Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 331: Lại có người trúng độc



Mọi người cưỡi ngựa đi thong thả cho Ngọc Nhi ăn sáng, sau đó mới tăng tốc tới thẳng chỗ đất hoang, đến nơi chỉ thấy nạn dân hăng hái nhiệt tình làm việc, mồ hôi đổ như mưa, y đi qua mọi người đều dừng tay, đa phần cúi chào, nhưng có số ít nhìn y với lo âu sợ hãi, xem ra chuyện hôm qua truyền tới đây rồi.

Đường Kính Chi đi thẳng tới một căn nhà rộng cách bếp không xa, gọi là nhà cũng không đúng lắm, thực chất chỉ là gian phòng rộng, có bàn lớn đặt ở giữa, nơi này mới xây xong, dùng để thảo luận việc quan trọng.

Hôm qua Đường Kính Chi đã phát ra lời mời những nhân vật có uy tín trong số nạn dân, tới đây bàn việc.

Lúc này còn sớm, nên chỉ mới có Bàng Lộc, Trương Gia và Thị Mặc.

- Nhị gia, chuyện Vương Mông hành thích ...

Thị Mặc tuổi còn nhỏ, không kiềm chế được, vừa thấy y đi vào đã cấp thiết hỏi.

Trong ánh mắt chờ đợi của ba người, Đường Kính Chi gật đầu.

- Hay, thật thống khoái!

Thị Mặc hưng phấn vỗ tay, rồi lại thở dài tiếc nuối:

- Chỉ tiếc không giết được tên cẩu quan đó.

- Hiện Vương Mông còn chưa thể chết!

Đường Kính Chi vỗ vai Thị Mặc, giải thích nguyên nhân, Bàng Lộc nghe xong vuốt râu gật gù, với tình hình hiện giờ Vương Mông mà chết đúng là rất bất lợi cho Đường gia.

- Đường công tử, lần này phản kích khiến Vương Mông trọng thương tất nhiên hả giận, nhưng khiến bọn chúng nghĩ Đường gia nhất định sẽ sẽ giết mình ắt bất chấp thủ đoạn tiêu diệt Đường gia, chứ không phải là chuyện gia sản của Đường gia nữa, e tình cảnh Đường gia càng khó ...

Từ đầu tới giờ Trương Gia nói xen vào.

- Có làm hắn bị thương hay không tình cảnh Đường gia cũng sẽ rất tệ ....

Đường Kính Chi kể chuyện khâm sai nam hạ, cùng hoàn cảnh của Điền Cơ và Trịnh gia cho ông ta nghe.

Cho dù đã mất quan chức, nhưng ông ta vẫn một lòng trung thành với hoàng thất, nghe thế thì kinh hãi:

- Nếu như Điền Cơ và Trịnh Thắng cùng bắt tay nhau tạo phản thì biết phải làm thế nào?

Đường Kính Chi chẳng lo cho quốc gia đại sự như ông ta, y chẳng trung thành với hoàng thất, trong lòng y, Đường gia mới ở vị trí hàng đầu.

- Trương tiên sinh, thực ra Điền Cơ muốn chiếm đoạt tài sản của Đường gia, lấy tiền tích trữ thế lực của mình, tiên sinh lo cho quốc gia tất nhiên là vì bổn phạn của thần tử. Nhưng thay bằng lo lắng chuyện không có năng lực làm được chẳng bằng tập trung giúp Đường gia, tiên sinh nghĩ xem nếu như Đường gia có thể chống lại bọn chúng, không cho chúng chiếm đoạt gia sản, chẳng bằng tước bớt thực lực của bọn chúng sao?

Trương Gia gật gù.

- Còn nữa, ở Lạc thành có mười mấy vạn nạn dân, thanh tráng niên tới năm vạn, nếu chúng ta đoàn kết bọn họ vào một khối, một khi Điền Cơ và Trịnh gia tạo phản, chúng ta còn có thể giúp triều đình kiềm chế binh lực của bọn chúng.

- Đường công tử nhìn xa trông rộng, Trương mỗ bái phục.

Trương Gia nghe xong tỉnh ngộ, vái một cái thật sâu.

Đường Kính Chi đỡ ông ta lên:

- Trương tiên sinh đừng như thế, hôm nay ta mời mọi người tới đây là để thương lượng cách ứng phó.

Đang trò chuyện thì có một đoàn người chừng hơn một chục người đi vào, đó là những đại biểu được nạn dân đề cử ra, đều là những người có uy tín lớn, Trương Gia là tổng phụ trách công trình nên quen biết hết bọn họ đứng lên giới thiệu …

Lý Cối ăn sáng xong, nhận xẻng đi làm việc, rồi như mọi lần hắn tranh thủ đông người lộn xộn chuồn mất, tới gần bếp, chuyện Đường gia mời đại biểu nạn dân tới bàn việc hắn được nghe rồi, lại thêm chuyện Vương Mông bị hành thích, hắn linh cảm hôm nay ở đây thế nào cũng có chuyện lớn xảy ra, nếu nghe ngóng được chút gì đó sẽ lập công lớn.

Hắn lảng vảng xung quanh căn nhà kia, phát hiện được mấy chỗ gần cửa sổ có bụi cây che chắn, phía trước lại có hai cây sồi cổ thủ lớn cách bụi cây không xa, chỉ cần nấp sau đó kiếm cơ hội chạy trốn trong bụi cây chắc chắn nghe được toàn bộ câu chuyện trong phòng.

