Vương Mông bị con sư tử cái hành hung một trận, chẳng những râu bị nhổ mấy sợi mặt cũng thêm mấy vết máu, trông đến thảm, lại cố bày ra vẻ thượng quan đại nhân, uy chẳng thấy đâu chỉ buồn cười.
Trước tiên hắn trừng mắt lên với Vương Điền Thị, rồi mới giới thiệu cho Trương Thiếu Kiệt:
- Đây là thê tử của bản quan.
Đáng lý khi giới thiệu bình thê phải thêm vào chữ "bình", có điều trước kia phàm lần nào Vương Mông dám thêm chữ "bình" vào là thế nào cũng bị Vương Điền Thị bạo hành, lâu dần Vương Mông không dám giới thiệu như thế nữa.
- Thảo dân bái kiến Vương phu nhân.
Trương Thiếu Kiệt khom lưng chắp tay thi lễ.
- Mau đứng dậy đi.
Vương Điền Thị cất giọng thỏ thẻ, mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt tuấn dật của Trương Thiếu Kiệt, nếu chẳng phải Vương Mông đứng ở bên cạnh, nhất định ả sẽ đích thân đi tới đỡ.
Thấy thê tử rõ ràng động xuân tình với Trương Thiếu Kiệt, Vương Mông ngầm cắn răng, mắt lóe hàn quang, nhớ lại trước kia hắn cưới Vương Điền Thị về thì ả không còn tấm thân xử nữ nữa rồi, sau này phái người đi nghe ngóng mới biết ả ta là hạng buông thả phóng túng, trước khi xuất giá đã có tin đồn nam nữ ám muội với rất nhiều người.
Vì chuyện này hắn coi Điền Cơ kẻ đã gả Vương Điền Thị cho mình là kẻ thù.
Có điều Vương Mông ngu xuẩn vô dụng tới đâu cũng có điểm hơn người, bị xỉ nhục lớn đến thế, hắn nhịn, vì hắn hiểu rõ thế lực của Điền Cơ hơn ai hết, chỉ một câu nói của lão già đó là hắn mất đầu trên cổ.
Vương Mông không những để lộ ra chút thù hận nào mà còn càng trở nên cung kính với Điền Cơ, bảo sao nghe vậy, nhưng hắn thường nhủ :" Rồi sẽ có một ngày..."
Điền Vương Thị vào trong phủ rồi lại có tin đồn quan hệ không chính đáng với gia đinh, những điều này hắn cũng ghi nhớ trong lòng, không nói ra ngoài, âm thầm sai thân tín điều những tên gia đinh kia ra khỏi phủ rồ giải quyết.
Cũng chính vì thế Vương Mông hoài nhi Nhị nhi tử Vương Dự không phải là con mình, cho nên che dấu khéo đến đâu thì thường ngày hắn cũng đối đãi với hai đứa con kia tốt hơn nhiều, còn Vương Dự muốn ra sao thì ra, hơn nữa bất kể Vương Điền Thị gây chuyện thế nào hắn cũng không bỏ chính thê hiền thục.
Với Vương Điền Thị, Vương Mông sớm có tâm tư diệt trừ ả, có điều hiện Điền Cơ nay vẫn là thượng quan của hắn, cho nên đợi hai năm nữa Điền Cơ hết tuổi từ quan hắn thề sẽ rửa sạch hết nỗi nhục này.
Vương Điền Thị lúc này lòng xuân phơi phới, thi thoảng lại thẹn thùng ngẩng đầu lên liếc nhìn Trương Thiếu Kiệt, so với công tử ca anh tuấn này, con sơn dương già Vương Mông kia càng thêm xấu xí đáng tởm.
Vương Mông lại tiếp tục giới thiệu:
- Đây là Trương Thiếu Kiệt, Trương công tử, không lâu sau sẽ thăng lên làm phó tổng bộ đầu của lục phiến môn, võ nghệ của Trương công tử còn cao hơn Âm đại nhân ba phần, tương lai chắc chắn tiền đồ như gấm.
Vương Điền Thị rút từ trong lòng ra tấm khăn tay, khẽ che môi hồng, nhỏ nhẹ nói:
- Thì ra là Trương công tử, thiếp thân xin có lễ.
- Phu nhân khách khí quá, thảo dân không dám nhận.
Trương Thiếu Kiệt vội lần nữa chắp tay đáp lễ:
Một phen làm bộ làm dáng này, làm ả lẳng lơ Vương Điền Thị đột nhiên xinh đẹp hơn bội phần.
- Phu nhân à, Thiếu Kiệt không phải người Lạc thành, vừa mới tới đây còn chưa có chỗ ở, cho nên ta định để Thiếu Kiệt ở trong phủ một thời gian, phu nhân thấy sao?
Vương Mông dù hối hận dẫn Trương Thiếu Kiệt về nhà, nhưng chuyện tới nước này chỉ đành nói vậy.
Vương Điền Thị gật đầu ngay:
- Không vấn đề, thiếp thân sẽ bảo nha hoàn dọn dẹp cho Trương công tử một phòng.
Nói xong ả như sợ Trương Thiếu Kiệt chạy mất, lúng liếng nhìn cái nữa rồi hối hả chạy ra ngoài đi sắp xếp.
Nhìn theo bóng lưng Vương Điền Thị, Vương Mông thầm chửi :" Mấy ngày trước bản quan có mấy thân thích nghèo tới phủ ở nhờ vài ngày, sao ngươi không nhận lời nhanh như thế!"
