Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 321: Chết cho xong



Ngọc di nương gật đầu, với võ công của Hồng Phong, Đường Uy muốn bỏ chạy chẳng ai cản nổi, còn ám vệ được chọn lần này đều là người ưu tiên khinh công lên hàng đầu, chắc chắn hiện giờ đều tới chỗ an toàn, quay về thân phận thường ngày của họ:

- Nhị gia, theo ý người Vương Mông bị đánh trọng thương, tạm thời không thể quản lý công việc, như thế Đường gia ta tranh thủ thêm được một ít thời gian, có điều sớm muộn gì cũng có ngày hắn bình phục, tới khi đó hẳn sẽ điên cuồng ra tay với Đường gia.

Vương Mông chưa ngu tới mức không nghĩ tới chuyện hành thích này do Đường gia giật dây, quan hệ hai bên tới mức sống chết như thế, hắn chắc chắn bất chấp mọi thứ để diệt trừ Đường gia.

Đường Kính Chi tính thời gian, thấy không thể dựa vào kỳ tích xuất hiện, nói:

- Vậy thì bắt đầu từ ngày mai bắt đầu chia từng đợt đưa chủ tử của Đường gia rời thành! Đợi tới khi thương thế của hắn đã lành thì người của Đường gia chúng ta cũng đã rút hết.

- Vâng, tỳ thiếp cũng thấy chuyện này càng nhanh càng tốt.

Ngọc Nhi tán thành, rồi nhíu mày lại, nghi hoặc hỏi:

- Nhị gia, vừa rồi nữ tử che mặt vào cuối cùng là trợ thủ do người mời à?

- Cái gì? Đó là nữ à?

Nhãn lực Ngọc Nhi tất nhiên không tốt hơn Đường Kính Chi là bao, nhưng kinh nghiệm của nàng thì ăn đứt:

- Đúng thế người đó là nữ, nói như vậy thì Nhị gia cũng không biết người đó.

- Cái này ...

Đường Kính Chi đột nhiên nhớ tới Hồ Phụng Kiều, Hồ Kiều Kiều luôn phái người chú ý tới Đường gia, có lẽ nàng phái muội muội của mình ra tay tương trợ.

Có điều chuyện này y không dám chắc.

- Vậy người đó là kẻ thủ của Vương Mông rồi.

Ngọc Nhi có vẻ tiếc nuối:

- Nếu có thể kết bạn với người đó thì tốt quá.

Nhân sĩ giang hồ phần đông tính tình hào sảng, thích kết giao bằng hữu, đối phương lại là nữ nhân, Đường Kính Chi không ngại để Ngọc Nhi kết giao, đồng thời cũng tính nếu rảnh rỗi tới Lưu Yên Các một chuyến, thuận tiện hỏi người giúp đỡ Đường gia vừa rồi có phải là Hồ Phụng Kiều không.

Nếu đúng là nàng phải tạ ơn người ta mới được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Thiếu Kiệt không theo xem thương thế của Vương Mông thế nào mà trực tiếp về phủ thành thủ, không kiêng dè gì đến thẳng tiểu viện của Vương Điền Thị.

Đám nha hoàn đều biết quan hệ của chủ tử và Trương Thiếu Kiệt, chỉ khuỵu gối vấn an, không ngăn cản.

Vương Điền Thị đang ngồi trương gương đồng trang điểm, thấy Trương Thiếu Kiệt hoảng hốt chạy vào, liền vẫy tay đuổi hai nha hoàn thiếp thân ra ngoài, nghi hoặc hỏi:

- Thiếu Kiệt, xảy ra chuyện gì mà hoảng hốt như thế?

- Không hay rồi, Vương Mông vừa rồi xử án Đường Kính Chi ở công đường bị kẻ gian hành thích.

Trương Thiếu Kiệt chạy một quãng đường dài, cổ họng khát khô, cầm luôn chén trà của Vương Điền Thị uống một hơi cạn sạch.

Vương Điền Thị vội đứng dậy, chu đáo khẽ vuốt lưng cho hắn, ả lo Trương Thiếu Kiệt bị sặc, nhưng chẳng bận tâm Vương Mông sống hay chết:

- Nói thế là cái tên vô tích sự chưa hạ nổi Đường gia?

- Ừ.

Trương Thiếu Kiệt gật mạnh đầu:

- Đúng là cái tên ngu xuẩn vô tích sự, lần trước nhi tử bị người ta bắt cóc ngay trên địa bàn của mình, đã mất hết thể diện rồi, lần này thì chính bản thân bị người ta hành thích giữa công đường nữa chứ.

Vương Điền Thị lấy khăn tay lau sạch vệt nước chè bên khóe miệng Trương Thiếu Kiệt, hậm hực nói:

- Thúc phụ lệnh cho hắn hạ Đường gia từ một năm trước, hắn làm được gì, lề mà lề mề tới giờ chẳng làm nên trò trống gì.

- Chết quách đi cho xong.

Một câu chua ngoa của ả làm Trương Thiếu Kiệt mừng hơn hớn, từ sau cái lần bị Vương Mông chửi mắng đó, hắn đã thề không đội trời chung với Vương Mông nữa.

Trước đó trong phòng không có người, lại đốt lò sưởi ấm, cho nên Vương Điền Thị ăn mặc rất thoáng, cổ áo mở rộng, bên trong lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn, Trương Thiếu Kiệt từ trên nhìn xuống thấy cả hai quả cầu thịt sống động cứ như muốn phá áo bung ra ngoài.

Hắn chẳng chút khách khí đưa tay ra bóp ngực Vương Điền Thị.