Chỉ tiếc là ngay từ sáng sớm hộ vệ Đường gia đã đứng gác xung quanh không cho hắn cơ hội tiếp cận.

Nhìn đám Bàng Lộc đi vào, không lâu sau Đường Kính Chi tới nơi, rồi đại biểu nạn dân lần lượt kéo đến, Lý Cối càng lúc càng sốt ruột, nhưng hắn vắt óc suy nghĩ cũng không có cách nào tiếp cận, hộ vệ Đường gia ai nấy đứng im như tượng đá mắt cảnh giác nhìn xung quanh, mấy lần quét qua làm hắn thót tim.

Lý Cối chán nản đang định từ bỏ thì hộ vệ phía trước đột nhiên mặt mày nhăn nhó ôm lấy bụng, nhưng vẫn kiên trì đứng gác, tim hắn đập thình thịch, bụng thầm nhủ cơ hội đây rồi.

Quả nhiên hộ vệ kia không cầm cự được lâu, cắn răng đi sang bên cạnh, hình như định nhờ hộ vệ khác canh chừng vị trí của mình, nếu là bình thường Lý Cối không dám liều, nhưng cuộc họp kia nhất định rất quan trọng, nếu nghe trộm được thế nào cũng được thưởng lớn, nên hộ vệ kia quay đi, hắn rời chỗ nấp, lom khom chạy nhanh tới, chui tọt vào trong bụi cây.

Nín thở ôm ngực nấp trong bụi cây, nghe tiếng người sai hộ vệ khác tới thế chỗ, đợi một lúc, không thấy ai phát hiện ra mình, Lý Cối mừng như điên, hắn cẩn thận nhích người tới bên cửa sổ áp tai vào tường gỗ nghe trộm.

- Mọi người nhận lời mời của Đường gia tới đây làm Đường mỗ rất cảm kích.

Tiếp đó là những lời khách sáo đáp lại.

Lý Cối mừng rỡ, xem ra bên trong chưa bàn bạc, hắn được nghe từ đầu, có điều hắn chẳng mừng được lâu thì đằng sau có tiếng quát yêu kiều:

- Tên kia, ngươi làm gì đó?

“Không xong! Bị phát hiện rồi sao?” Lý Cối kinh hoàng quay lại, qua kẽ lá nhìn thấy mấy bóng người mặc váy đi tới, không kịp suy nghĩ bỏ xông ra khỏi bụi rậm, vì hai bên đầu có hộ vệ Đường gia, chạy về phía đó chắc chắn không thoát nên hắn chạy về phía mấy nữ tử kia, vừa chạy vừa đe dọa:

- Tránh đường không thì chết.

- Ha, không biết ai chết đâu.

Vẫn là giọng nói yêu kiều quát hắn đáp lại.

Lý Cối thấy đó chỉ là một thiếu nữ thì xem thường, hắn là nha dịch có sức khỏe, cũng có chút võ công, liền vung tay chém ngang cổ thiếu nữ kia, không ngờ bị một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đỡ lấy, tiếp đó thiếu nữ kia rùn người luồn qua tay y, Lý Cối chỉ thấy trời đất đảo lộn rồi ngã vật xuống đất, bả vai truyền tới cơn đau tột độ, hắn lăn lộn trên mặt đất kêu gào.

- Nằm vạ hả? Đứng lên mau, ngươi là ai, sao lại tới đây nghe lén.

Thiếu nữ tóm cổ áo Lý Cối xách lên hỏi:

Lý Cối chưa trả lời thì trong phòng có ba người chạy ra, người đi đầu quát:

- Liên Tâm, làm cái gì mà rộn lên thế hả? Có biết bên trong mọi người có việc quan trọng không, đây đâu phải chỗ cho con chơi đùa.

Chỉ thấy người đó tuổi chạc bốn mươi, cao lớn vạm vỡ, mặt vuông chữ điền, râu quai nón, giọng rất vang.

Thiếu nữ kia không phải ai khác chính là Cao Liên Tâm, chính là cô gái hôm đó Đường Kính Chi từng thấy nàng dẫn một đám thiếu nữ đi lên núi hái rau bắt thú mang về bếp, từng hỏi về nàng với Thị Mặc, còn được Ngọc Nhi cho biết thiếu nữ này có luyện võ.

Cao Liên Tâm biết hôm nay có cuộc họp quan trọng nên sáng sớm kéo đội quân nữ nhi của nàng lên núi, vừa mang chiến lợi phẩm về đi qua đây, thì không biết ai ở bên cạnh nói trong bụi cây có người, nàng đi tới gần quả nhiên phát hiện Lý Cối đang nghe trộm.

Nam tử trung niên vừa quát nàng là Cao Mộc, tiêu đầu của tiêu cục nhỏ Yến Châu, chạy tới phương nam tị nạn, hai thanh niên theo sau ông ta là đại ca và nhị ca của Cao Liên Tâm.

Cao Liên Tâm bị oan giận dỗi nói:

- Cha con không chơi đùa, tên này nghe trộm bị con bắt được.

Lúc này Đường Kính Chi cùng những người khác cũng chạy ra, còn chưa kịp hỏi han gì thì một người hớt ha hớt hải chạy tới báo:

- Không xong, Nhị gia, trong bếp có người trúng độc.