Từ sau lần Đường Kính Chi trở mặt với Vương Mông, ném ra chỗ dựa Trịnh gia, giết thổ phỉ ở cổng thành, không kẻ nào dám tới làm loạn nữa, vì thế chuyện làm ăn tốt lên không ít, khiến cho hàng tồn vốn không nhiều đã sắp bán sạch rồi.
Bàng Lộc luôn giúp quản lý chuyện làm ăn ngoài phủ, hiểu rõ tình trạng giật gấu vá vai này, chủ tử nói có lý, chỉ còn biết đau đớn gật đầu.
Đường Kính Chi thấy mặt Bàng Lộc buồn bã, biết mấy cửa hiệu đó không chỉ là tài sản tổ truyền, nó gửi gắm tâm huyết mấy chục năm của ông, chắc chắn rất đau lòng, liền nói:
- Chuyện đóng cửa chỉ là tạm thời thôi, đâu phải là bán hẳn, sớm muộn cũng mở cửa trở lại, ông đừng bận lòng quá. Hơn nữa nay tin tức Đường gia ta khai hoang đã truyền bá xôn xao xung quanh, không ai không biết không ai không hay, hẳn khi mở cửa lại danh tiếng không tổn hại đâu.
Ngoài ra sau này khi cửa hiệu mở cửa trở lại Đường gia tất nhiên đã dẹp yên đối thủ, tới khi đó Đường Kính Chi còn bán các sản phẩm thêu con vật hoạt hình, ở thế giới này có thể nói là độc nhất vô nhị, không sợ làm ăn không hưng thịnh.
Nghe Đường Kính Chi an ủi, sắc mặt Bàng Lộc đỡ hơn nhiều, đúng là dựa vào chuyện khai hoang, danh vọng của Đường gia chỉ tăng không giảm, cho dù đóng cửa hiệu, người ngoài cũng chỉ cho rằng Đường gia bận chuyện lớn, không để ý tới chuyện làm ăn nhỏ.
- Nhị gia, hàng tồn trong các cửa hiệu chẳng còn là bao, hay là thế này, lão nô bảo các quản sự đem hàng hóa tập trung vào một số cửa hiệu tiếp tục kinh doanh, còn các cửa hiệu khác đóng cửa, người thấy thế nào?
- Được, đợi hàng hóa vận chuyển xong, ông bảo những quản sự kia qua bên này giúp sức, dứt khoát phải hoàn thành công trình đúng kỳ hạn.
Ở lại chỗ khai hoang quan sát một hồi, mặt trời ngả về phía tây, chiếu lên mặt đất ánh sáng vàng óng, Ngọc Nhi ước chừng hiện giờ quay về, tới Lạc Thành trời đã tối, liền đi lên nói:
- Nhị gia, không còn sớm nữa, chúng ta về phủ thôi.
Đường Kính Chi đang qua lại giữa đám nạn dân, những người này vì có cái ăn, lại được tự tay làm nhà cho mình, tối tới không phải ăn gió nằm sương nữa, đều lộ ra nụ cười hạnh phúc, bị cảm nhiễm, khiến y cũng sắn tay gia nhập trong đó, cùng hưởng lạc thú lao động.
Lần trước Đường Kính Chi tự tay sửa xe, nên Ngọc Nhi không ngạc nhiên nữa, tướng công thư sinh của nàng khác với kẻ đọc sách thanh cao rởm đời khác, coi mấy công việc chân tay là thứ thấp kém, mất thân phận.
Nghe thấy Ngọc Nhi gọi Đường Kính Chi lùi lại, vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vừa ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, nói:
- Ừ, nên về rồi.
Từ khi tiên hoàng qua đời, Lạc thành thực hiện giới nghiêm, buổi tối không được ra đường, sau khi thái dương hạ sơn đóng cửa thành, hơn nữa buối tối không cho phép người ra vào thành.
