Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 339: Vẫn còn nhân chứng



Đường Kính Chi nhún vai, cố tình nói:

- Đường mỗ chỉ biết mảnh đất hoang đó chất lượng đất không tệ, nếu như đào một con kênh cải tạo thành ruộng tốt thì giá trị tăng lên rất nhiều.

Chỉ có nhà cửa và ruộng vườn mới đo đạc diện tích ghi sổ sách kỹ càng, còn vùng đất ngoại thành như Đường gia mua chỉ miêu tả rất mơ hồ cách thành bao nhiêu dặm, hình dạng thế nào.

- Nói láo! Nếu ngươi không biết mảnh đất đó diện tích bao nhiêu, kiếm được bao nhiêu tiền há bỏ ra tận 2 vạn lượng bạc đi hối lộ quan trên? Hơn nữa chuyện này thành rồi, còn hứa cho Lưu Bưu một vạn lượng bạc!

Vương Mông sớm điều tra việc này rõ ràng, nói ra có chứng có cứ:

Bên ngoài lại xôn xao, có điều chỉ vì tặc lưỡi vì tiền tài của Đường gia, chẳng thể nói có cảm xúc gì về chuyện Đường gia đi hối lộ, hay quan viên nhận hối lộ, ở Vương triều Minh Hà lúc này nó thành chuyện hiển nhiên rồi.

Đường Kính Chi vẫn tiếp tục giả ngốc:

- Vương đại nhân nói cái gì thế, Đường mỗ không hiểu.

- Hừm, Lưu Bưu ở đây ngươi không cãi được đâu.

Vương Mông chỉ người tóc tai bù xù quỳ dưới công đường:

- Đây, đây là Lưu đại nhân sao?

Đường Kính Chi giật mình, người gầy gò da bọc xương kia chính là Lưu Bưu vốn to béo như con hà mã đó sao, không biết Vương Mông dày vò thế nào mà trông hắn không còn ra dạng người như thế.

Vương Mông thấy Đường Kính Chi biến sắc thì cười đắc thắng:

- Đương nhiên là hắn rồi, sao? Ngươi không tin à?

- Nếu đúng là Lưu đại nhân thì sao nào? Có chứng cứ gì chứng minh Đường mỗ đưa cho hắn tiền hối lộ quan trên, hơn nữa Vương đại nhân tội này phải có hai người, xin hỏi vị quan nào ăn hối lộ vậy? Đại nhân đã tra ra chưa?

Đương Kính Chi chẳng hoảng, đủng đỉnh hỏi lại:

- Được coi như ngươi mồm mép, chuyện này ngươi không thừa nhận cứ đặt qua đã, không phải ngươi dựa vào mồm mép là có thể xóa tội được đâu.

Sắc mặt Vương Mông chỉ hơi biến đổi, hiển nhiên hắn dự liệu được chuyện này không dễ bắt Đường Kính Chi nhận tội, hỏi tiếp:

- Vậy ta hỏi ngươi, lần trước Tế Sinh Đường làm người bệnh trúng độc chết, ngươi có nhận tội không?

- Nực cười! Tế Sinh Đường của Đường gia ta bán dược hoàn cứu người vô số, làm gì có chuyện làm người ta bị độc chết, Lâm mỗ vì sao phải nhận tội?

Đường Kính Chi phủi áo cười khẩy.

Đường Kính Chi dứt lời thì bên ngoài đã sôi trào.

- Đại nhân, chuyện này nhất định có kẻ hãm hại Đường gia.

Không ít nạn dân xô đẩy nha dịch

Thậm chí có người chửi bới thẳng tên Vương Mông, nhưng họ quá đông, nha dịch không bắt được ai.

Vương Mông gõ bàn mấy lần không ăn thua, tức tối rống lên:

- Mấy người đó đều tới Tế Sinh Đường xem bệnh bốc thuốc, sau đó chết trước cổng Tế Sinh Đường, không phải bọn họ trúng độc từ dược hoàn của Tế Sinh Đường thì sao mà chết?

- Chuyện này Vương đại nhân phải rõ hơn Đường mỗ chứ!

Đường Kính Chi cười lạnh:

- Giỏi, giỏi, giỏi! Đường Kính Chi, vụ án này ngươi cũng có thể chối, vậy bản quan hỏi ngươi lần nữa, lần trước bản quan xử án trên công được, đột nhiên có mấy kẻ gian xông vào hành thích, mấy kẻ đó có phải do ngươi sai phải không?

Vương Mông hỏi hết vụ án này tới vụ án khác, hiển nhiên chuyến này nhất định phải hạ được Đường gia.

- Không phải, Đường mỗ lấy đâu ra cái gan lớn thế.

Đường Kính Chi mỉa mai:

- Vương đại nhân quên rồi sao, bọn họ xông vào là để đòi mạng cho nhà "Lưu đại đầu" ai đó bị cho người tới giết người cướp đất, chứ đâu phải đòi lại công bằng cho Đường gia.

