Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 276: Ân oán dây dưa



Đỗ Phiêu Phiêu thấy cái mặt ngơ ngác của y thì phì cười, lộ ra nụ cười ranh mãnh hiếm có:

- Đường công tử bị Phiêu Phiêu làm hồ Hồ rồi chứ gì?

- Ừm, nếu Đỗ Thi Thi là muội muội cùng cha khác mẹ với cô nương, sao cô nương lại tuyên bố nếu ai mời được tại hạ tới Lưu Yên Các thì cô nương sẽ để người đó hưởng giấc xuân với Đỗ Thi Thi? Còn nữa muội muội sinh đôi của cô nương sao lại hận cô ấy như thế, còn muốn cô ấy chịu hết nhục nhã mà chết?

Đường Kính Chi không còn hiểu ra sao nữa:

Đỗ Phiêu Phiêu nói ra chuyện này là đã lường trước câu hỏi của Đường Kính Chi, cười chua chát:

- Kỳ thực đó đều là ân oán của đời trước ...

Chừng nửa nén hương sau, Đỗ Phiêu Phiêu đem hết thân thế của nàng cùng mọi ân oán với Đỗ Phiêu Phiêu kể cho y nghe.

Đường Kính Chi nghe xong chỉ biết thở dài lắc đầu, không thể nói gì hơn.

Thì ra Đỗ Phiêu Phiêu tên thật là Hồ Kiều Kiều, còn Đỗ Phiêu Phiêu chỉ là tên giả, muội muội sinh đôi của nàng tên là Hồ Phụng Kiều, hoa khôi chân chính của Lưu Yên Các là cả hai tỷ muội nàng chứ không phải một.

Hồ Kiều Kiều sức khỏe không tốt, mỗi tháng nàng chỉ tới sân khấu Lưu Yên Các gảy một khúc nhạc, còn Hồ Phụng Kiều thì phụ trách tiếp đãi một số cuộc gặp gỡ không thể từ chối được, nếu Hồ Kiều Kiều vì nguyên nhân sức khỏe không thể gảy đàn, Hồ Phụng Kiều sẽ lên sân khẩu dùng vũ đạo bù đắp.

Hai nàng là tỷ muội sinh đôi, hơn nữa bất kể đánh đàn hay là nhảy múa, đều ẩn sau màn trướng, cho nên không sợ ai nhận ra đệ nhất hoa khôi lại là hai người.

Hồ Kiều Kiều và Hồ Phụng Kiều sinh ra trong một gia đình không được mỹ mãn, mẫu thân các nàng họ Hồ, là nữ hiệp võ lâm, về sau yêu một thư sinh mặt trắng, thư sinh đó là đại tài tử đương thời, tài hoa nức tiếng, có điều kẻ này cưới mẫu thân Hồ Kiều Kiều chưa được nửa năm thì thay lòng đổi dạ, muốn bỏ chính thê, cưới nữ tử nhà quan.

Hiển nhiên phụ thân các nàng sở dĩ muốn cưới nữ tử nhà quan kia chỉ vì muốn dựa vào thế lực gia tộc bên nữ, bước vào quan đồ.

Có điều không may mẫu thân Hồ Kiều Kiều cay đắng nhường vị trí hai năm thì vị quan kia gặp đại nạn, thế là tên thư sinh bạc tình còn chưa làm quan được bao lâu bị cuốn vào.

Mẫu thân Hồ Kiều Kiều hay tin, nể tình nghĩa phu thê trước kia đang đêm đột nhập nhà lao cứu Đỗ Thi Thi mới sinh được mấy tháng ra.

Bà là nữ tử chân tình chân tính, dù tên thư sinh kia phản bội bạc bẽo, tình yêu với trượng phu không đổi, về sau tận mắt nhìn trượng phu bị kéo lên đoạn đầu đài chặn bay đầu, tinh thần bị trọng thương, chỉ vài năm sau, một nữ tử đang tuổi hoa rực rỡ buông tay từ bỏ cõi đời.

Trước khi chết bà đem cả ba nữ nhi gửi gắm cho phụ thân mình nuôi dưỡng, là ngoại công của Hồ Kiều Kiều, Hồ Định Phương.

Hồ Định Phương tính cách thẳng thắn, là nhật vật giang hồ có võ công cao tuyệt, chẳng thể nói là người tốt, cũng chẳng thể nói là đạo tặc thổ phỉ, ông ta chỉ có một đứa con gái, thấy con gái vì ái tình mà thương tâm, trong lòng cực kỳ đau đớn, biết Đỗ Thi Thi là con của thứ bội tình kia với nữ nhân khác, vốn không định nhận, nhưng không thể từ chối lời cầu khẩn lúc lâm chung của con yêu.

Về sau ông một tay nuôi nấng Đỗ Thi Thi lớn lên, tuy chẳng bị ngược đãi, có điều cũng chẳng dạy cho chút bản lĩnh nào, từ dung mạo xuất sắc, chỉ là một nữ tử bình thường.

Còn với hai đứa cháu ngoại của mình, tất nhiên là khác hẳn, Hồ Định Phương cực kỳ thương yêu chiều chuộng, Hồ Kiều Kiều là tỷ tỷ, sức khỏe lại không tốt, ông liền mời người dạy nàng đọc sách, vẽ tranh, đánh cờ.

Hồ Phụng Kiều trời sinh ngang bướng ương ngạch, không chịu thua ai, ông dốc toàn bộ bản lĩnh truyền thụ.