Cho nên nếu Đường Kính Chi không trở về trước khi mặt trời xuống núi thì chỉ đành ở lại ngoài thành thôi.
Ngọc Nhi sai hộ vệ tới sông Lạc lấy nước sạch cho Đường Kính Chi rửa mặt rửa tay rồi mới lên lưng ngực chạy về phương hướng Lạc Thành.
Đoàn người hơn chục con ngựa làm kinh động đám chim chóc đậu trên cành cây, làm chúng vỗ cánh bay vọt qua đầu, tiếng vỗ cánh phành phạch hỗn loạn.
Khi về tới Lạc thành thì mặt trời chỉ còn lấp ló tí chút sau rặng núi xa, phóng mắt nhìn tới, ráng hồng chiếu rực nửa tầng trời, rặng núi mộng ảo, một con sông nhỏ lượn quanh mảnh ruộng giờ còn lại trơ gốc rạ, từng đợt khói đâu đâu bốc lên giữa căn nhà, tiếng gà lên chuồng lác đác, cảnh sắc nông thôn êm đềm làm người ta đắm mình trong đó.
Nhưng tới cổng thành thì là cảnh tượng khác hẳn, binh sĩ trong thanh đang dùng trường thương đang đuổi từng nhóm nạn dân nghỉ ngơi trên phố ra khỏi thành, những nạn dân này không dám phản kháng, im lặng đi về phía trước, sau lưng là những tiếng quát tháo, ai đi chậm một chút là bị binh sĩ đấm đá không thương tiếc.
Ngọc Nhi ngứa mắt với hành vi của đám binh sĩ này, vốn định ra tay giáo huấn, nhưng bị Đường Kính Chi dùng ánh mắt ngăn cản, tiên hoàng giá băng, tất cả thành trì trong vương triều đều giới nghiêm, thủ tiêu toàn bộ hoạt động buổi tối để bày tỏ đau thương, hiện giờ đám binh sĩ thực hành chức trách của mình, tuy hơi quá đáng, nhưng không thể xen vào.
Đường gia hiện cùng Vương Mông như nước mới lửa rồi, nếu như vì chuyện này mà bị Vương Mông nắm thóp thì cừng kỳ không hay, dù sao chuyện liên quan tới tiên hoàng.
Phàm chuyện liên quan tới hoàng gia đều có thể đẩy cao tới vô tận, Ngọc Nhi giáo huấn mấy tên binh sĩ chỉ là chuyện nhỏ, bình thường mọi người có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu nâng tầm nghiêm trọng lên, có thể nói là bất kính với tiên hoàng, coi khinh hoàng quyền, đó là tội mất đầu.
Ngọc Nhi hiện đã hiểu rõ tình cảnh của Đường gia, nên hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, phóng ngựa chạy nhanh qua.
Hôm nay Đường Kính Chi bận rộn từ sáng sớm, về tới cửa Đường phủ, nhảy xuống ngựa, xương cốt ê ẩm, nhất là bắp đùi như sắp rã cả ra, giao giây cương cho hộ vệ, đi về phía tiểu viện, giờ y không muốn gì hơn là nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngọc Nhi thấy y cực kỳ mỏi mệt, do dự một hồi, cuối cùng không đi lên đỡ mà vẫy tay gọi hai nha hoàn tới, bảo chúng dìu Đường Kính Chi.
- Nhị gia, tỳ thiếp cao từ.
Tới cửa tiểu viện của Đường Kính Chi, Ngọc Nhi lên tiếng cáo từ, nàng không muốn vào giáp mặt với Lâm Úc Hương.
Đường Kính Chi hiểu điều đó, gật đầu quan tâm nói:
- Ừ, nàng cũng theo ta vất vả cả ngày trời rồi, nên nghỉ ngơi sớm nhé, lát nữa ta bảo nhà bếp làm cho nàng thêm vài món ăn, bồi bổ sức khỏe.