Trương Thiếu Kiệt là người tập võ, nhãn lực nhạy bén hơn xa người bình thường, sớm nhìn ra ánh mắt khác thường của Vương Điền Thị mỗi lúc nhìn mình, nên do dự:
- Vương đại nhân, quý phủ nhiều nữ quyến, tại hạ ở lại đây có nhiều điều bất tiện, hay là để tại hạ cứ ở khách điếm vậy.
Vương Mông mặc dù lo Vương Điền Thị cho mình đội thêm một cái nón xanh, nhưng dù sao cũng bị đội nhiều rồi, thêm một cái cũng có sao, ả tiểu thiếp bên cạnh tên súc sinh Đường gia kia võ công quá cao cường, hắn sợ có ngày mình bị bắt thật, bên cạnh sao có thể không có hộ vệ cao thủ cho được, vội nói:
- Không sao, không sao, công tử cứ thoải mái ở lại đây.
Cho dù sau này muốn tìm chỗ ở khác cho Trương Thiếu Kiệt thì cũng phải giết được nữ nhân đáng sợ kia trước đã.
Vương Mông gọi mấy tiểu nha đầu vào giúp mình chỉnh trang lại, cùng Trương Thiếu Kiệt phân chia chủ khách ngồi xuống, mấy tiểu nha hoàn thấy lão gia thảm hại như thế cũng chẳng có vẻ gì là bất ngờ, xem ra Vương Mông ăn đòn không phải một hai lần.
Đợi nha hoàn bê chậu gỗ ra ngoài đóng cửa lại, Vương Mông mới hơi ngại ngùng nói:
- Chuyết kinh xưa nay thương con thái quá, lại tâm thẳng miệng nhanh, làm Thiếu Kiệt chê cười rồi.
Trương Thiếu Kiệt nhịn cười nói:
- Không dám.
- Thiếu Kiệt hôm nay tới muộn mất một bước cho nên không thấy được nữ tử ở bên cạnh Đường Kính Chi gia chủ Đường gia, nữ tử này ghê gớm lắm, lần trước bản quan tổ chức buổi quyên góp từ thiện cho nạn dân ở Thiên Lý Hương, ngay cả Âm Lôi cũng bị thua thiệt trong tay ả.
Bất kỳ ở thời đại nào bị thê tử tẩn cho một trận cũng là chuyện chẳng vẻ vang gì, cho nên Vương Mông vội chuyển đề tài.
Trương Thiếu Kiệt lòng máy động, hỏi:
- Ồ, nữ tử này thân thủ thế nào mà ngay cả Âm đại nhân cũng không phải đối thủ?
Thở dài lắc đầu, Vương Mông cầm chén trà lên uống, hắn là quan văn sao biết người ta võ công thế nào.
- Vậy nữ tử đó có quan hệ thế nào với Đường Kính Chi?
Trương Thiếu Kiệt cố trấn tĩnh hỏi:
Vương Mông chậm rãi đặt chén trà xuống, không hề nhìn thấy một thoáng khẩn trương hiện trên mặt Trương Thiếu Kiệt:
- Nghe nói ả là một tiểu thiếp của Đường Kính Chi, thân phận cụ thể thì bản quan còn chưa ...
- Cái gì, nàng mà lại làm tiểu thiếp cho người ta?
Nghe vậy Trương Thiếu Kiệt không kìm được thốt lên:
Vương Mông ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chấn động của Trương Thiếu Kiệt, nghi hoặc nói:
- Đúng thế, ả là tiểu thiếp của Đường Kính Chi, nghe nói tên là Ngọc di nương, Thiếu Kiệt biết ả sao?
- À, không, tại hạ không biết, chỉ kinh ngạc là một kỳ nữ võ nghệ cao cường hơn cả Âm đại nhân sao lại khuất mình đi làm một phòng tiểu thiếp của Đường phủ.
Trương Thiếu Kiệt hai tay bóp chặt lại làm một, cứng như đá, thuận miệng bịa ra lời nói dối:
Vì Trương Thiếu Kiện tới chậm một bước, không nhìn thấy Ngọc Nhi, cho nên Vương Mông không hoài nghi gì, phẩy tay nói:
- Nam tử tập võ có thể chinh chiến sa trường vì nước bảo vệ biên quan, tích lũy chiến công, thăng hầu bài tướng, một nữ tử phụ đạo nhân gia không ở nhà chịu khó học thêu thùa may vá chăn con, lại đi mua đao múa thương, thực thô tục không chịu nổi.
Lần trước Vương Mông bị Ngọc Nhi bẽ mặt trước mặt trước bao người, tất nhiên chẳng nói lời gì hay ho về nàng, mà ở Vương triều Minh Hà, nữ tử coi trọng kín đáo, hướng nội, quan niệm "nữ nhân vô tài tiện thị đức", nữ tử mà đi tập võ đúng là bị coi thường.
Nói tới đó Vương Mông dừng lại một chút, cười khinh bỉ:
- Hơn nữa cái ả Ngọc di nương đó cân quắc võ lâm, kỳ nữ cái gì chứ? Hừm, không phải hết, ả ta chẳng qua là con thôn phụ tham tiền tham của mà thôi, nếu không đã chẳng vì 1000 lượng mà bán mình vào Đường gia! Thiếu Kiệt à, thực ra trên đời này nữ nhân nào không yêu tiền chứ? Ngươi trông vừa anh tuấn, lại vừa tài nghệ bất phàm, chỉ cần ngươi chịu nỗ lực, trung thành với bản quan, sau này nữ nhân nào mà chẳng có, cho nên ..