Bị tay Đường Kính Chi siết chặt, Lâm Úc Hương biết y đang hết sức nóng lòng lo cho an nguy lão thái quân, nhịn đau an ủi:
- Nhị gia đừng gấp, từ từ nghe thiếp nói, lão thái quân trúng độc không nặng, thiếp thân có thể nắm chắc mười phần có thể chữa khỏi cho lão thái quân, nhưng đây là loại độc dược mạn tính, muốn hoàn toàn loại trừ được nó ra ngoài cơ thể ít nhất cần ba tháng, hơn nữa trong ba tháng này, mỗi ngày thiếp phải dùng ngân châm ép độc tố khỏi cơ thể.
Nghe Đường lão thái quân không có nguy hiểm tới tính mạng Đường Kính Chi mới thở phào, rồi nhíu mày:
- Đang yên đang lành, làm sao nãi nãi lại trúng độc cơ chứ?
Hàm Hương đi tới quỳ xuống đất, giọng run run:
- Tại nô tỳ chiếu cố lão thái quân thiếu chu toàn, xin Nhị gia, Nhị nãi nãi trách phạt.
Lâm Úc Hương thấy tướng công có dấu hiệu nổi giận, vội nói:
- Trong phủ xảy ra chuyện lớn như thế này, trách nhiệm của Hàm Hương đúng là lớn nhất, có điều thiếp thân hoài nghi độc này có kẻ cố ý hạ, cho nên hiện giờ quan trọng nhất là bắt lấy hung thủ.
Đường Kính Chi quá lo cho Đường lão thái quân nên bấn loạn không làm được gì, lúc này được kiều thê nhắc mới nhớ ra tuyệt đối không thể để hung thủ chạy thoát:
- Người đâu, đánh thức toàn bộ hộ vệ trong phủ dậy cho ta, canh gác các nơi, không có lệnh của ta, một con ruồi cũng không cho bay khỏi phủ.
- Nô tài đã làm theo rồi.
Trả lời là Đại quản gia Từ Phúc đứng ở ngoài cửa:
Từ Phúc làm đại quản gia bao năm, chuyện lớn chuyện nhỏ gặp vô số, xử sự trầm ổn hơn Đường Kính Chi rất nhiều, gặp chuyện không cần sai bảo tự biết xử lý.
Đường Kính Chi liền bảo Từ Phúc ở ngoài chủ trì mọi việc, bản thân thì cố gắng lấy lại trấn tĩnh, ngồi xuống ghế hỏi:
- Hàm Hương, ngươi phát hiện lão thái quân khác thường vào lúc nào?
Hàm Hương chỉ chén trà trên bàn:
- Vấn đề chắc chắn là ở ấm trà kia, lão thái quân mỗi ngày đều có thói quen uống trà ban đêm, nô tỳ vừa hầu hạ lão thái quân uống trà, chưa nằm xuống được bao lâu đã nghe thấy lão thái quân kêu đau, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Lâm Úc Hương đi tới bên càn, mở nắp trà ra, đưa nến tới gần nhìn màu sắc, rồi đặt gần mũi ngửi, gật đầu:
- Nhị gia, vấn đề đúng là ở ấm trà này.
Đường Kính Chi lại hỏi:
- Ấm trà này do ai đưa tới?
- Bẩm Nhị gia, là bọn nô tỳ.
Hai nha hoàn quanh năm hầu hạ bên cạnh lão thái quân hoảng sợ quỳ ngay xuống, đồng loạt run rẩy nói:
Hai hai nha hoàn này thừa nhận, Đường Kính Chi biết bọn họ không phải là hung thủ, y lo cho an nguy của lão thái quân, nhìn kiều thê:
- Úc Hương, chuyện truy lùng hung thủ để ta làm, nàng vào phòng chiếu cố cho nãi nãi đi.
- Vâng.
Lâm Úc Hương quay trở lại gian trong, tới cửa đứng lại nói:
- Nhị gia, giờ thiếp thân sẽ dùng ngâm trâm giải trừ độc tố cho lão thái quân, người đừng quá lo.
Lâm Úc Hương bị Đường lão thái quân cướp về phủ, về sau lại nhiều lần trách phạt nàng, chịu không ít khổ cực, Đường Kính Chi thấy kiều thê không vì chuyện cũ mà ghi hận, chu đáo như thế thì cảm động nói:
- Làm phiền nàng rồi.
Lâm Úc Hương nghe giọng Đường Kính Chi có chút khác lạ, cắn môi, sắc mặt trở nên rất phức tạp.
Đi tới bên giường, Lâm Úc Hương lại giúp Đường lão thái quân kiểm tra mạch, hiện đã được uống thuốc giải độc, mạch của bà bình ổn và khỏe hơn nhiều, rút tay lại, nàng lẵng lẽ nhìn Đường lão thái quân mắt nhắm nghiền, nắm tay siết chặt.
Chính vị lão thái quân này đã cướp nàng về Đường phủ, thay đổi cả cuộc đời của nàng.
Trong lòng nàng có hận không?
Có chứ!
Có ý nghĩ báo thù không?
Cũng có!