Mặc dù Đường Kính Chi nói chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng Ngọc Nhi cảm thấy lòng ấm áp dễ chịu, nàng đang định đáp lời rời đi thì trong tiểu viện có tiếng rèm ngọc leng keng, tiếp đó một người đi ra, thấy hai bọn họ, vội nói:
- Nhị gia, Ngọc Nhi đã tới cửa rồi sao không vào?
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cùng quay lại nhìn, chỉ thấy Chu Quế Phương tay cầm một chiếc khăn lụa màu tím nhạt, cười duyên dáng đi tới.
Hôm nay Chu Quế Phương mặc bộ váy tím cắt may vựa vặn, ôm lấy đường cong mềm mại trên người, tôn lên cơ thể đầy đặn gợi cảm của nàng, nữ nhân ở đây thường ăn mặc hết sức bảo thủ, vay quây rộng thùng thình phủ kín chân, tay không lộ ra ngoài, cổ áo che kín tới cằm, nhưng đó là khi ra ngoài thôi, còn ở trong nội viện của mình, các nàng đề muốn mặc đẹp một chút, còn lấy lòng tướng công.
Đường Kính Chi vừa quay đầu sang, ánh mắt bất giác chuyển dần từ đồi ngực vun tròn của nàng sang vòng eo thon, ngắm nhìn cơ thể tràn trề dụ hoặc của Chu Quế Phương.
Đang đi thì phát hiện ra ánh mắt rất không đàng hoàng của Đường Kính Chi, có điều nàng chỉ hơi dừng lại một chút, liền yểu điệu bước tới, thấy mặt Đường Kính Chi còn dính lớp bụi, mồ hôi chảy xuống trông hơi lem nhem, chẳng để ý tới Ngọc Nhi đứng bên cạnh, dùng khăn lụa lau mặt cho y.
Động tác của Chu Quế Phương rất tự nhiên, không có lấy chút làm bộ nào, chỉ có khuôn mặt tuyệt mỹ phơn phớt hồng làm người ta chao đảo:
- Nhị gia, Ngọc Nhi, các tỷ muội đều ngồi bên trong đó, mọi người vào đi, thiếp thân đi xem Thiên Nhi đã ngủ chưa rồi sẽ quay lại.
Chu Quế Phương còn chưa tới gần hương thơm lạ trên cơ thể nàng đã luồn vào mũi Đường Kính Chi, làm y không tự chủ được, tà hỏa ở đan điền ngùn ngụt cháy, không hiểu vì sao trước mặt vị đại tẩu này, y không có lấy một chút sức kháng cự nào.
Không dám lên tiếng nói gì, nếu không thế nào cũng bị hai nàng phát hiện ra giọng nói khác thường, Đường Kính Chi đang định gật đầu chuồn vào phòng cho nhanh, thì Chu Quế Phương lại dùng khăn tay ngào ngạt hương thơm của nàng lau mặt cho y.
Giết người, đúng là giết người.
Hương thơm đó đậm thêm mấy lần, thuốc kích dục đổ vào, chớp mắt khiến dục vọng nguyên thủy của nam nhân không sao trấn áp được, như đàn ngựa hoang thoát cương lồng lên.
Đàn ngựa điên đó chạy chạy lồng lên khắp nơi, chạy tới đâu khiến mạch máu căng phồng, người nóng lên tới đó, hơi thở dần trở nên nặng nề, làm tấm khăn lụa trước mặt bay phất phới.
Ngọc Nhi đứng sau lưng Đường Kính Chi không phát hiện có gì bất thường, nhưng Chu Quế Phương thì bị phản ứng của y làm giật mình, tới khi ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy lửa dục của y, tay nàng dừng lại, sau đó kiếm cớ, vội vàng rời đi.
****
Đều như vắt chanh.
Chương 240: Hương thơm chết người.
Dịch : lanhdiendiemla.
