- Nãi nãi, người đừng gấp, tình thế còn chưa xấu tới mức không thể cứu vãn, người đừng quên, hiện Đường gia ta đang nuôi mười mấy vạn dân.
Đường Kính Chi trấn an:
Đường lão thái quân qua hoảng loạn ban đầu, nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhưng đôi mày vẫn chẳng hề dãn ra:
- Nạn dân đúng là trợ lực lớn cho Đường gia chúng ta, nhưng trong tay Trịnh Thắng có tới mười mấy vạn quân sĩ.
- Vậy thì sao ạ? Chẳng lẽ Trịnh Thắng dám đem toàn bộ mười vạn quân ra trấn áp nạn dân? Không thể nào, khi bọn chúng bị tên khâm sai kia ép tới mức phải dấy binh tạo phản thì lúc nào cũng phải ứng phó với quân đội châu quân bên cạnh tới vây công trấn áp, tới khi ấy mười mấy vạn quân sẽ phải phân tán ra các thành trấn đề đóng giữ phòng ngự, chúng căn bản không có bao lực lượng để đối phó với chúng ta.
Đường Kính Chi phân tích:
- Nhưng tên khâm sai kia thực sự có thể ép hai tên Trịnh Điền đó tạo phản sao? Nếu có rồi châu quan xung quanh cùng dấy binh tạo phản, như vậy phải làm thế nào?
Đường lão thái quân thấy nhiều hiểu rộng, tất nhiên nhìn trúng chỗ yếu hại trong đó.
Đây cũng chính là điều Đường Kính Chi lo lắng nhất, nghĩ một hồi, bất ngờ đứng dậy tới bên cạnh Đường lão thái quân thì thầm vài câu.
Đường lão thái quân nghe xong hít một hơi khí lạnh:
- Chuyện này, làm thế quá mạo hiểm.
- Nãi nãi, hiện tình thế cực kỳ bất lợi cho Đường gia ta, mặc dù chưa tới tuyệt lộ, nhưng nếu cứ mặc cho nó diễn biến xấu đi, thì ngày diên môn của Đường gia ta không còn xa nữa. Khâm sai chẳng bao lâu nữa sẽ tới, Trịnh Điền nếu có tạo phản sẽ sớm thôi, tính toán thời gian cho dù bên trên nổi giận thật, đợi phái người tới đây bắt Đường gia cũng muộn mất rồi.
Đường Kính Chi dừng một lúc rồi bổ xung:
- Hơn nữa cháu cũng đã chuẩn bị đường lui rồi, nếu tình hình thực sự không thể khống chế được, cháu sẽ cho ám vệ chuyển từng chủ tử của Đường gia rời khỏi Lạc thành, tới khi đó chỉ để lại cho bọn chúng cái vỏ rỗng mà thôi.
Đường lão thái quân gật gù, nay Đường gia đã không còn đường lui, còn phải sợ gì nữa:
- Được, vậy chúng ta đánh cược một phen!
Dứt lời bà đứng dậy, để Đường Kính Chi dìu vào trong phòng, hai bà cháu ở trong đó một hồi thì Đường Kính Chi cầm một vật vội vã rời đi, tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi.
Ngọc Nhi trong lòng chưa hết giận, quay mặt đi không thèm nhìn y, Đường Kính Chi chẳng để ý, làm một hơi hết cốc trà, nói luôn vào chính sự, Ngọc Nhi nghe xong bàng hoàng, không dám giận dỗi nữa, đi ra sân đặt tay lên miệng huýt sáo, tiếng sáo rất kỳ quái, không bao lâu sau từ phía nam có một con chim dữ bay tới.
Con chim này dài chừng một thước rưỡi ( ~ 50cm), đôi cánh giang ra phải hơn một mét, hai con mắt không lớn mà vàng lục chứa đầy hung quang, toàn thân toát lên vẻ dữ dội, mỏ cong vuốt sắc, Đường Kính Chi nhận ra nó là con chim ưng ở bờ biển đông nam, còn đường gọi là Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh là loài hung dữ nhất trong số các loài ưng, cắt, cực kỳ hiếm có, ở phương nam nó là bá vương không trung không cần bàn cãi, mục dân phương nam gọi nó là "Hùng Khố Lỗ", dịch ra tiếng Đường tộc là loài chim nhanh nhất thế giới, hàm nghĩa "vạn ưng chi thần", trong truyền thuyết hàng vạn con thần ưng mới có một con Hải Đông Thanh.
Hải Đông Thanh đại biểu cho dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, hùng mạnh, vĩnh viễn hướng về phía trước, vĩnh viễn không từ bỏ, là biểu tượng của không ít bộ tộc thảo nguyên phương nam.
Cho tới giờ Đường gia chỉ có một con Hải Đông Thanh này, do ám vệ bỏ không ít tiền bạc cùng vận may mới có được, dày công thuần dưỡng, sử dụng giống như chim bồ câu, dùng để truyền tin.
Con Hải Đông Thanh bay tới gần, đậu lên vai Ngọc Nhi, móng vuốt của nó cực kỳ sắc bén, nhưng không đâm qua y phục của nàng, Đường Kính Chi nhìn đã ngán, dù thấy nó rất uy mãnh, bộ lông mượt mà cực đẹp, nhưng không dám tới sờ, không biết Ngọc Nhi thân thiết với nó từ khi nào.