Nhưng ngồi hồi lâu, nàng vẫn đưa tay cởi y phục của Đường lão thái quân ra, lấy ngân châm giúp bà ép độc, sử dụng ngân châm cần tập trung tinh thần cao độ, đây là một chuyện cực kỳ hao tổn tinh thần, chẳng bao lâu sau trên trán nàng đã lấp tấm mồ hôi, có giọt chảy xuống áo, có giọt thuận theo sống mũi nàng nhỏ xuống người Đường lão thái quân.
Nàng thì vẫn tập trung hết tinh thần vào từng mũi châm.
Ở gian ngoài, Đường Kính Chi vẫn đang truy tìm hung thủ hạ độc.
Khóc lóc sụt xùi, hai nha hoàn đem chuyện đã qua kể lại một lượt, thì ra bọn chúng đêm tới nhà bếp đun nước cho Đường lão thái quân, thấy trên bếp có một cái ấm nước để sẵn, không biết là ai đun, bọn chúng lười, dùng luôn nước có sẵn pha trà.
Không phải nghi ngờ gì nữa, kẻ kia chắc chắn biết thói quen của Đường lão thái quân, nên dễ dàng đặt bẫy.
Hai nha hoàn này có sai, nhưng hiện giờ không phải là lúc truy cứu, Đường Kính Chi đứng dậy ra khỏi phòng, Từ Phúc vẫn túc trực ngoài cửa, đi vội tới hỏi:
- Nhị gia, lão thái quân sao rồi?
- Trúng độc không nặng, không có lo lắng tới tính mạng.
Đường Kính Chi trả lời vắn tắt, lại nói:
- Hiện giờ đã có thể khẳng định, chuyện lão thái quân trúng độc là do người làm, hiện ông lập tức lệnh các quản sự trong phủ tập trung hết nha hoàn gia đinh tới, tra hỏi thật kỹ, xem kẻ nào có hành động đáng nghi.
Truy tìm hung thủ trong hậu viện thì Từ Phúc có kinh nghiệm phong phú rồi, nghe thấy Đường lão thái quân không có gì đáng ngại, thấp thỏm suốt nãy giờ mới yên tâm được phần não, nói có chút hung dữ:
- Chỉ cần kẻ gian còn ở trong phủ, lão nô nhất định lôi nó ra.
- Kẻ kia mục đích rõ ràng nhắm vào lão thái quân, hơn nữa ta cũng đoán được đại khái kẻ đứng đằng sau sai phái, cho nên không tận mắt nhìn thấy lão thái quân ngã bệnh, kẻ đó sẽ không rời khỏi phủ đâu.
Kẻ đầu tiên Đường Kính Chi nghĩ tới tất nhiên là Vương Mông.
Nếu như y đoán không sai, nếu Vương Mông đã đánh liều dùng tới thủ đoạn này thì tên nội gián kia tuyệt đối không thể tùy tiện rời khỏi Đường phủ khi chưa xác nhận được kết quả, dù sao muốn thuận lợi trà trộn được vào Đường phủ không phải là chuyện dễ.
Còn Vương Mông chắc chắn chẳng bận tâm tới tính mạng của thủ hạ, cho nên nhất định tên hung thủ vẫn còn ở trong phủ.
Đường lão thái quân, người nắm quyền tối cao trong hậu viện Đường gia bị người ta hạ độc, đây là chuyện oanh động? Tin tức này lan đi, cứ như có sấm nổ bao phủ bầu trời, làm hậu viện Đường gia náo loạn, Từ Phúc đi chưa lâu, Đường phủ đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo, một lúc sau mấy vị di nương cũng kéo tới.
Sương Nhi trung tình với trang phục trắng, trong đêm tối, mép váy phất phơ, giống như tinh linh đang nhảy múa:
- Nhị gia, lão thái quân không sao chứ?
Nhu Nhi thì siết chặt nắm đấm nhỏ, mặt mày chứa đầy sợ hãi khẩn trương, nàng nép sát sau lưng Uyển Nhi, Uyển Nhi cũng bị tin tức lão thái quân trúng độc làm kinh hoàng, tay phải nắm lấy tay Nhu Nhi, mắt thì nhìn Đường Kính Chi không chớp, chờ đợi đáp án.
- Không sao đâu, lão thái quân trúng độc không nặng, không có nguy hiểm tới tính mạng.
Thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt các nàng dãn ra không ít.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của Nhu Nhi, Đường Kính Chi đau lòng, đi tới đón lấy từ trong tay Uyển Nhi, hiển nhiên lồng ngực Đường Kính Chi mang lại cảm giác an toàn hơn, Nhu Nhi ôm lưng tướng công, một lúc sau tim đập đều trở lại, người không còn run rẩy nữa.
- Ngọc Nhi, nàng dậy rồi hả, có đói không?
Ngọc Nhi hôm qua ban ngày khóc quá nhiều, tinh thần suy kiệt, trước lúc ngủ chưa ăn miếng nào.
Đường Kính chi nói xong cũng không đợi Ngọc Nhi trả lời, ra cửa bảo hạ nhân tới nhà bếp làm ít đồ ăn khuya.
Thấy trong phủ xảy ra chuyện lớn như vậy mà tướng công thư sinh vẫn còn nhớ tới mình chưa ăn tối, Ngọc Nhi tới giờ cảm thụ được sự quan tâm của người thân ở sâu trong đại trạch viện mà nàng vốn cho rằng là chốn bất công này, đôi mắt đẹp nhìn Đường Kính Chi thêm vài phần nhu tình làm tan chảy băng giá.