Nguồn : vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com
Từ sau lần Đường Kính Chi trở mặt với Vương Mông, ném ra chỗ dựa Trịnh gia, giết thổ phỉ ở cổng thành, không kẻ nào dám tới làm loạn nữa, vì thế chuyện làm ăn tốt lên không ít, khiến cho hàng tồn vốn không nhiều đã sắp bán sạch rồi.
Bàng Lộc luôn giúp quản lý chuyện làm ăn ngoài phủ, hiểu rõ tình trạng giật gấu vá vai này, chủ tử nói có lý, chỉ còn biết đau đớn gật đầu.
Đường Kính Chi thấy mặt Bàng Lộc buồn bã, biết mấy cửa hiệu đó không chỉ là tài sản tổ truyền, nó gửi gắm tâm huyết mấy chục năm của ông, chắc chắn rất đau lòng, liền nói:
- Chuyện đóng cửa chỉ là tạm thời thôi, đâu phải là bán hẳn, sớm muộn cũng mở cửa trở lại, ông đừng bận lòng quá. Hơn nữa nay tin tức Đường gia ta khai hoang đã truyền bá xôn xao xung quanh, không ai không biết không ai không hay, hẳn khi mở cửa lại danh tiếng không tổn hại đâu.
Ngoài ra sau này khi cửa hiệu mở cửa trở lại Đường gia tất nhiên đã dẹp yên đối thủ, tới khi đó Đường Kính Chi còn bán các sản phẩm thêu con vật hoạt hình, ở thế giới này có thể nói là độc nhất vô nhị, không sợ làm ăn không hưng thịnh.
Nghe Đường Kính Chi an ủi, sắc mặt Bàng Lộc đỡ hơn nhiều, đúng là dựa vào chuyện khai hoang, danh vọng của Đường gia chỉ tăng không giảm, cho dù đóng cửa hiệu, người ngoài cũng chỉ cho rằng Đường gia bận chuyện lớn, không để ý tới chuyện làm ăn nhỏ.
- Nhị gia, hàng tồn trong các cửa hiệu chẳng còn là bao, hay là thế này, lão nô bảo các quản sự đem hàng hóa tập trung vào một số cửa hiệu tiếp tục kinh doanh, còn các cửa hiệu khác đóng cửa, người thấy thế nào?
- Được, đợi hàng hóa vận chuyển xong, ông bảo những quản sự kia qua bên này giúp sức, dứt khoát phải hoàn thành công trình đúng kỳ hạn.
Ở lại chỗ khai hoang quan sát một hồi, mặt trời ngả về phía tây, chiếu lên mặt đất ánh sáng vàng óng, Ngọc Nhi ước chừng hiện giờ quay về, tới Lạc Thành trời đã tối, liền đi lên nói:
- Nhị gia, không còn sớm nữa, chúng ta về phủ thôi.
Đường Kính Chi đang qua lại giữa đám nạn dân, những người này vì có cái ăn, lại được tự tay làm nhà cho mình, tối tới không phải ăn gió nằm sương nữa, đều lộ ra nụ cười hạnh phúc, bị cảm nhiễm, khiến y cũng sắn tay gia nhập trong đó, cùng hưởng lạc thú lao động.
Lần trước Đường Kính Chi tự tay sửa xe, nên Ngọc Nhi không ngạc nhiên nữa, tướng công thư sinh của nàng khác với kẻ đọc sách thanh cao rởm đời khác, coi mấy công việc chân tay là thứ thấp kém, mất thân phận.
Nghe thấy Ngọc Nhi gọi Đường Kính Chi lùi lại, vừa dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vừa ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, nói:
- Ừ, nên về rồi.
Từ khi tiên hoàng qua đời, Lạc thành thực hiện giới nghiêm, buổi tối không được ra đường, sau khi thái dương hạ sơn đóng cửa thành, hơn nữa buối tối không cho phép người ra vào thành.
