Nhìn cái thanh trúc vẫn còn dính máu, Lâm Úc Hương run run đưa tay ra cầm lấy, thanh trúc này được làm từ thứ trúc lâu năm, xuất phát từ nghi lễ xưa khi quan viên lên chầu cầm theo thẻ trúc, cần gì viết vào tâu lên, sau này phát minh ra giấy nó không còn tác dụng nữa, nhưng khi phong quan vẫn được phát cho thanh trúc này, nữ quan tuy không lên chầu nhưng lễ phải có đủ.
Hàm Hương đứng sau lưng hai người, vừa rồi nàng không hiểu vì sao chủ tử không cho mình đỡ, thì ra là dấu thanh trúc này trong ống tay áo, vậy là lão thái quân chuẩn bị đánh người từ trước rồi.
Vừa nhận lấy thanh trúc, Lâm Úc Hương liền nhìn thấy ánh mắt khuyến khích của Đường lão thái quân, cắn chặt môi hồng, cố gắng trấn định cất bước hướng về phía Kiều bát gia.
Kiều bát gia cao to lực lưỡng, da đen râu xồm, mắt trâu mở trừng trừng, trông như một tên sát thần, nếu là trước kia Lâm Úc Hương thấy loại người này tránh còn không kịp nói gì tới đánh người?
Nhìn Đường gia Nhị nãi nãi xinh đẹp như tiên, thướt tha đi tới, khuôn mặt hung dữ của Kiều bát gia trở nên cực kỳ khó coi, nói thực, hắn thà để cho một nam nhân khỏe mạnh của Đường gia tới đánh còn hơn nữ tử yếu đuối thế này, nữ nhân là cái gì? Trong mắt hắn chẳng qua là đồ chơi, là công cụ tiết dục mà thôi.
Nếu như hôm nay hắn thực sự bị mỹ phụ này đánh ở giữa đường thì sau này hắn còn lăn lộn trong ở Lạc thành làm sao được nữa? Người giang hồ coi thể diện quan trọng hơn tính mạng, mà loại người như Kiều bát gia thể diện cũng mất thì đừng mơ ngóc đầu được lên nữa.
Hai bàn tay to lớn nắm chặt, mặt âm trầm biến đổi không ngừng, nói lên trong lòng hắn rất phức tạp, không quyết định được.
Lúc này Lâm Úc Hương đã đi tới trước mặt hắn, giơ tay, quất thanh trúc tới.
"Bốp!"
Lâm Úc Hương vì trong lòng sợ hãi, cú đánh này mặc dù không mạnh, nhưng do thanh trúc bản rất rộng, nhưng âm rất vang, truyền đi rất xa.
"Bốp!" Cái nữa, mặt Kiều bát gia đã đỏ gay, không phải bị đánh mà là do tức giận, đường đường một đại nam nhân mà bị đánh giữa phố.
"Bốp, bốp, bốp!"
Cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm, Lâm Úc Hương dần dần quen tay, chính tên khốn kiếp này mưu tính chiếm đoạt Tế Sinh Đường của nàng, làm kế hoạch thoát khỏi Đường phủ của nàng tan tành, cũng chặn luôn đường lui của nàng.
Một ngọn lửa vô hình ngùn ngụt bốc lên trong lòng, lực tay nàng càng lúc càng mạnh, nàng còn trẻ, sức lực lẫn thể lực đều hơn Đường lão thái quân rất nhiều, những tiếng bôm bốp như pháo nổ vang lên, mặt Kiều bát gia bị đánh sưng vù, da thịt rách nát, máu bắn tung tóe.
Chẳng biết đánh bao nhiêu cái Lâm Úc Hương mới dừng tay, lúc này Kiều bát gia đã không còn ra dạng người nữa rồi, trong mắt mọi người, nàng trừ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ra, cũng biến thành người lòng dạ tàn nhẫn như Đường lão thái quân rồi.
Cả đám lưu manh và binh sĩ lúc đầu nhìn trộm nàng giờ cũng không còn dám nữa, có kẻ nhát gan còn âm thầm lùi lại kéo giãn khoang cách, chỉ sợ thành mục tưu tiếp theo.
"Sầm!"
Lâm Úc Hương vừa mới dừng tay bên cạnh liền có tiếng động cực lớn, làm nàng giật mình, thiếu chút nữa ném cả thanh trúc đi.
Ánh mắt mọi người đều bị thu hút về phía phát ra âm thanh đó, thì ra đổ trưởng Tụ Nhạc tắm trong ngọn lửa rừng rực đã sụp đổ, khói bụi mùi mịt, đóm lửa văng tứ tung, mấy căn nhà cửa hiệu bên cạnh cũng bắt lửa.
Lúc này chủ nhà cuống cả lên, chạy đi chạy lại trước cửa nhà mình, muốn tới cứu hỏa nhưng không dám.
Đường lão thái quân chỉ tay vào đám lưu manh và quân sĩ phía đối diện, nói gọn:
- Đi cứu hỏa.
Hộ vệ Đường gia cuối cùng cũng tránh sang bên nhường đường.
Cấp trên và lão đại của những kẻ này còn bị người ta đánh giữa phố mà không dám phản kháng, bọn chúng nào dám không nghe lệnh, vội vàng chạy tới xung quanh tìm chậu gỗ múc nước cứu hỏa.
May là thời đấy nhà nào cũng có giếng nước trong sân, không giếng thì cũng có chum chứa nước cứu hỏa, người dân xung quanh cũng nhiệt tình giúp đỡ, chẳng mấy chốc lửa được khống chế, có điều cho dù là thế mấy gian nhà xung quanh cũng bị tổn hại lớn.
