- Tên cẩu quan khốn kiếp, vì đối phó với Đường gia mà bọn chúng hại cả người dân vô tội.
Đường Kính Chi nghiến răng ken két, hận không thể bóp cổ tên quan chó má đó:
Ngọc Nhi và Hồng Phong mới nghe chuyện này cũng hết sức phẫn nộ, nếu là trước kia bọn họ đã ra tay giết phứt Vương Mông rồi, nhưng giờ giết người không giải quyết được vấn đề gì còn làm tình hình tồi tệ hơn.
- Hiền đệ, bình tĩnh lại đi, chúng ta phải nghĩ cách ứng phó mới được.
Hồng Phong khuyên:
Lúc này ba người Bàng Việt cũng đã tới kịp, Đường Kính Chi nói cho bọn họ chuyện đã xảy ra:
- Muốn rửa sạch hiềm nghi cho Đường gia thì phải tìm ra nguyên nhân cái chết thực sự của những người bị độc hại, ít nhất cũng phải chứng minh bọn họ không chết dùng dược hoàn của Tế Sinh Đường.
- Chuyện này e rất khó.
Ngọc Nhi lo lắng nói:
Vương Mông nếu đã dám lấy chuyện này ra hãm hại Đường gia, nói rõ hắn sớm đã chuẩn bị kỹ càng tất cả, muốn tìm được sơ hở đâu phải đơn giản.
- Không khó.
Bàng Việt lắc đầu, Từ Thức cũng hưởng ứng:
- Nhị gia, người chỉ cẩn đối phó được qua hôm nay tới ngày mai Vương Mông sẽ bị gậy ông đập lưng ông, chuyện ở đây cứ giao cho thuộc hạ bố trí.
- Tên cẩu quan này đúng là thứ táng tận lương tâm, nếu như hắn giở thủ đoạn âm hiểm vậy chúng ta cũng không cần quang minh chính đại nữa.
Đường Kính Chi tin tưởng hai người bọn họ, nheo mắt lại lạnh lùng nói:
- Ngọc Nhi hãy bảo vài ám vệ tới tìm bọn họ để phối hợp.
Vốn chuyện Đường lão thái quân bị hạ độc đã khiến Đường Kính Chi nổi giận xung thiên rồi, đó là nãi nãi của y.
Giờ lại thêm chuyện Vương Mông vì vu oán giá họa cho Đường gia mà hạ độc giết bách tính vô tội, y không nhịn được nữa, muốn ra tay phản kích.
Dặn dò Hồng Phong và Ngọc Nhi vài câu, hai người bọn họ do dự một chút rồi đi trước.
- Tình hình lại lần nữa xấu đi, phía bên đất hoang này dựa vào mọi người đó.
Đường Kính Chi nói với Bàng Việt và Từ Thức.
Hai bọn họ kia không dám coi nhẹ, ngay lập tức đi bố trí.
- Chúng ta về Lạc Thành!
Đường Kính Chi lên ngựa, dẫn ba mươi hộ vệ quay về thành.
Khi đoàn người Đường Kính Chi về tới nơi thì Ngọc Nhi đã đợi từ lâu, thúc ngựa đi tới, khẽ gật đầu, ý bảo nàng đã chuẩn bị xong xuôi chuyện y căn dặn.
- Vương Mông phái công sai tới Đường phủ tìm ta chưa?
Tin tức trước đó là khi Hồng Phong và Ngọc Nhi ra ngoài thành báo tin thì Vương Mông đang thăng đường xử án:
Ngọc Nhi gật đầu đáp:
- Ừm, bọn chúng cho người tới tìm rồi.
- Vậy chúng ta tới thẳng nha môn thôi!
Đường Kính Chi không hề sợ hãi, kẹp bụng ngựa dẫn hộ vệ đi về phía nha môn.
Ngọc Nhi không sao hết lo lắng được, đuổi sát theo nói nhỏ một câu:
- Lát nữa Nhị gia nhất định lúc nào cũng phải đứng gần tỳ thiếp, không được đi quá xa.
- Là nàng đứng gần ta mới đúng.
Câu này của Đường Kính Chi khiến Ngọc Nhi nghẹn trợn mắt lên, muốn người ta bảo vệ còn nói đường hoàng như thế được, có điều sự bình tĩnh của y khiến Ngọc Nhi không còn lo lắng như trước nữa.
Vó ngựa dẫm lên con đường lát đá, phát ra tiếng động giòn tan hỗn loạn, Đường Kính Chi hiên ngang dẫn mấy chục hộ vệ tới cửa nha môn, có không ít người dân đứng bên ngoài xì xào bàn tán, mấy tên nha dịch tay đặt trên đao đứng phía trước, tên trên cùng chính là Hoắc Canh Sinh, tên này thấy Đường Kính Chi cưỡi ngựa "dẫn quân" tới nghe thẩm án, tức giận chỉ mặt y quát:
- Đường Kính Chi nơi này là huyện nha Lạc thành, còn không mau xuống ngựa.
Thấy Đường Kính Chi nghe lời xuống ngựa, những hộ vệ khác cũng đồng loạt xuống theo, Hoắc Canh Sinh cực kỳ đắc ý, định lên mặt quát tháo vài câu nữa thì Đường Kính Chi đã sai bước đi tới vung tay tát liên hồi:
- Mù mắt chó rồi à, Đường mỗ đường đường là cử nhân, thứ đê tiện như đống phân chó nhà ngươi có thể nói thẳng tên họ của ta ra sao?
- Ngươi, ngươi to gan, ngươi là tù phạm, tới đây để tiếp nhận thẩm vấn ...
