sùng tín Thiên Niên Đạo Tiên và Bách Niên Phật Đà Nhất, hiện thấy hai vị thần tiên đều nói Đường Kính Chi tâm thiện thì không còn chút nghi ngờ nào nữa.

Đây khác gì thần tiên chỉ dẫn, bọn họ tất nhiên tuân lệnh mà làm.

Những hòa thượng đạo sĩ kia thấy mục đích đã đạt, niệm câu phật hiệu đạo hiệu, rồi xoay người bỏ đi, Đường Kính Chi vẫn cứ ngơ ngơ ra hồi lâu :" Chẳng lẽ hai vị đạo tiên phật đà này thực sự giống như lời đồn, có thể tính được chuyện xảy ra trong tương lai? Nếu không vì sao lại cho môn hạ xuống núi trợ lực đúng lúc như vậy?"

Trong lúc y đang trầm tư thì đám hòa thượng đạo sĩ kia đã đi rất xa, không còn thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này địa vị Đường gia trong lòng nạn dân đã hoàn toàn khác trước rồi, có một tráng hán hô lên:

- Đường nhị gia, mảnh đất hoang đó ở đâu, ngài có thể cho người dẫn đường không?

- Phải rồi, ngày mai đã khởi công, hôm nay chúng tôi phải đến trước để tìm chỗ che mưa tránh gió nữa.

- Còn cần nghỉ ngơi nữa, nếu không mai mới tới đi bộ xa như thế mệt mỏi thì lỡ mất một ngày rồi.

Đám đông ào ào hưởng ứng, tỏ ra nhiệt tình hơn cả, mấy tên thủ hạ của Vương Mông mặc dù ra sức nói ngược lại, nhưng bị nhấn chìm trong biển người, không gây ra được sóng gió gì.

Nghe tiếng náo động này Đường Kính Chi mới từ trong trầm tư tỉnh lại, gạt bỏ chuyện thần thiên quỷ quái đi, quay lại thế tục, thầm mắng bản thân hồ đồ, nơi đó là vùng đất hoang, căn bản chẳng có cái gì, cứ thế kéo mấy vạn người tới, buổi tối bọn họ ngủ ở đâu?

Sơ xuất, mình quá sơ xuất rồi.

Giơ tay bảo nạn dân im lặng, Đường Kính Chi nói:

- Đợi lát nữa lĩnh cơm xong, mọi người ăn no rồi, ta sẽ bảo hạ nhân Đường phủ dẫn mọi người đi, hôm nay tới sớm cũng tốt, chuẩn bị trước còn tìm chỗ ngủ nghỉ.

Nói xong y nhảy xuống xe, bảo hạ nhân bắt đầu phát thức ăn.

Được hộ vệ giúp chen ra khỏi đám đông, Đường Kính Chi liền nói:

- Ngọc Nhi, chúng ta đi tìm Trương Gia, sau đó rời thành tới mảnh đất hoang đó xem xét.

Ngọc Nhi gật đầu, chân không ngừng bước:

- Nơi đó cây cối thưa thớt, ngay cả gió đêm còn chẳng ngăn nổi, nạn dân ngủ đêm ở đó, chỉ e nhiễm sương gió sinh bệnh.

- Ta cũng đang lo thối ruột đây, cho nên mới định tới chỗ Trương Gia xem có thể chặt cây cối dựng phòng, hay có cách ứng phó nào khác không?

Đường Kính Chi suy nghĩ rồi nói:

- Khai hoang tất nhiên là không thể thiếu quy hoạch chỗ ở cho người khai hoang, hẳn Trương Gia khi làm bản đồ đã tìm được nơi thích hợp, đợi nạn dân ăn sáng xong tới đó bảo bọn họ chặt cây dựng nhà tạm.

Chuyện khẩn cấp, Đường Kính Chi và đi vừa bảo hộ vệ về phủ lấy ngựa, sau đó hẹn chỗ gặp nhau.

Trương Gia mấy ngày trước đã lôi kéo được toàn bộ thủ hạ cũ tới, những người này đều rất tín phục hắn, hơn nữa Đường gia trả bọn họ lương cao, chẳng có lý gì lại từ chối, làm xong việc này Trương Gia suốt ngày ở trong nhà, nghiên cứu bản đồ, cố chẳng sửa sang lại cho hoàn mỹ.

Hôm nay Trương Gia cũng ở nhà nghiên cứu bản đồ, đột nhiên nghe tiếng Đường Kính Chi gọi cửa, liền bỏ hết công việc đó, chạy ra khỏi phòng, từ rất xa đã cười nói:

- Đường công tử, mời vào, mau mau vào đi.

Hai bên thân quen rồi, không nhất thiết cần nô bộc già truyền lời nữa, Đường Kính Chi đẩy cửa đi vào, hỏi thăm:

- Trương tiên sinh gầy đây có khỏe không? Lương thực trong nhà chuẩn bị trước rồi chứ?