Cho nên nếu Đường Kính Chi không trở về trước khi mặt trời xuống núi thì chỉ đành ở lại ngoài thành thôi.
Ngọc Nhi sai hộ vệ tới sông Lạc lấy nước sạch cho Đường Kính Chi rửa mặt rửa tay rồi mới lên lưng ngực chạy về phương hướng Lạc Thành.
Đoàn người hơn chục con ngựa làm kinh động đám chim chóc đậu trên cành cây, làm chúng vỗ cánh bay vọt qua đầu, tiếng vỗ cánh phành phạch hỗn loạn.
Khi về tới Lạc thành thì mặt trời chỉ còn lấp ló tí chút sau rặng núi xa, phóng mắt nhìn tới, ráng hồng chiếu rực nửa tầng trời, rặng núi mộng ảo, một con sông nhỏ lượn quanh mảnh ruộng giờ còn lại trơ gốc rạ, từng đợt khói đâu đâu bốc lên giữa căn nhà, tiếng gà lên chuồng lác đác, cảnh sắc nông thôn êm đềm làm người ta đắm mình trong đó.
Nhưng tới cổng thành thì là cảnh tượng khác hẳn, binh sĩ trong thanh đang dùng trường thương đang đuổi từng nhóm nạn dân nghỉ ngơi trên phố ra khỏi thành, những nạn dân này không dám phản kháng, im lặng đi về phía trước, sau lưng là những tiếng quát tháo, ai đi chậm một chút là bị binh sĩ đấm đá không thương tiếc.
Ngọc Nhi ngứa mắt với hành vi của đám binh sĩ này, vốn định ra tay giáo huấn, nhưng bị Đường Kính Chi dùng ánh mắt ngăn cản, tiên hoàng giá băng, tất cả thành trì trong vương triều đều giới nghiêm, thủ tiêu toàn bộ hoạt động buổi tối để bày tỏ đau thương, hiện giờ đám binh sĩ thực hành chức trách của mình, tuy hơi quá đáng, nhưng không thể xen vào.
Đường gia hiện cùng Vương Mông như nước mới lửa rồi, nếu như vì chuyện này mà bị Vương Mông nắm thóp thì cừng kỳ không hay, dù sao chuyện liên quan tới tiên hoàng.
Phàm chuyện liên quan tới hoàng gia đều có thể đẩy cao tới vô tận, Ngọc Nhi giáo huấn mấy tên binh sĩ chỉ là chuyện nhỏ, bình thường mọi người có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu nâng tầm nghiêm trọng lên, có thể nói là bất kính với tiên hoàng, coi khinh hoàng quyền, đó là tội mất đầu.
Ngọc Nhi hiện đã hiểu rõ tình cảnh của Đường gia, nên hít sâu một hơi, đè lửa giận trong lòng xuống, phóng ngựa chạy nhanh qua.
Hôm nay Đường Kính Chi bận rộn từ sáng sớm, về tới cửa Đường phủ, nhảy xuống ngựa, xương cốt ê ẩm, nhất là bắp đùi như sắp rã cả ra, giao giây cương cho hộ vệ, đi về phía tiểu viện, giờ y không muốn gì hơn là nằm xuống nghỉ ngơi.
Ngọc Nhi thấy y cực kỳ mỏi mệt, do dự một hồi, cuối cùng không đi lên đỡ mà vẫy tay gọi hai nha hoàn tới, bảo chúng dìu Đường Kính Chi.
- Nhị gia, tỳ thiếp cao từ.
Tới cửa tiểu viện của Đường Kính Chi, Ngọc Nhi lên tiếng cáo từ, nàng không muốn vào giáp mặt với Lâm Úc Hương.
Đường Kính Chi hiểu điều đó, gật đầu quan tâm nói:
- Ừ, nàng cũng theo ta vất vả cả ngày trời rồi, nên nghỉ ngơi sớm nhé, lát nữa ta bảo nhà bếp làm cho nàng thêm vài món ăn, bồi bổ sức khỏe.
