Lâm Úc Hương thực sự không muốn nói chuyện này chút nào.
- Hoãn đến bao giờ?
Tật xấu của Tri Thu lại tái phát rồi, giọng nó cao vút lên:
- Hoãn thêm nữa thì đám lưu manh kia chiếm Tế Sinh Đường mất! Đó, đó là tận 1000 lượng bạc trắng, Nhị nãi nãi, người không xót sao?
1000 lượng bạc sáng bóng, xuất thân bần cùng như Lâm Úc Hương sao chẳng xót, huống hồ còn là tiền bán thân của nàng.
Tri Đông thấy chủ tử vẫn trầm mặc không đáp cũng nói vào:
- Nhị nãi nãi, người nghe nô tỳ khuyên một câu đi, mau đem chuyện này nói với Nhị gia, nếu không Tế Sinh Đường ...
- Đừng nói nữa.
Lâm Úc Hương thình lình đứng dậy:
- Tế Sinh Đường là do ta mua, hiện giờ có kẻ tới tranh giành, ta không giận sao? Đừng nói là những kẻ đó còn lòng tham không đáy muốn chiếm cả cửa hiệu! Nhưng ... Nhưng hiện giờ Nhị gia đang bận tối mày tối mặt như thế, các ngươi đâu phải không biết, sao ta có thể vì chuyện nhỏ này làm phiền người được?
Không một ai biết Tế Sinh Đường có ý nghĩa lớn thế nào với Lâm Úc Hương, cửa hiệu xảy ra bao nhiêu chuyện phiền hà ngoài ý muốn như thế, nàng mới là người bị đả kích lớn nhất.
Đó là thứ nàng dựa vào để sống khi rời Đường phủ.
Hiện giờ đám lưu manh kia chen vào, chẳng khác gì chặn đường lui của nàng, hủy đi hi vọng của nàng.
Đương nhiên Đường Kính Chi quá bận rộn, nàng không muốn gây thêm phiền toái cho y là thật, nhưng đa phần vì lòng còn toán tính muốn rời Đường phủ, cũng khiến nàng khó mở miệng cầu cứu y.
Tri Đông và Tri Thu thấy chủ tử nổi giận, sợ hãi không dám khuyên nữa.
Nói một câu nặng lời, phát tiết chút tức giận, Lâm Úc Hương bình tĩnh lại đôi chút:
- Ta vào phòng nghỉ, các ngươi không cần đi theo.
- Vâng.
Hai tiểu nha đầu lúc này không dám nói gì khác:
Đi gần tới cửa, vén rèm lên Lâm Úc Hương mới nhớ ra lời dặn của Đường Kính Chi lúc trước, lại bảo:
- Khi nào ngớt mưa thì gọi ta một tiếng, ta có việc cần làm, Tri Đông, ngươi qua chỗ Phương nãi nãi đi, đợi Nhị gia dậy thì bảo người về nghỉ ngơi, dù sao Nhị gia và Phương nãi nãi chưa chính thức thành thân, nếu qua đêm ở đó ảnh hưởng không tốt.
Tri Đông nghe vậy dạ một tiếng rõ to rồi chạy đi như một cơn gió.
Tri Thu cũng cực mừng, đôi mắt to cười thành chỉ còn một khe hẹp, Nhị nãi nãi cuối cùng cũng chịu bỏ sĩ diện đi, cùng mấy nữ chủ tử tranh đoạt Nhị gia rồi, đây là chuyện đáng mừng.
Sai bảo xong, Lâm Úc Hương đỏ hết cả mặt, chẳng dám nhìn Tri Thu, bước vội vào phòng, đi tới bên giường ngồi xuống, lại buồn phiền về chuyện của Tế Sinh Đường.
Làm sao bây giờ 1000 lượng bạc, nàng không cam tâm để bị người khác chiếm mất, tan thành bong bóng.
Nhưng nàng không muốn chất thêm gánh nặng lên vai Đường Kính Chi.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, chẳng hiểu thế nào lại nghĩ tới Đường lão thái quân, trong Đường phủ, trừ Đường Kính Chi ra chỉ có Đường lão thái quân có năng lực giúp nàng nữa thôi.
Có điều với tính cách của Đường lão thái quân, sau khi biết chuyện này rồi liệu có trừng phạt mình không?
Chỉ nghĩ thôi Lâm Úc Hương đã thấy lạnh tới tận xương sống.
Có điều sợ thì sợ, nhưng hiện giờ nàng không còn cách nào khác, vì Tế Sinh Đường dù chịu chút đau khổ cũng đáng.
Quyết định xong, nàng nằm xuống giường, lật qua, lật lại, lòng bồn chồn, chẳng sao yên tĩnh được, cuối cùng cắn hàm răng trắng, ngồi dậy thay y phục chỉnh tề, gọi Tri Thu theo, tới thẳng tiểu viện của Đường lão thái quân.
Hai người đi tới cửa thì gặp Hàm Hương làm việc xong trở về, Hàm Hương ngạc nhiên lắm, không hiểu hôm nay ngọn gió nào có thể thổi được Nhị nãi nãi tới đây.
