Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 238: Tìm chỗ dựa



Giả Lâm đầu tiên ngớ ra rồi tức thì tức tối nói:

- Kính Chi, đệ cố ý trêu đùa ta đấy à? Nếu như không muốn hợp tác với nhà ta còn bảo ta tham dự vào làm gì?

Đường Kính Chi cười ha hả, chỉ về phía ngọn núi lớn trước mặt, hỏi:

- Giả huynh, đệ không đùa với huynh đâu, hỏi huynh nhé, huynh có biết đằng sau ngọn núi kia là cái gì không?

- Không biết.

Giả Lâm mặc dù cũng hay theo phụ thân ra ngoài tới chỗ làm ăn, nhưng chốn hoang vu này thì tất nhiên chẳng đến làm gì.

- Vậy chúng ta tới đó xem sao.

Chuyện khai hoang không phải chỉ dùng miệng chỉ giấy là nói rõ được, cho nên Đường Kính Chi muốn đưa Giả Lâm tới nhìn tận mắt, nói xong y vẫy tay gọi hộ vệ mang ngựa tới, nhận lấy giây cương lên ngựa trước.

Giả Lâm không hiểu rốt cuộc Đường Kính Chi muốn làm cái gì, có điều vẫn nghe theo lên ngựa đi cùng.

Ngọc Nhi cưỡi tuấn mã đen đi sát bên, biết hôm nay y cưỡi ngựa nhiều mệt mỏi, sợ y không cẩn thận ngã xuống, hộ vệ Đường gia và hạ nhân Giả gia đi cuối.

Hơn hai mươi kỵ sĩ phóng ngựa về phía trước, để lại một vệt bụi mờ.

Ước chừng nửa canh giờ sau, mọi người đi men theo một con đường mòn trèo lên đỉnh núi, ngọn núi này mặc dù kéo dài mấy trăm dặm, nhưng lại không cao lắm, chỉ chừng ba bốn trăm mét, cũng không quá dốc.

Gìm cương dừng ngựa, đứng trên đỉnh núi, gió lồng lộng bốn phía thổi tóc áo tung bay, Đường Kính Chi chỉ vào mảnh đất hoang phía dưới chân núi:

- Giả huynh, thấy mảnh đất kia thế nào?

Giả Lâm nhìn theo hướng Đường Kính Chi chỉ, quan sát thật kỹ, thấy mảnh đất hoang đó diện tích khá lớn, không kém mảnh đất Đường gia đang khai phát là bao, chủ yếu là bình nguyên, đồi núi phân tán hai bên, rừng cây tập trung ở ba khu lớn, chiếm khoảng một phần hai mươi diện tích, còn lại đều là bãi cỏ, xanh mơn mởn, trông như hải dương màu xanh lục vậy.

- Kính Chi, không phải ý đệ là bảo Giả gia khai phát mảnh đất này chứ?

Giả Lâm đoán được phần nào nên quan sát rất lâu mới hỏi:

- Vì sao lại không?

Đường Kính Chi nói rồi nhảy xuống ngựa, lấy roi chỉ phía trước nói:

- Mảnh đất này phì nhiêu, diện tích lại lớn, trước kia Trương đại nhân chủ sự truân điền Lạc Thành đã từng tính toán, nếu khai phát ra, ít nhất có được hơn 300 khoảnh ruộng tốt, hơn 1000 khoảnh ruộng loại hai, ruộng núi hơn 2000 khoảnh, theo giá trị trị hiện tại phải hơn 200 vạn lượng bạc.

- Cái gì? Trị giá hơn 200 vạn lượng bạc?

Giả Lâm mới đầu không chú tâm lắm, nhưng nghe tới số bạc này liền giật nảy mình.

Đường Kính Chi gật đầu:

- Đúng thế, đấy còn là giá trị tối thiểu.

Giả Lâm hít một hơi, rõ ràng là động lòng rồi.

Cửa hiệu của Giả gia phân bố ở phương nam phương bắc có tới mấy trăm cái, kinh doanh chủ yếu là vải vóc, một năm cùng lắm chỉ kiếm được hai mấy vạn lượng, gặp phải lúc buôn bán không tốt, thậm chí chỉ kiếm được ba bốn vạn, nếu như Giả gia lấy được mảnh đất này, chỉ cần máy tháng thôi kiếm được cả trăm lượng bạc, lợi nhuận siêu lớn đó đừng nói Giả Lâm cho dù phụ thân hắn là Giả Nam Sơn nghe xong cũng sốc.

Siêu lãi, đây tuyệt đối là siêu lãi!

- Kính Chi, chuyện này lớn quá, ta không định đoạt được.

Giả Lâm lúc này kích động tim đập loạn nhịp, giọng nói cũng biến đổi:

- Không sao, do huynh trùng hợp tới đây nên đệ mới nói cho huynh thôi, còn về phần Giả gia có muốn làm vụ này không phải cần Giả thúc gật đầu mới được.

Đường Kính Chi cười nói thêm:

- Có điều thời gian không đợi người, nếu Giả huynh không nhanh tay, nói không chừng mấy ngày thôi có người khác đánh hơi được, như thế mảnh đất này sẽ ghi tên người khác đấy.

Giả Lâm hiểu ngay, lần này Đường gia gây ra động tĩnh lớn như thế, gần như thu hút ánh mắt toàn bộ Lạc thành về phía này, trong đó không thiếu phú thương quyền quý có tầm nhìn, nếu bọn họ ra tay trước, Giả gia chẳng còn phần nữa.