Mặc dù Đường Kính Chi nói chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng Ngọc Nhi cảm thấy lòng ấm áp dễ chịu, nàng đang định đáp lời rời đi thì trong tiểu viện có tiếng rèm ngọc leng keng, tiếp đó một người đi ra, thấy hai bọn họ, vội nói:
- Nhị gia, Ngọc Nhi đã tới cửa rồi sao không vào?
Đường Kính Chi và Ngọc Nhi cùng quay lại nhìn, chỉ thấy Chu Quế Phương tay cầm một chiếc khăn lụa màu tím nhạt, cười duyên dáng đi tới.
Hôm nay Chu Quế Phương mặc bộ váy tím cắt may vựa vặn, ôm lấy đường cong mềm mại trên người, tôn lên cơ thể đầy đặn gợi cảm của nàng, nữ nhân ở đây thường ăn mặc hết sức bảo thủ, vay quây rộng thùng thình phủ kín chân, tay không lộ ra ngoài, cổ áo che kín tới cằm, nhưng đó là khi ra ngoài thôi, còn ở trong nội viện của mình, các nàng đề muốn mặc đẹp một chút, còn lấy lòng tướng công.
Đường Kính Chi vừa quay đầu sang, ánh mắt bất giác chuyển dần từ đồi ngực vun tròn của nàng sang vòng eo thon, ngắm nhìn cơ thể tràn trề dụ hoặc của Chu Quế Phương.
Đang đi thì phát hiện ra ánh mắt rất không đàng hoàng của Đường Kính Chi, có điều nàng chỉ hơi dừng lại một chút, liền yểu điệu bước tới, thấy mặt Đường Kính Chi còn dính lớp bụi, mồ hôi chảy xuống trông hơi lem nhem, chẳng để ý tới Ngọc Nhi đứng bên cạnh, dùng khăn lụa lau mặt cho y.
Động tác của Chu Quế Phương rất tự nhiên, không có lấy chút làm bộ nào, chỉ có khuôn mặt tuyệt mỹ phơn phớt hồng làm người ta chao đảo:
- Nhị gia, Ngọc Nhi, các tỷ muội đều ngồi bên trong đó, mọi người vào đi, thiếp thân đi xem Thiên Nhi đã ngủ chưa rồi sẽ quay lại.
Chu Quế Phương còn chưa tới gần hương thơm lạ trên cơ thể nàng đã luồn vào mũi Đường Kính Chi, làm y không tự chủ được, tà hỏa ở đan điền ngùn ngụt cháy, không hiểu vì sao trước mặt vị đại tẩu này, y không có lấy một chút sức kháng cự nào.
Không dám lên tiếng nói gì, nếu không thế nào cũng bị hai nàng phát hiện ra giọng nói khác thường, Đường Kính Chi đang định gật đầu chuồn vào phòng cho nhanh, thì Chu Quế Phương lại dùng khăn tay ngào ngạt hương thơm của nàng lau mặt cho y.
Giết người, đúng là giết người.
Hương thơm đó đậm thêm mấy lần, thuốc kích dục đổ vào, chớp mắt khiến dục vọng nguyên thủy của nam nhân không sao trấn áp được, như đàn ngựa hoang thoát cương lồng lên.
Đàn ngựa điên đó chạy chạy lồng lên khắp nơi, chạy tới đâu khiến mạch máu căng phồng, người nóng lên tới đó, hơi thở dần trở nên nặng nề, làm tấm khăn lụa trước mặt bay phất phới.
Ngọc Nhi đứng sau lưng Đường Kính Chi không phát hiện có gì bất thường, nhưng Chu Quế Phương thì bị phản ứng của y làm giật mình, tới khi ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy lửa dục của y, tay nàng dừng lại, sau đó kiếm cớ, vội vàng rời đi.