Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 251: Chuyện thành rồi



- Lão nô biết sai rồi, lão nô biết sai rồi, xin Nhị gia khai ân, xin Nhị gia khai ân.

Trong biệt viện xảy ra chuyện thế này Sài Phương sớm biết mình thế nào cũng bị trừng phạt, dập đầu lịa lịa xuống đất.

Đợi Sài Phương dập đầu mười mấy cái, Đương Kính Chi mới hừ một cái:

- Chuyện đã tới nước này rồi, ngươi dập đầu còn có tác dụng gì? Không mau kể hết điều ngươi biết ra, để ta còn sớm ngày tìm được Tam gia.

Không dọa cho Sài Phương một mẻ, chẳng may ông ta sợ tội dấu diếm gì đó sẽ ảnh hưởng tới việc điều tra.

- Vâng.

Sài Phương mặc cho đầu đau muốn nứt toạc, vội tổ chức lại ngôn từ, đáp:

- Hôm qua Tam gia dùng cơm tối xong liền bị áp ... À không, liền theo hạ nhân về phòng nghỉ ngơi, tới sáng hôm sau nha hoàn tới gọi Tam gia dậy ăn sáng thì mới phát hiện không thấy Tam gia đâu nữa, mà tên thư đồng thường ngày đi theo Tam gia bị người ta dùng dao cắt đứt cổ họng, tắc thở chết rồi.

- Đừng nói với ta là ngươi chỉ biết có chừng đó thôi đấy.

Đường Kính Chi lạnh lùng noi:

- Nhị ... Nhị gia, nô tài thực thực sự chỉ biết bấy nhiêu thôi ạ.

"Bốp!" Đường Kính Chi vỗ tay xuống bàn, thình lình đứng bật dậy, quát:

- Những điều ngươi nói toàn là rác rưởi, không có tác dụng gì hết.

Chỉ qua vài lời nói của Sài Phương, Đường Kính Chi có thể khẳng định, cuộc sống của Đường Lễ Chi ở biệt việt không dễ chịu chút nào, có điều y cũng hiểu đó là do căn dặn của Đường lão thái quân, muốn bọn họ phải trông coi thật chặt Đường Lễ Chi.

- Nhị gia, lão nô trước khi tới đây đã lùng sục khắp mọi ngóc ngách của biệt việt rồi, hơn nữa cũng đã tập trung toàn bộ hạ nhân tới hỏi một lượt, thực sự không phát hiện ra đêm qua có gì khác thường.

Sài Phương dập đầu mấu cái nữa:

- Trân di nương luôn ở trong biệt viện, hôm qua di nương cũng không nghe thấy tiếng động gì khác thường.

Trân di nương là mẹ đẻ của Đường Lễ Chi, ngay cả bà ta cũng không nghe thấy có chút gió lay cỏ động gì, xem ra từ miệng Sài Phương này chẳng thể có được tin tức hữu dụng.

- Ra ngoài, lát nữa chúng ta sẽ cùng tới biệt viện thành tây.

Đường Kính Chi phất tay đuổi Sài Phương ra khỏi phòng.

Nhìn Sài Phương đặt phong thư lên bàn, cuống cuồng chạy đi vẫn không quên khép cửa lại, Ngọc Nhi mới nói:

- Nhi gia chớ nóng, tỳ thiếp lại nghe ra mấy tin tức hữu dụng từ miệng Sài quản gia.

- Ô, nàng mau nói đi.

Đường Kính Chi đang đau đầu vì không có được chút manh mối gì, nghe vậy vội hỏi:

Ngọc Nhi hiếm được một lần ân cần rót cho Đường Kính Chi một chén trà, tiết tấu rất chậm, ý bảo Đường Kính Chi đừng sốt ruột, rồi mới nói:

- Nhị gia, Sài quản gia nói Đường Lễ Chi bị bắt cóc từ trong phòng đêm qua, hơn nữa không ai nghe được âm thanh gì khác thường, điều này nói lên cái gì? Nói rõ đám kẻ ác kia tinh thông võ nghệ, đều có thân thủ không tệ.

Đường Kính Chi gật đầu phụ họa.

Ngọc Nhi sống trong Đường phủ đã lâu, nghe được ít chuyện đồn đại, biết tên Đường Lễ Chi này là hạng người thế nào, nàng không gọi hắn là Tam gia mà gọi thẳng tên hắn:

- Đám người kia ngoài thân thủ cao cường còn phải vô cùng quen thuộc biệt viện tây thành, nếu không sao bọn chúng có thể đột nhập vào biệt viện tới thẳng được phòng của Đường Lễ Chi, chỉ giết mỗi tên thư đồng theo thường theo bên cạnh hắn?

- Đúng, quá đúng.

Đường Kính Chi vỗ đùi đánh đét một cái, đi lại trong phòng mấy lượt, vừa rồi thấy lão thái quân bị đả kích, lòng tức giận, nên không nghe ra được cái gì, lúc này được Ngọc Nhi nhắc, tỉnh hẳn ra.

- Đi thôi, chúng ta tới biệt viện thành tây xem có tìm ra được điều gì không?

Nếu như kẻ gian đã quen thuộc nơi đó như vậy, ban đêm không đi sai được, vậy ắt phải mua chuộc được hạ nhân Đường gia làm nội ứng, như vậy tìm ra được nội ứng hẳn sẽ biết kẻ đứng sau là thân thánh phương nào.

