Hiện giờ Vương Mông bị áp lực nặng nề từ bên trên, thấy hai người kia đều có ý đụng vào Đường gia, nên vờ vịt nói:
- Trương thủ bị, bản quan và ông quen nhau nhiều năm, giao tình không cạn, đương nhiên không thể trơ mắt ngồi nhìn ông bị người ta làm nhục, thế này đi, chúng ta hợp nhau đặt kế hạ Đường gia.
- Không thành vấn đề. Vương đại nhân chỉ đâu hạ quan đánh đó.
Trương Tú vội vàng vỗ ngực nói:
Trương Thiếu Kiệt thì tỏ ra do dự, Vương Mông mắt đảo một vòng, xúi bẩy:
- Hiền chất, Đường gia tích lũy nhiều đời, vàng bạc, cửa hiệu, điền sản vô số, nếu hạ được bọn chúng, sau này ba ta kiếm được không ít lợi lộc, ngươi không còn nghèo khó như trước kia, muốn mua bao nhiêu mỹ nữ thì mua, hào trạch cũng dư sức kiếm một tọa, tha hồ hưởng thụ lạc thú nhân gian.
Hai chữ "nghèo khó" vừa lọt vào tai Trương Thiếu Kiệt, làm hắn vứt bỏ hết e dè do dự, chắp tay nói:
- Ti chức nghe đại nhân sai khiến.
Nàng chính vì không có tiền nên mới gả mình vào Đường gia, đợi mình có tiền rồi, chẳng phải nàng sẽ quay về bên mình hay sao? Trương Thiếu Kiệt thầm siết chặt nắm đấm, vì tiền hắn có thể làm tất cả.
- Như thế mới đúng chứ! Nam nhân không thể thiếu khí phách, càng không thể dã tâm, nếu không vất vả cả đời đi chăng nữa cũng chẳng làm nên trò trống gì!
Vương Mông vỗ tay nói lớn:
Khí phách?
Dã tâm?
Trương Thiếu Kiệt nghe tới đây như tỉnh ngộ, vài Vương Mông một cái thật sâu:
- Đa tạ Vương đại nhân chỉ điểm bến mê, ti chức cảm tạ bất tận.
Vương Mông cười sang sảng:
- Ha ha ha, Thiếu Kiệt không cần khách khí như thế, ngồi, ngồi xuống đi chúng ta nói chuyện.
Đợi Vương Kiệt ngồi về chỗ, Vương Mông mới nói ra kế hoạch của mình:
- Biện pháp của bản quan rất đơn giản, đó là tạo ra một án mạng, sau đó Thiếu Kiệt vu cho Đường Kính Chi, tới khi đó chúng ta có cớ tống y vào đại lao, dùng chút thủ đoạn thì lo gì tên thư sinh da trắng thịt mềm đó không ngoan ngoãn nhận tội.
Trương Thiếu Kiệt gật đầu lia lại, hiện người hắn hận nhất
Có điều Trương Tú nghe thế nhíu mày:
- Vương đại nhân, Đường Kính Chi là cử nhân, nếu không có chứng cứ xác thực quan phủ không có quyền bắt y, hơn nữa dù bắt y vào đại lão rồi chúng ta cũng không được dùng hình tra tấn.
Vương triều Minh Hà cực kỳ coi trọng người có công danh, dưới tình huống bình thường, tú tài lên công đường không cần phải quỳ, còn cử nhân thậm chí được phép ngồi trả lời, còn muốn dùng hình nhất định phải báo lên trên khi có đủ nhân chứng vật chứng mới được, tuyệt đối không thể thiếu điều nào.
Vương Mông tính toán chuyện này đã lâu, chỉ còn thiếu người thực thi, nên nói chắc chắn:
- Không có chứng cứ thì chúng ta có thể bịa ra, nếu Đường gia không chịu giao người thì trong tay chúng ta có hơn 1500 binh mã thủ bị, chẳng lẽ không phá nổi một cái Đường gia?
- Chuyện này ...
Trương Tú buổi sáng mới bị ăn đòn, hiện giờ cực kỳ kiêng kỵ Đường lão thái quân, hắn không có gan tới Đường phủ bắt người.
- Ông sợ mụ già kia sao?
Vương Mông đoán trúng tâm tư của Trương Tú.
- Vương đại nhân, mụ ta dù gì cũng là cáo mệnh phu nhân do hoàng gia phong thưởng, hạ quan gặp phải bà ta nào dám bất kính? Nếu bà ta chặn cửa không cho vào thì hạ quan biết làm sao?
Biết làm sao thì ta chẳng cần đợi tới bây giờ, Vương Mông nghĩ thế nhưng cười lạnh nói:
- Trương Tú à Trương Tú, ta thấy ông bị mụ già đó đánh cho sợ rồi, bà ta tuy là cáo mệnh phu nhân nhưng đâu thể khinh nhờn quốc pháp, nếu bà ta dám cho hộ vệ chặn cửa, ngươi cứ cho quân sỉ xông vào, chỉ cần dặn dò quân sĩ trước không gây tổn hại cho bà ta thì những kẻ khác giết bao nhiêu cũng không đáng ngại.