- Kính Chi, đệ nói có lý lắm, ta về nhà ngay mới được, xem xem phụ thân ta có tính toán gì.

Giả Lâm nói xong muốn lên ngựa, song bị Đường Kính Chi đi tới giữ lấy cánh tay:

- Huynh chớ vội, thêm một giờ một khắc cũng chẳng làm được gì, mà Giả gia muốn có được mảnh đất đó cũng không phải dễ đâu.

Giả Lâm lúc này kích động mất khả năng tư duy tỉnh táo, chỉ biết hỏi vội:

- Vì sao, chẳng qua là mảnh đất hoang thôi mà, cùng lắm ta đút thêm tiền cho bên trên, chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay à?

- Nếu đổi lại là trước kia thì đúng là như thế thật, nhưng hiện giờ hai chữ đất hoang trở nên rất mẫn cảm rồi, nếu không có chút thủ đoạn thì e không lấy được đâu.

Giả Lâm chỉ lười chứ không ngốc, bình tĩnh lại là hiểu điều Đường Kính Chi nói, hiện ai cũng chăm chăm nhìn vào đây, nếu Giả gia cứ thế lỗ mãng chạy tới nha môn mua đất, ắt đánh động người khác.

Giả gia tuy có chút thế lực ở Lạc Thành, cũng có người thân làm quan trong triều, nhưng so với đám quyền quý còn kém hơn một chút, đoán chừng hắn vừa bước chân vào nha môn đặt chuyện mua đất thì ngay lập tức có người đi báo tin, khi ấy chẳng biết mảnh đất đó sẽ rơi vào tay ai.

Chẳng lẽ trơ mắt ra nhìn cả trăm lượng bạc rơi vào túi người khác?

Giả Lâm nắm chặt tay không cam lòng, chỉ nghĩ thôi đã thấy xót ruột rồi:

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?

- Đương nhiên là có nếu không đệ nói với huynh làm gì?

Giả Lâm nghe vậy gần như chắp tay nài nỉ:

- Cách gì, cách gì? Đệ mau nói đi, ta sốt ruột muốn chết rồi đây này.

- Rất đơn giản kiếm một chỗ dựa có quyền có thế là được?

Giả Lâm tức thì rời vào trầm tư:

"Chỗ dựa, kiếm ai làm chỗ dựa cho Giả gia đây?"

Đường Kính Chi để mặc cho Giả Lâm suy nghĩ, đi sang bên thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Ngọn núi này uốn lượn ngoằn ngoèn, trông xa xa như con rắn khổng lồ đang trườn về phía trước, đỉnh núi và chân núi đều có đống nham thạch dựng đứng, qua bao năm tháng mưa nắng mài mòn, mang dấu vết cổ kính tang thương.

Phương nam nhiều cây, cả rặng núi được bao phủ bởi hàng cây không cao lớn lắm, lá xanh biêng biếc, sức sống tràn trề, mặc dù đã là giữa thu, nhưng chỉ có lác đác đâu đây mấy chiếc là hơi úa vàng.

Gió núi thổi tà áo bay phần phật, y phục dán sát vào người làm hai tòa núi thiên nhiên của nàng như trêu chọc sức chịu đựng của nam nhân, Ngọc Nhi gỡ mấy lọn tóc bị gió thổi dính lên mặt, biết sức khỏe Đường Kính Chi không tốt, lo y bị lạnh, khuyên:

- Nhị gia, gió núi lớn lắm, chúng ta xuống thôi, cẩn thận bị nhiễm lạnh.

Đường Kính Chi liếc nhìn qua bầu ngực nàng tới chiếc eo thon thon khiến người ta hận không thể siết lấy kia, hiện y thấy người nóng râm ran chứ lạnh gì, huống hồ còn đại sự muốn thương lượng với Giả Lâm:

- Không sao, cứ ở đây thêm một lát.

- Kính Chi, đệ có ý kiến gì hay không?

Giả Lâm suy nghĩ rất nung một hồi mà không thấy có nhân tuyển nào thích hợp, đành lại phải hỏi:

Giả gia là phú hào một phương, đáng lý tìm một nhà quyền quý chống lưng không phải là khó, có điều chuyện này có hơi chút đặc thù, ít nhất phải phù hợp với hai điều kiện, thứ nhất là có quyền lực đủ lớn, như thế mới có thể tranh đoạt được mảnh đất kia.

Thứ hai, người đó lại không thể quá tham, nếu không cuối cùng Giả gia chẳng kiếm chác được mấy, thậm chí bị người ta bỏ rơi giữa chừng hớt tay trên, như thế thì Giả gia thua thiệt lớn.

- Giả huynh, chẳng lẽ không nghĩ tới mời Trịnh công tử giúp.

Đường Kính Chi cuối cùng cũng nói ra toan tính từ lâu của mình.

Trịnh Kiếm Thu à?

Giả Lâm hơi sửng sốt, mặc dù lần trước Trịnh Kiếm Thu tới Giả phủ vay tiền, coi như đã lập nên giao tình, nhưng mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mời Trịnh gia làm chỗ dựa, dù sao hắn và Trịnh Kiếm Thu chỉ có giao tình gặp nhau một lần, mà còn chưa hiểu con người của Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng ra sao.

Không khéo lại thành cốc mò cò sơi, vất vả cho người khác ngồi không hưởng lộc.