Hồ Định Phương căm hận tên thư sinh vô lương tâm kia, cho nên khi hai tỷ muội Hồ Kiều Kiều còn rất nhỏ đã nói Đỗ Thi Thi không phải là người thân của các nàng, hai tỷ muội lớn lên, dần dần hiểu một số chuyện, không mang họ cha nữa mà đổi sang họ Hồ, đồng thời gọi ngoại công của mình là gia gia.

Đỗ Thi Thi cũng biết thân phận của mình, cho nên nói là tiểu thư, chẳng bằng nói là nha hoàn hầu hạ hai tỷ muội Hồ Kiều Kiều.

Hồ Phụng Kiều là người yêu hận rõ ràng, theo ý nàng thì phải để Đỗ Thi Thi tiếp khách, thậm chí là loại khách mạt hạng nhất, có điều Hồ Kiều Kiều tâm địa thiện lương, hơn nữa dầu sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, không đành lòng làm thế, cho nên mới giữ Đỗ Thi Thi ở bên cạnh, vì thế mới còn tấm thân thanh bạch.

Ngoài ra Hồ Kiều Kiều còn nói cho Đường Kính Chi biết, Lưu Yên Các kỳ thực là sản nghiệp của Hồ gia.

Tới đó, Đỗ Phiêu Phiêu tựa còn điều gì muốn nói, nhưng lại thôi.

- Ài, thực ra Đỗ Thi Thi cũng là nữ tử khổ mệnh.

Cho dù biết Đỗ Phiêu Phiêu cũng không có tình cảm với Đỗ Thi Thi, nhưng Đường Kính Chi vẫn biện hộ cho nàng một câu:

Hồ Kiều Kiều trầm mặc một hồi mới nói:

- Cho nên Kiều Kiều mới cho công tử đem nó đi.

- Tại hạ bội phục.

Đỗ Thi Thi có thể rời Lưu Yên Các hay không kỳ thực đã liên quan tới chuyện nhà của Hồ Kiều Kiều, hơn nữa chuyện này chẳng thể nói ai đúng ai sai, có điều Hồ Kiều Kiều chấp nhận đễ Đỗ Thi Thi ra đi là hành động nhân từ rồi, Đường Kính Chi nói xong chắp tay thi lễ.

- Đường công tử không cần phải thế, Kiều Kiều làm như vậy kỳ thực vì muốn sau này xuống âm phủ gặp mẫu thân còn ăn nói được thôi.

Hồ Kiều Kiều khom mình đáp lễ, khi ngẩng đầu lên thì khuôn mặt có chút lưu luyến:

- Chuyện công tử nhận lời với bằng hữu đã xong, có phải công tử sẽ đi ngay không?

Đường Kính Chi vốn không muốn đi ngay, nhưng nghe lời này lại không tìm được cớ để ở lại.

Đang không biết phải đối đáp thế nào thì Hồ Phụng Kiều đột nhiên lại lửa giận phừng phừng xông vào:

- Tỷ tỷ định cho con tiện tỳ đó đi thật à?

Hồ Kiều Kiều chỉ ngồi đó khẽ gật đầu, không nói gì.

Mặc dù Hồ Kiều Kiều ít nói, cũng không phải là người mạnh mẽ, nhưng Hồ Phụng Kiều hiểu rõ, tỷ tỷ này tính tình còn quật cường hơn nàng ba phần, đã quyết chuyện gì là không có khả năng vãn hồi nữa.

Đôi bàn tay nhỏ siết chặt, Hồ Phụng Kiều quay ngoắt lại, mắt nhìn xoáy vào mặt Đường Kính Chi, giận dữ thét lên:

- Chuyện hay ho ngươi làm đấy. Hừm, ta nhắc ngươi một câu, lời vừa rồi ta nói ngươi nhớ kỹ vào.

Nói rồi quay người bỏ đi, dù chân dậm sầm sầm vì giận, nhưng cơ thể đong đưa vẫn mang theo dụ hoặc vô tận.

Tới cửa, đột nhiên nàng dừng lại, cười nhạo báng:

- Vì một tên nam nhân mà quên hết lời của gia gia, đúng là hảo tỷ tỷ của ta! Có điều tỷ rồi sẽ hối hận thôi, thiên hạ này trừ gia gia ra, không có tên nam nhân nào tử tế hết.

- Đường công tử là người thế nào, chẳng phải muội hiểu rất rõ sao? Sao muội lại không nhận?

Hồ Kiều Kiều sắc mặt vẫn bình thản, nói một câu làm Đường Kính Chi như đi trong sương mù.

Mình là người như thế nào sao Hồ Phụng Kiều lại hiểu rất rõ?

Hồ Phụng Kiều nghe thế khuôn mặt kiều mị biến ảo không ngừng, ngực phập phồng vì không phản bác lại được, hồi lâu sau nói một câu làm Hồ Kiều Kiều mặt càng thêm nhợt nhạt:

- Tỷ đừng quên, tên nam nhân này đã có một thê bốn thiếp rồi … à không y còn sắp cưới cả đại tẩu của mình nữa.

Đồng thời bên tai Đường Kính Chi vang lên một giọng nói :" Cho tỷ tỷ của ta uống thêm một viên thuốc nữa!"

Đương Kính Chi đưa tay ra, nhưng vừa chạm vào bình sứ thì toàn thân chấn động, truyền âm mật nhập! Cô ta cũng biệt tuyệt kỹ này!

Hơn nữa ở khoảng cách xa như thế, chứng tỏ võ nghệ không thua kém Ngọc Nhi của mình.