- Đều chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, ít nhất cũng có thể ăn tới mùa thu hoạch năm sau.

Trương Gia dẫn Đường Kính Chi vào nhà ngồi, hỏi:

- Gần đây Đường gia bận chẩn tế nạn dân, Đường công tử hẳn là rất mệt.

- Đúng là hơi bận một chút, may mà trong phủ nhiều người cho nên cũng không mệt.

Nói tới nạn dân, Trương Gia chua xót than:

- Ông trời đúng là mù mắt mà, phương bắc đã chiến loạn liên miên bách tính lầm than cơ cực lắm rồi vậy mà còn giáng xuống đại họa bậc này, có điều may là còn người nhân nghĩa như Đường gia lấy lương thực trong nhà chẩn tế nạn dân, Trương mỗ xem đồ ăn Đường gia phát rồi, rất tốt, việc làm của Đường gia là đại thiện.

- Trương tiên sinh quá khen, kỳ thực Đường gia chỉ tận lực làm việc trong khả năng thôi.

Đường Kính Chi khách khí đáp, rồi tự động lấy ấm trà rót cho mình một chén, vừa rồi nói ở cổng thành một thôi một hồi, cổ họng y sắp bốc khói rồi.

Trương Gia tính tình cương chính, không thích khen ngợi người khác, hắn không khen thì thôi, khen rồi là thực lòng thực ý.

Mấy ngày qua Trương Gia ngóng chờ tin tức Đường Kính Chi, hỏi thẳng luôn:

- Đường công tử, chuyện khai hoang đã được quyết định chưa, mấy ngày qua Trương mỗ ở nhà đợi đến suốt ruột.

- Ừm, được quyết định rồi.

Trương Gia vốn định thúc giục Đường Kính Chi một phen, không ngờ lần này lại có câu trả lời khẳng định, hỏi vội:

- Vậy khi nào bắt đầu?

Đường Kính Chi cầm chén trà lên uống ực một hơi hết sạch, lau nước trà bên mép, cười nói:

- Mai, ngày mai là có thể khởi công rồi.

- Cái gì? Ngày mai?

Trương Gia như bị kim đâm vào mông, tức thì đứng bật dậy, hỏi:

- Vậy người đâu? Người an bài ở đâu rồi?

- Chẳng phải vừa rồi Trương tiên sinh đã nói tới đấy thôi.

Đường Kính Chi thong thả đặt chén trà xuống, cười tủm tỉm nói:

Trương Gia ngớ người, nhớ lại lời mình nói mới bừng tỉnh, thình lình vỗ mạnh xuống bàn:

- Nạn dân, không ngờ công tử muốn lợi dụng nạn dân đi khai hoang.

Đường Kính Chi chỉ cười không nói, rót thêm chén trà nữa, có điều y không uống nhanh như lần trước, mà cầm chén trà lên nhấp tùng ngụm một.

- Phù!

Trương Gia đi vài vòng trong phòng mới thở ra một hơi thật dài, nạn dân ở Lạc Thành gần chục vạn, thế là đủ dùng, yên ổn rồi, từ hôm nay trở đi, lý tưởng được thực hiện, ông ta có thể ngủ một giấc thật yên ổn rồi.

Cho dù sau khi khởi công rồi sẽ rất bận rộn, nhưng ông ta có thể yên tâm ngủ một giấc say sưa.

Tới trước mặt Đường Kính Chi, Trương Gia chắp tay khâm phục nói:

- Đường công tử không thẹn là gia chủ Đường gia Lạc thành, Trương mỗ phục rồi.

Đường Kính Chi đỡ Trương Gia dậy:

- Trương tiên sinh không cần như thế, hôm nay ta tới tìm tiên sinh trừ nói ngày khởi công ra, còn muốn mời tiên sinh tới chỗ đất hoang xem một chút.

- Không vẫn đề, đừng nói chỉ là xem xét, cho dù từ hôm nay bảo Trương mỗ ngày ngày ngủ ở đó thì cũng tuyệt không có lời nào oán trách.

Trương Gia cười sang sảng, rồi định kéo Đường Kính Chi đi ngay.

- Khoan, khoan, Trương tiên sinh chớ vội.

Đường Kính Chi trở tay kéo Trương Gia lại:

- Lần trước Lâm mỗ bảo tiên sinh muốn tiên sinh và mấy vị cấp dưới đưa cả người nhà tới vùng đất hoang bên kia, tiên sinh đã trao đổi với họ chưa?

- Trao đổi rồi, sao vậy? Chẳng lẽ hôm nay đã dẫn người nhà đi luôn.

Đường Kính Chi ấn Trương Gia ngồi xuống ghế, thận trọng nói:

- Trương tiên sinh, chuyện tới lúc này rồi tại hạ không dấu nữa, gần đây Đường gia và thành thủ Vương Mông có va chạm không vui, cho nên tại hạ lo hắn không làm gì được Đường gia, nhưng lại lấy các vị ra khai đao, nhằm phá hỏng chuyện của Đường gia.