Ngọc Nhi thấy tướng công thư sinh đã nghĩ thông rồi thì gật đầu, nhưng không hành động ngay mà đưa chén trà tới trước mặt, muốn y uống hết cho nguôi giật đã.

Đường Kính Chi uống một hơi cạn sạch, mỉm cười:

- Yên tâm, ta không mắc sai lầm tương tự như thế nữa đâu.

Bất kể là làm gì, chỉ có giữ được lòng bình tĩnh mới không phạm sai lầm, nếu không ngươi có thể xem người xung quanh mà xem, ai càng nóng tính, càng thiếu kiên nhẫn càng không thể làm được chuyện gì ra hồn.

Đặt chén trà xuống, cầm lấy bức thư, Đường Kính Chi không xem, nhét luôn vào trong lòng, ra ngoài gọi nha hoàn tới bảo nó chuyển lời cho hộ vệ chuẩn bị ngựa sẵn sàng để lên đường. Còn Sài Phương không cần phải nói cũng theo sát đằng sau hai người.

Có điều chưa đi được mấy bước thì thấy phía trước có một tuổi nha hoàn vội vàng chạy tới, ngực phập phồng kịch liệt, tới gần thi lễ nói nhanh:

- Nhị gia, có khách quý tới thăm.

Nghe nha hoàn truyền lời, Đường Kính Chi đã đoán ngay ra được là ai rồi, không cần hỏi tên khách, bảo Sài Phương ra cổng đợi, y và Ngọc Nhi thì rảo bước tới đại sảnh.

Đi qua mấy cổng vòm, bước trên lối tắt nhỏ rải đá ẩn kín trong rừng trúc xanh, chẳng bao lâu hai người đã tới tới đại sảnh, chưa vào trong đã nghe thấy những tiếng nói quen thuộc.

Dừng chân lại điều chỉnh tâm tình, Đường Kính Chi bước qua cửa chắp tay cười hỏi:

- Trịnh huynh, Giả huynh, hai vị ca ca có khỏe không?

- Ha ha, khỏe, đương nhiên khỏe.

Trịnh Kiếm Thu cười lớn đứng dậy, có thể thấy tâm tình của hắn cực tốt.

Chuyện khai hoang vốn chẳng dính dáng gì tới Đường phủ nhưng một câu nói của Đường Kính Chi đã khiến Giả gia tìm tới Trịnh phủ, một mùa đông thôi tự nhiên sinh ra thêm mấy chục vạn lượng bạc trắng phau phau, làm sao Trịnh Kiếm Thu không vui cho được.

Vì chuyện này này phụ thân hắn còn khen hắn, nói hắn gặp họa được phúc, quen với một hảo hữu đáng kể giao như Đường Kính Chi.

Trịnh Thắng luôn rất nghiêm với đứa con nối dõi này, thường ngày hiếm được một câu khen ngợi, nên Trịnh Kiếm Thu hưng phấn tới tận bây giờ.

Đấu tranh nội bộ cùng quan hệ trong Trịnh phủ phức tạp lằng nhằng hơn xa Đường phủ, được phụ thân khẳng định đối với Trịnh Kiếm Thu vốn có thế lực khá yếu trong phủ là điều vô cùng ý nghĩa.

Giả Lâm cũng cười ha hả sỉ bước tới đón, kéo tay y nói:

- Ta cũng khỏe, may nhờ có chủ ý của đệ, ca ca ta hôm qua nở mày nở mặt trước mặt phụ thân, để xem.

Nói rồi hắn rút một tập ngân phiếu ra khoe:

- Hiện giờ ta có thể tùy ý lấn ngân phiếu ở trong các cửa hiệu của Giả gia rồi, ha ha ha, chỉ cần không quá 2000 lượng, những chưởng quầy kia không cần báo xin ý kiến của phụ thân ta.... Hì hì, phụ thân ta còn đích thân hạ lệnh phải tạ ơn đệ cho đàng hoàng, hay là ca ca mời ...

- Dừng, dừng ngay lại ở chỗ này.

Nghe được một nửa là Đường Kính Chi biết hắn sắp nhắc tới Lưu Yên Các với cái ảo tưởng về cô hoa khôi Đỗ Phiêu Phiêu kia rồi, giờ y đang bận bù đầu hết chuyện khai hoang còn phải nhanh chóng tìm Đường Lễ Chi về, nếu không nói không chừng lão thái quân đổ bệnh mất, còn thời gian với tâm tình nào cho mấy chuyện đó.

- Hầy, cụt cả hứng.

Giả Lâm vốn định kéo cả Trịnh Kiếm Thu tới Lưu Yên Các chơi bời, tăng thêm tình hữu nghị, thấy Đường Kính Chi từ chối thẳng từng buông tay ra quay về chỗ nện phịch mông xuống ghế.

Nhìn Giả Lâm bày ra cái tính trẻ con, Đường Kính Chi không khỏi buồn cười, quay sang Trình Kiếm Thu không vòng vo gì hết:

- Trịnh đại ca, đã làm xong công văn mảnh đất hoang kia rồi chứ?

- Đương nhiên.

Trịnh Kiếm Thu cười:

- Vụ mua bán ngon lành thế này nếu như không sớm ra tay chẳng may bị người khác cướp mất chẳng phải hai nhà Trịnh Giả lỗ lớn à?