Tích tắc ngực bị tập kích, toàn thân Vương Điền Thị run lên, chỉ thoáng chốc thôi mà đôi mắt ánh lên vẻ mê ly, ả lang chạ với rất nhiều nam nhân, nhưng chỉ lúc ở cạnh Vương Thiếu Kiệt cơ thể mới đặc biệt mẫn cảm như thế, có điều dù sao Vương Điền Thị không phải nữ nhân tầm thường, cố áp chế khao khát, thở dốc nói:

- Thiếu ... Thiếu Kiệt, đừng như thế, chúng ta bàn chính sự đã, được không?

- Hừm, còn nói là không bận tâm tới hắn sống chết vậy mà đã vội hỏi như thế rồi.

Trương Thiếu Kiệt ghen tuông hừ một tiếng, chẳng những không dừng lại mà còn thô bạo cho hẳn tay vào trong áo lót của ả, vày vò bầu vú.

Tay của hắn do tập võ từ nhỏ nên vừa to vừa thô ráp, làm khoái cảm ào ào đổ tới, Vương Điền Thị người nóng hầm hập như lên cơn sốt, nhưng vẫn đưa tay ra đẩy vai hắn một cái, hờn dỗi nói:

- Ai bảo người ta hỏi tới con sơn dương đen đó, là ta đột nhiên nghĩ ra một cách để ngươi làm quen với thúc phụ thôi.

- Hả? Cách gì vậy, nàng mau nói đi.

Trương Thiếu Kiệt mắt sáng lên, rốt cuộc cũng chịu dừng tay.

Vương Điền Thị thấy Trương Thiếu Kiệt dừng tay thì lại có vẻ thất vọng, song vẫn kéo hắn ngồi xuống ghế, rót cho hắn chén trà, rồi mới nói ra cách của mình:

- Vương Mông bị hành thích, ta phải gửi thư báo cho thúc phụ biết, ngươi cầm thư do chính tay ta viết, thế nào cũng được gặp thúc phụ ...

- Hay, đúng là cách hay.

Trương Thiếu Kiệt hưng phấn vỗ tay:

Vương Điền Thị lả lơi nguýt Trương Thiếu Kiệt một cái, lấy ngón tay dí vào trán hắn:

- Đừng có chen ngang, di mẫu còn chưa nói xong.

Đôi gian phu dâm phụ này từ khi nếm trái cấm, Vương Điền Thị mỗi lần muốn ân ái đều xưng là di mẫu, còn Trương Thiếu Kiệt mỗi lần nghe thấy hai chữ này, trong lòng trào dâng thứ dục vọng biến thái, lần này cũng thế bế xốc ả lên đặt ngồi lên đùi minh, vùi mặt vào ngực ả, hai tay cũng đồng loạt ra trận, sờ soạng khắp cơ thể đầy đặn của ả.

Vương Điền Thị bị sờ cho mặt đỏ bừng bừng, hơi thở rối loạn:

- Thiếu Kiệt ... Ngừng, ngừng nghe di mẫu nói hết đã nào.

Mấy ngày qua Vương Điền Thị được Trương Thiếu Kiệt tưới tắm, dung nhan tỏa sáng, cứ như trẻ hơn chục tuổi, lúc động tình còn mê người hơn cả thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, Trương Thiếu Kiệt lại đúng vào độ tuổi sung mãnh ham muốn nhất nhất của nam nhân thì làm sao mà chịu nổi? Tay vừa lần mò cởi váy ả, vừa thở nặng nề nói:

- Di mẫu còn điều gì hay thì mau nói đi, ta sắp không chịu nổi nữa rồi.

Vương Điền Thị thực sự không chịu nổi khiêu khích, phải dùng toàn bộ sức mạnh và lý trí giữ lấy hai tay Trương Thiếu Kiệt:

- Còn điều nữa là phải nghĩ cách, tranh thủ cơ hội thích hợp thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt thúc phụ, sau đó ta sẽ diện kiến thúc phụ, nói giúp cho ngươi vài câu ...

- Được, được, ta nghe di mẫu hết.

Trương Thiếu Kiệt bị chính sự thu hút, tay nơi lỏng vài phần, Vương Điền Thị tranh thủ thoát khỏi lòng hắn.

Lúc này y phục của ả đã xộc xệch hết cả, dải lụa bên hông bị cởi ra, chiếc yếm lót màu đỏ cũng tuột mất một bên, lộ ra nửa bầu vú mơn mởn.

Nữ nhân thành thục lả lơi, y phục nửa che nửa hở thế này luôn hấp dẫn nhất, Trương Thiếu Kiệt nhẫn nại sao nổi, hai mắt sung huyết, muốn nhào tới đè nghiến ả xuống đất phát tiết dụng vọng sôi sùng sục trong người.

- Đừng, Thiếu Kiệt, cái con sơn dương đen đó bị hành thích dù không chết thì cũng ngắc ngoải, thời gian tới di mâu đều của ngươi cả rồi, gấp gì chứ, hiện giờ quan trọng nhất là ngay lập tức báo tin cho thúc phụ biết.

Vương Điền Thị sớm đã nhìn thấu tính tình của hắn rồi, vội vàng kéo cổ áo che đi xuân quang trước ngực, lùi lại nói:

- Thúc phụ là người đa nghi, trừ ta ra thế nào cũng có mật thám khác, chúng ta phải là người đầu tiên truyền tin tới Kiên Thành, như thế mới thể hiện được lòng trung thành, ngươi lại là người trong cuộc, càng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Trương Thiếu Kiệt nghe ả nói rất có lý, miễn cương hít liền mấy hơi trấn tĩnh trở lại:

- Vậy ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Lạc Thành.

- Ừm, ta viết thư ngay cho ngươi, ngươi đi chuẩn bị ngựa nhanh nhất đi.

***