Phải biết rằng từ trước tới giờ nếu chẳng phải lão thái quân cho gọi hoặc tới thỉnh an, vị Nhị nãi nãi này tuyệt không dám tới gần cái tiểu viện này.
- Nô tỳ thỉnh an Nhị nãi nãi.
Hàm Hương đứng trong mưa, uyển chuyển nhún eo thi lễ.
Tường viện trăng trắng, con đường trải đá xám, cơn mưa rả rích mang theo chút gì đó cô quạnh của ngày cuối thu sang đông, trong khung cảnh đó một thiếu nữ váy xanh tay cầm chiếc ô vàng, tay khẽ nâng váy gối hơi nhún xuống, một đẹp tự nhiên thanh thoát như hòa vào trong khung cảnh cổ điển, vẻ đẹp tĩnh lặng mà thâm thúy, nếu chẳng phải trang phục nha hoàn kia, chắc chắn ai cũng khẳng định nàng là một đại tiểu thư trâm anh thế phiệt.
Mưa thu như sinh ra để tôn vinh vẻ đẹp của thiếu nữ này vậy, ba chủ tớ Lâm Úc Hương cũng nhìn tới ngơ ngẩn, mới đi tới đỡ nàng lên:
- Đừng khách khí như thế, mau đứng dậy đi.
- Nhị nãi nãi là chủ tử, nô tỳ thi lễ với người là chuyện phải làm.
Hàm Hương thấy chủ tử đi tới, vội vàng khép ô trong tay lại, tránh nước mưa trên ô nhỏ xuống làm ướt người Lâm Úc Hương.
Ở trong phủ ngay tới cả đại quản gia cũng phải khách khí gọi nàng là cô nương, nhưng nàng luôn ghi nhớ thân phận hạ nhân của mình, không hề dám ỷ vào là nha hoàn bên cạnh Đường lão thái quân mà kiêu ngạo, càng không dám lên mặt trước bất kỳ một vị chủ tử nào.
Chính vì như thế nàng bình an ở bên Đường lão thái quân gần mười năm trời.
Mưa rất to, chỉ một thoáng Lâm Úc Hương đi tới tóc Hàm Hương đã ướt hết.
Lâm Úc Hương lúc này rất khẩn trương, tay vịn tay Hàm Hương, nắm rất mạnh, Hàm Hương cảm thấy đau, nhưng nàng không tránh, cũng không thể hiện ra mặt chút nào, chỉ nghi hoặc hỏi:
- Nhị nãi nãi, người tới tìm lão thái quân bàn việc sao?
- À, ừ ... Đúng thế đấy, lão thái quân có ở trong phòng không?
- Có ạ! Nô tỳ đi chuyển lời cho người.
Lâm Úc Hương buông tay ra, để cho Hàm Hương đi vào phòng, tay nàng nắm chặt, không biết lão thái quân biết chuyện rồi có trừng phạt mình không??
Nếu có sẽ trừng phạt ra sao đây?
Hàm Hương vào không lâu thì truyền lời Đường lão thái quân bào Lâm Úc Hương vào, Tri Thu giương ô, ở lại dưới mái hiên nhà đợi, chỉ người có địa vị cao hơn đi tới chỗ người địa vị thấp hơn mới được mang theo nha hoàn đi hầu hạ, như Lâm Úc Hương tới chỗ Chu Quế Phương có thể dẫn Tri Đông Tri Thu vào phòng, còn ngược lại thì không, Chu Quế Phương tới chỗ bốn vị di nương được mang theo Thúy Nhi.
Vén rèm lên, một luồng hơi ấm ập tới, toàn thân Lâm Úc Hương trở nên ấm áp hơn rất nhiều, Đường lão thái quân sợ lạnh, cho nên sai hạ nhân đốt bồn lửa trong phòng, thứ than bà dùng là than không khói, còn gọi là "ngân thán", vì dùng nó cũng chẳng khác đốt bạc là bao.
- Tôn tức thỉnh an lão thái quân.
Lâm Úc Hương không dám ngẩng đầu, đi tới trước mặt Đường lão thái quân quỳ xuống.
Vốn ngày thường gặp mặt chỉ cần thi lễ vạn phúc là được, nhưng hôm nay rất có khả năng nàng sẽ bị trừng phạt, không bằng hiện giờ cung kính một chút, lát nữa có khi bớt được phần nào.
- Nhị nãi nãi, người làm cái gì thế?
Đường lão thái quân ánh mắt sắc bèn chừng nào, sao không đoán ra đứa tôn tức này lại phạm lỗi rồi, đưa mắt cho Hàm Hương, Hàm Hương nhanh chân đi tới đỡ lấy Lâm Úc Hương trước khi nàng kịp quỳ xuống:
- Lão thái quân còn thích người thường đến đây chơi ấy chứ, Nhị nãi nãi ngồi đi.
Rồi kéo Lâm Úc Hương ngồi xuống ghế bên cạnh.
Nếu vừa rồi quỳ xuống Lâm Úc Hương còn dễ mở miệng nói chuyện Tế Sinh Đường, nhưng hiện giờ ngồi trên ghế lại thành khó ăn khó nói rồi.