- Trương thủ bị, tên khốn kiếp này phải người tới ép thu phí bảo hộ sản nghiệp của Đường gia, đồng thời muốn chiếm đoạt nó, ông thấy nên xử lý ra sao?
Đường lão thái quân làm náo loạn trời đất nửa ngày, xả hết bức bối trong lòng bao lâu mới bắt đầu xử lý chính sự.
Trương Trú đứng dậy theo ý Đường lão thái quân, nhưng lưng vẫn lom khom, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên:
- Hạ quan cho rằng nêm đưa kẻ này tới nha môn, do Vương đại nhân xử lý.
- Không cần phiền phức vậy đâu.
Đường lão thái quân xua tay:
- Theo lão thân thấy, không bằng bắt hắn trả 2 vạn lượng bạc bảo hộ mà hắn lấy của Đường gia, sau đó bồi thường tổn thất cho mấy ngôi nhà xung quanh là được rồi.
- Vâng, lão thái quân nói cực đúng.
Trương Tú mặc dù lúc này lửa giận ngập lòng, nhưng không dám có chút bất kính nào với Đường lão thái quân nữa.
Kiều bát gia thì khóe miệng giần giật, đúng là điên tiết sôi gan, 2 vạn lượng bạc, đây đúng là tống tiền một cách trắng trợn.
Nhưng để người ta đánh đòn rồi, giờ còn điên lên vì chuyện này thì không đáng, hắn chỉ đành nhẫn nhịn, quỳ xuống nói:
- Tiểu nhân sẵn lòng trả lại cho Đường gia hai vạn lượng bạc và bồi thường cho hàng xóm xung quanh.
- Vậy thi mau đi lấy bạc đi, lão thân mệt rồi, đang muốn về phủ nghỉ sớm đây.
Đường lão thái quân vẫy tay bảo Lâm Úc Hương quay về, nắm lấy bàn tay đang run run của tôn tức.
Lâm Úc Hương đánh người xong có chút sợ hãi, tim đập loạn xà ngầu, đến cả sắc mặt cũng hơi nhạt nhạt.
Kiều bát gia không dám chậm trễ, vội về nhà lấy bạc, Đường lão thái quân thì dẫn Lâm Úc Hương lên xe chờ đợi.
Quay lại hai thanh niên tuấn tú nói chuyện với nhau trước đó, bọn họ xoay người bỏ đi, cách một quãng xa không còn ai xung quanh nữa thanh niên bên trái mới lạnh nhạt nói:
- Tên Kiều bát gia đó chẳng phải hạng xoàng, phái người diệt hắn đi.
- Ừm, muội cũng không ngờ rằng vừa rồi hắn lại có thể nhẫn nhịn được.
Thanh niên bên phải vừa nói vừa mân mê ngón tay giữa khe ngón tay có thứ lóe sáng, không ngờ là cây phi tiêu nhỏ:
- Nếu vừa rồi hắn mà động thủ thì bớt được rất nhiều việc.
- Càng nhẫn nhịn càng phải diệt trừ.
Người bên phải gật đầu, tiếp đó theo thói quen đưa tay lên che miệng, nụ cười có chút phóng đãng.
- Cô Đường gia Nhị nãi nãi đó thật là xinh đẹp, ngay muội cũng bị cô ta mê hoặc rồi, dung mạo tỷ không kém cô ta, nhưng quá điềm đạm, sợ sau này gả vào Đường phủ sẽ không tranh nổi với cô ta.
Người bên trái sắc mặt rất phức tạp, rất lâu sau mới khẽ thở dài:
- Cô ta là chính thê, mà ta tương lai gả vào Đường phủ cũng chỉ là một tiểu thiếp thôi, không tranh được thì không tranh nữa.
- Hừm, không có chí khí, muội còn tưởng được xem trò vui tranh đấu hậu viện chứ?
Hai bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, không nhìn thấy một thanh niên ẩn trong đám đông mày kiếm nhíu lại, nhìn theo bóng họ một lúc mới thu ánh mắt lại.
"Hậu viện Đường gia phức tạp như thế, chẳng biết nàng sống có ổn không?"
Kiều bát gia làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu đã đưa ngân phiếu tới, Đường lão thái quân cũng chẳng đếm, đưa trực tiếp cho Lâm Úc Hương, hai vạn lượng đúng là không phải con số nhỏ, nhưng chưa tới mức làm Đường lão thái quân tự làm mất phẩm giá, tham lam đút túi.
Cầm hai vạn lượng bạc trong tay, Lâm Úc Hương gian nan nuốt nước bọt, cảm xúc lẫn lộn, còn nhớ khi làm du y nông thôn, suốt ngày nàng chạy đông chạy tây khám bệnh cho người ta, chịu khổ chịu cực, đừng nói bạc, ngày nào kiếm được mấy chục đồng đã là to lắm rồi, hiện giờ cầm tới hai vạn lượng bạc, nàng rất kích động.
Liếc trộm mặt bên của Đường lão thái quân, trong lòng nàng do dự, không biết có nên cho số tiền này vào túi không, nói không chừng là lão thái quân chỉ đang giả dối đưa nàng, hoặc là chỉ bảo nàng cầm giúp trước lấy lại sau.
Đường lão thái quân làm việc mạnh bạo như tỉ mỉ, cũng rất chú trọng nguyên tắc, bà đợi tận mắt chứng kiến Kiều Bát đền bù cho những nhà hàng xóm xung quanh mới hạ lệnh "thu quân" về phủ.