Thuần dưỡng được Hải Đông Thanh khó hơn bồ câu trăm lần, nhưng nó cũng thông minh hơn rất nhiều, trông thì cực kỳ đáng sợ, nhưng không gây tổn thương cho chủ, Ngọc Nhi khẽ vỗ đầu nó, Hải Đông Thanh rúc lên mấy tiếng thích thú, dùng đầu cọ cọ vào má Ngọc Nhi đùa giỡn.
Đúng là cảnh tượng người đẹp và quái thú, xem ra Ngọc Nhi rất có duyên với mấy con thú hung dữ, nhìn dáng vẻ đáng yêu của nó, Đường Kính Chi cũng cực thích, lúc này mới dám đánh bạo đi tới đằng sau nó, cẩn thận đưa tay ra vuốt ve.
Con Hải Đông Thanh này toàn thân phủ lông vũ màu lam, sờ cực kỳ dễ chịu, nhưng con Hải Đông Thanh lại chẳng hề tỏ ra dễ chịu, nó ngoái đầu nhìn Đường Kính Chi với áy mắt cáu bẳn, giang cánh bay sang vai bên kia của Ngọc Nhi.
Nó là chim đực hay chim cái nhỉ?
Thấy con Hải Đông Thanh tránh sang một bên, trong đầu Đường Kính Chi nảy ra câu hỏi như thế, rồi đáp án cũng tự nảy ra, tám phần là chim đực, đồ háo sắc.
Ngọc Nhi cười hi hi, lấy từ trong tay tướng công thư sinh một cuốn sách nhỏ từ trong tay tướng công thư sinh, buộc lên chân phải con chim.
Làm xong rồi Ngọc Nhi thưởng cho nó ít thức ăn, vỗ nhẹ lên lưng con Hải Đông Thanh chỉ về phía bắc, con ưng nhận mệnh lệnh, quyến luyến rúc to vài tiếng, hai chân đạp mạnh, vỗ cánh bay vút lên, chẳng mấy chốc hòa vào sắc xanh của bầu trời rồi biến mất tăm tích.
- Thiếp từng mang nó đi săn mấy lần, nó rất dũng mãnh.
Một lúc sau Ngọc Nhi mới thu ánh mắt lại, nói:
"Ừ, còn rất háo sắc!" Đường Kính Chi thầm bồi thêm một câu.
Khi con Hải Đông Thanh bay xa, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi quay về phòng.
- Ngọc Nhi, tình thế hiện nay đã rất tệ, nàng dặn ám vệ sẵn sàng mọi lúc để đưa chủ tử của Đường gia rời khỏi Lạc thành.
Đường Kính Chi ngồi lại ghế dặn dò:
Ngọc Nhi gật đầu:
- Các ám vệ đã chuẩn bị xong tuyến đường bỏ chạy, điền sản các nơi bố trí xong, chỉ đợi một câu của Nhị gia là có thực thi, thậm chí ngay trong đêm nay.
- Tốt rồi.
Đường Kính Chi lòng nhẹ nhõm, như thế y yên tâm rảnh tay đối phó với đám Điền Cơ, dưới vẻ ngoài hiền lành y là đứa trẻ mồ côi quật cường không chịu khuất phục, y nhất quyết phải cho kẻ đụng vào người thân của y phải trả giá đắt, nhưng giờ y chưa vội nói ra.
Tiếp đó Ngọc Nhi trình bày kế hoạch cho Đường Kính Chi nghe, như trong trường hợp bất đắc dĩ phải ẩn náu tạm trong Lạc thành đợi tình hình lắng xuống ra sao, rồi trốn tránh đám người Điền Cơ truy lùng thế nào, chuyện này người lang bạt giang hồ giết quan tham trốn truy lùng như nàng tất nhiên có kinh nghiệm phong phú, lại thêm bàn bạc với ám vệ, Đường Kính Chi chỉ có phận ngồi nghe không góp ý được gì.
Hai người đang nói chuyện thì có hạ nhân tới báo Hồng Phong đã đến, đang ở đại sảnh, Đường Kính Chi bảo tiểu nha hoàn Viên Nhi đi chuẩn bị rượu ngon, hoa quả, tiền giấy, những đồ chuẩn bị cho bái tế rồi cùng Ngọc Nhi ra đại sảnh.
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Đường Kính Chi đã chắp tay cười nói:
- Hồng huynh, đệ và Ngọc Nhi đợi huynh ở trong phủ lâu lắm rồi đó.
Thái độ rõ ràng niềm nở hơn trong thấy.
- Ha ha, ta còn sợ hai người bận quá cho nên mới cố ý tới trễ một lúc, xem ra ta quá lo rồi.
Hồng Phong đội nón rộng vành kéo rất thấp che đi khuôn mặt hiển nhiên hắn cũng biết Đường Kính Chi không muốn mình làm liên lụy tới Đường gia, đứng dậy chào, tiếng cười lúc nào cũng thật vang:
- Đại sư huynh, phần mộ của gia gia có cách Lạc thành xa lắm không?
Nói tớ Trương Thiên Hoa, vành mắt Ngọc Nhi liền đỏ hoe, ông già đó khi còn sống thực sự coi nàng như cháu gái ruột của mình.
Hồng Phong mặt mày buồn bã, không cười nữa:
- Trong khu rừng phía tây Lạc thành, cách chừng hơn hai mươi dặm.
Đường Kính Chi đề nghị:
- Giờ trời không còn sớm nữa, vậy chúng ta xuất phát ngay thôi.
Hai người gật đầu, cùng đi ra đại sảnh, ngoài cửa đã có hạ nhân chuẩn bị ba thớt ngựa, còn có hai người xách giỏ trúc chứa đồ bái tế.