Hoắc Canh Sinh bị đánh quá bất ngờ, đầu óc váng vất:
- Thối lắm.
Đường Kính Chi chứa đầy một bụng tức, giơ chân đạp Hoắc Canh Sinh ngã lăn ra đất:
- Còn chưa xử án ngươi đã nhận định Đường mỗ là tù phạm rồi à?
Chuyến này Hoắc Canh Sinh cũng tham dự hãm hại Đường gia, trong mắt hắn, lần này Đường Kính Chi tới nha môn chỉ có đi chứ không có về, nên mới cả gan gọi thẳng tên họ Đường Kính Chi quát tháo, nhưng thấy y nổi giận như thế, khi thế nhụt đi ba phần, không dám đánh trả.
"Phì!" Nhổ toẹt một bãi nước bọt vào mặt Hoắc Canh Sinh, Đường Kính Chi vén vạt áo đi thẳng vào trong nha môn, mấy nha dịch còn lại không rõ chuyện càng chẳng dám chọc vào gia chủ Đường gia, vội vàng tránh sang bên nhường đường.
Đây mới là lần đầu tiên Ngọc Nhi chứng kiến Đường Kính Chi ra tay đánh người, dù lực không đủ mạnh, nhưng y ra tay dứt khoát mạnh mẽ, khí thế ngùn ngụt, rất có khí khí nam tử.
- Nhìn cái gì mà nhìn!
Hộ vệ Đường gia cũng theo sát phía sau tiến vào đại sảnh, đợi người Đường gia đi hết rồi Hoắc Canh Sinh mới lau mặt, quát người dân quanh đó, ánh mắt oán độc nhìn theo :" Hừm, để ta xem các ngươi còn uy phong được bao lâu nữa?"
Vào đại sảnh, chỉ thấy Vương Mông mặc quan bào uy nghi ngồi sau bàn, trên đỉnh đầu là tấm biển có bốn chữ lớn vuông vức "minh kính cao huyền".
***Gương sáng treo cao.
Đứng ở ở hai bên là hai mươi tên nha dịch cầm gậy, kẻ nào kẻ này mặt mày nghiêm nghị, thấy y đi vào đồng loạt gõ gậy xuống hô lớn:
- Uy vũ.
Tiếng hô vang vọng trong đại sảnh, chấn động màng tai, rất có thanh thế.
Bước chân Đường Kính Chi chỉ hơi khựng lại, còn mấy bách tính quỳ giữa đại sảnh thì cúi rạp mình xuống, không dám khóc lóc nữa.
Chưa đợi Vương Mông kịp lên tiếng nói gì, Đường Kính Chi phẩy tay, mấy hộ vệ đi tới, đuổi tên sư gia đang ngồi ghi chép ra, lấy ghế của hắn mang tới.
Vương Mông nổi giận, mặt hết xanh lại tới trắng, nếu chẳng phải hôm nay hắn đã sắp đặt thỏa đáng, nắm chắc có thể bắt được Đường Kính Chi thì đã không cắn răng nín nhịn như thế này.
Đường Kính Chi làm như không nhìn thấy gì, ngồi chễm chệ xuống ghế.
- Kẻ tới là ai?
Vương Mông hít sâu một hơi, lên tiếng hỏi theo trình tự.
Tên sư gia thấy Vương Mông không nói gì, càng im thin thít đứng ghi chép.
Đường Kính Chi không lập tức trả lời mà đưa mắt nhìn bốn cỗ thi thể đặt giữa đại đường, chỉ thấy người chết mặt tím đen, thất khiếu chảy máu, mặt mày nhăm nhúm, chết không nhắm mắt.
Người chết toàn bộ đều là nam, có hai ông già, một chằng trai, còn có một chàng trai trẻ tuổi.
- Vương đại nhân, hai ta biết nhau không phải ngày một ngày hai nữa, có cần phải hỏi tên tuổi như thế không?
Đường Kính Chi cố ý quấy rối cho nên không trả lời đàng hoàng:
- Ngươi ...
Vương Mông vỗ bàn đứng bật dậy:
- Đường Kính Chi, đây là công đường, nơi triều đình xử án, nếu ngươi còn dám càn quấy vô lý thì đừng trách bản quan trở mặt vô tình.
- Ồ!
Đường Kính Chi cười khẩy:
- Vương đại nhân còn biết đây là nơi triều đình xử án, chủ trì chính nghĩa cơ à? Nếu như thế Vương đại nhân hẳn là biết câu lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.
- Ngươi nói thế là ý gì?
Vương Mông không nghĩ thái độ Đường Kính Chi lại cứng rắn điềm tĩnh như thế, loạn hết tính toán của hắn:
Đường Kính Chi ung dung phủi bụi trên áo, chẳng thèm nhìn hắn nói:
- Vì sao Đường mỗ nói câu này trong lòng đại nhân hiểu hơn bất kỳ ai, cần gì phải hỏi thêm nữa.
Vương Mông siết chặt hai nắm đấm, giận tới toàn thân run lên, có điều hắn vẫn nén giận ngồi xuống lòng thầm suy tính đợi bắt được Đường Kính Chi vào đại lao, có bao nhiêu cách hành hình âm độc hắn sẽ mang ra chiêu đãi hết một lượt.
- Đường Kính Chi, mấy người dân này nói bọn họ sau khi dùng dược hoàn của Tế Sinh Đường liền trúng độc mà chết, ngươi giải thích sao đây?
Vương Mông không quanh co tránh Đường Kính Chi lôi sang chuyện không liên quan chẳng biết bao giờ mới xong, liền vào thẳng đề.