Mỗi khi một người được phong hiệu qua đời, hoàng gia cực kỳ coi trọng đều phái người tới thăm hỏi, cho nên đám Vương Mông không dám làm gì Đường lão thái quân, nếu không khi sữ giả được phái tới phát hiện ra có gì lạ thường thì bọn chúng có bao nhiêu cái đầu cũng chẳng đủ để chém.
Dám động vào người hoàng gia phong hiệu khác gì không coi hoàng thất vào trong mắt? Uy nghiêm hoàng thất là không thể bị khiêu chiến.
Trương Tú bị khích bác, đầu như muốn bốc khói, hắn bị Đường lão thái quân đánh giữa phố đã mất mặt lắm rồi, sao chịu được bị cái danh hèn nhát nữa, nên tuy có chút không ngoan, nhưng rốt cuộc là kẻ võ phu, hắn cắn răng nói:
- Hạ quan tuân lệnh, nhất định không làm đại nhân thất vọng.
Tuân lệnh?
Ngươi tuân lệnh ai?
Vương Mông cười thầm, chuyện này bất kể thuận lợi hay không cũng có kẻ phải giơ đầu chịu tội, nhưng chẳng liên quan gì tới hắn hết, kẻ vu cáo hãm hại là Trương Thiếu Kiệt, mà kẻ ra tay bắt người là Trương Tú.
Tên Trương Tú này bảo vệ được thì tốt, coi như dằn mặt để hắn biết trên đầu hắn có ai, không nhờ Đường lão thái quân thì Vương Mông không biết tên này kiếm chác sau lưng mình nhiều như thế, không được cũng hơi đáng tiếc, tên thủ hạ ngu xi nghe lời như thế không dễ kiếm.
Còn tên Trương Thiếu Kiệt kia, chẳng qua là tên lưu manh giang hồ, nếu không vì ả tiểu thiếp kia của Đường Kính Chi thì ta chẳng đưa ngươi về đây để ngươi ... Hừ, ngươi chết cũng đủ đến bù rồi.
- Được chuyện này cứ quyết định như thế, ngày mai chúng ta chia nhau ra bố trí, đợi mọi việc chuẩn bị thỏa đáng, do Trương đại nhân phụ trách bắt người.
Vương Mông nói xong, ba tên thương lượng thêm chi tiết rồi giải tán.
Hôm sau rời quang mây tạnh, nhiệt độ có ấm lên so với hai ngày trước đó, nhưng rõ ràng không thể quay về nhiệt độ trước kia được nữa, ra ban ngày trời nắng ra được không còn ai dám mặc phong phanh, ban đêm không đắp chăn là không chịu nổi nữa rồi.
Mười mấy chiếc xe hàng của Giả gia từ các thành xung quanh lục tục tới nơi vào buổi sáng, Đường Kính Chi không mặc cả, mua hết toàn bộ.
Người mang hàng tới là một chưởng quầy của Giả gia, không thấy mặt mũi của Giả Lâm đâu, chẳng biết do hôm nọ vác cái mông bị thương đi chỉ để nhìn hả hê với địch thủ cho nên vết thương rách ra không lết ra đường được nữa, hay là ôm được giai nhân về không còn thiết tha tới chuyện khác.
Đường Kính Chi đoán nguyên nhân trước cao hơn, nếu vì nguyên nhân thứ hai thì chắc chắn nó cũng sẽ gây ra hậu quả giống như nguyên nhân thứ nhất rồi, lệnh hạ nhân chuyển hàng lên xe của Đường gia, y ăn sáng xong, chuẩn bị đưa hàng tới bên chỗ đất hoang thì có một nha hoàn vội vàng chạy tới báo:
- Nhị gia, có người ở nha môn tới, mời Nhị gia qua đó ngay.
Người của nha môn ?
Lai giả bất thiện, Đường Kính Chi nhíu mày, bọn chúng cũng nhanh đấy.
Ngọc Nhi lo đối phương gây chuyện bất lợi cho tướng công thư sinh, nói:
- Nhị gia, để tỳ thiếp theo người tới đại sảnh.
- Ừm.
Đường Kính Chi gật đầu, đám Vương Mông không dám làm gì Đường lão thái quân, chắc chắn quay sang nhắm vào y, liền gật đầu:
Rời hậu viện, hai người tới đại sảnh, Đường Kính Chi vừa bước qua ngưỡng cửa thì thấy có hai nam tử, một quen một không, y định lên tiếng thì sau lưng có tiếng kêu kinh ngạc:
- Là huynh!
Hai nam tử tới Đường phủ một là tên công sai của nha môn, Hoắc Canh sinh, tên này trước kia được Vương Mông sai phái, từng tới Đường gia diễu võ dương oai, định xui bẩy đổ thêm dầu vào lửa mâu thuẫn của Đường Kính Chi và Đường Lễ Chi, để thừa cơ lợi dụng, cuối cùng không được việc gì mà còn bị Đường Kính Chi đuổi khỏi cửa.
Còn lại là một công tử tuấn tú, toàn thân trường sam trắng, lưng đeo kiếm tua đỏ, phong độ ngời ngời, Đường Kính Chi nghe Ngọc Nhi ở sau lưng thốt lên thì giật mình, y chưa bao giờ thấy Ngọc Nhi thất thố như vậy, tức là quan hệ giữa nàng và tên thanh niên kia không hề tầm thường.