Bên ngoài tức thì không ít người cười rộ lên.

- Đường Kính Chi!

Vương Mông mặt mày dữ tợn, cầm đường mộc đập xuống bàn, tiếng động truyền đi rất xa, làm người nhát gan sợ run người:

- Cho dù ngươi khua môi múa mép, lần này bản quan cũng sẽ khiến ngươi cúi đầu nhận tội, người đâu, dẫn nhân chứng.

Đường Kính Chi nghe vậy thì sửng sốt, lần hành thích đó ngoại trừ Hồng Phong ra thì những người còn lại đều là ám vệ của Đường gia, hắn lấy đâu ra nhân chứng, nếu người nào đó bị bắt thì y phải biết chứ?

Y đang nghi hoặc thì một thanh niên đi vào công đường, Đường Kính Chi bật cười, thì ra nhân chứng mà Vương Mông nói lại là Trương Thiếu Kiệt.

- Đường Kính Chi, ngươi nhận ra người này chứ?

Vương Mông chỉ Trương Thiếu Kiệt hỏi:

Đường Kính Chi vốn muốn nói là không nhận ra, nhưng mắt đảo một vòng, lời ra đến bên miệng lại thay đổi:

- Đương nhiên nhận ra, đây chẳng phải Trương Thiếu Kiệt Trương đại nhân vinh quang thăng lên làm phó tổng bộ đầu Lục phiến môn đó sao?

Trương Thiếu Kiệt mặt hơi biến sắc, hung dữ trừng mắt lên nhìn sang, Ngọc Nhi lúc này đứng bên Đường Kính Chi, thần sắc vốn phức tạp trong nháy mắt trở thành băng giá.

- Hừm, Trương đại nhân trừ là phó tổng bộ đầu Lục phiến môn còn có một thân phận khác, đó là sư đệ tên đầu lĩnh hành thích bản quan.

Bên ngoài có người dân thường không hiểu chuyện xôn xao bàn tán, thế này tức là sao? Quan viên triều đình có liên quan tới thích khách? Thế thì sao lại đổ cho Đường gia?

- A, nếu đã như thế Vương dại nhân phải bắt lấy kẻ này, nghiêm hình tra khảo, hỏi cho ra tung tích sư huynh của hắn chứ?

Đường Kính Chi làm bộ kinh ngạc:

- Đường Kính Chi, chuyện tới nước này ngươi còn muốn cãi à? Bản quan nói cho ngươi biết, bộ đầu của lục phiến môn khác với công sai bình thường, thân phận bọn họ đặc thù, khi xử lý chuyện phức tạp, hoặc gặp phải nguy hiểm, có thể tùy cơ ứng biến, tên thích khách đó có là sư huynh của Trương đại nhân, cũng không vi phạm luật pháp Minh Hà.

Đường Kính Chi gật gù:

- Ý Vương đại nhân là Trương đại nhân có thể tùy cơ ứng biến vu oán hãm hại chứ gì người khác chứ gì ?

Người dân đứng ngoài cửa cười rộ lên, chỉ chỏ mặt Trương Thiếu Kiệt.

Không chịu nổi bị người khác cười nhạo, Trương Thiếu Kiệt mặt mày tím tái, Vương Mông lại đập đường mộc, cười gằn:

- Bản quan biết ngươi không phục, người đâu, tiếp tục cho nhân chứng lên!

Vẫn còn nhân chứng.

Đường Kính Chi lập tức sắc mặt đại biến, chỉ thấy một trong số những người đứng đầu nạn dân là Quan Chấn Đông đột nhiên đi tới, quỳ giữa công đường:

- Thảo dân Quan Chấn Đông bái kiến thanh thiên đại lão gia.

Nạn dân trà trộn bên ngoài sững sờ.

- Đường Kính Chi ngươi biết người này chứ?

Vương Mông mỉm cười rất đắc ý:

Đường Kính Chi thầm hô không xong, đưa tay ra hiệu cho Ngọc Nhi và các hộ vệ chuẩn bị sẵn sàng, cố lấy bình tĩnh đáp:

- Không nhận ra.

Thực ra Quan Chấn Đông từng là lý chính trong thôn, là thân sĩ có chút thiện danh, trong nhà cũng dư dả, nạn đói xảy ra ông ta lấy lương thực tích trữ trong nhà chia cho người dân trong thôn ăn là đúng sự thực.

Tiếp đó nạn dân tràn qua thôn ông ta, nghe nói có cái ăn tụ tập tới, Quan Chấn Đông chỉ hơi dư dả chu cấp cho người trong thôn làm sao ứng phó nổi đông người như thế, nên không cứu tế nữa, trong số nạn dân có không ít kẻ bất lương, cũng có người đói quá làm liều, thế là một đám nạn dân xông thẳng vào nhà ông ta cướp bóc.

Quan Chấn Đông dẫn vợ con bỏ chạy, vì vợ con ông ta đều sống sung sướng quen, không chịu được đói khát khổ sở nên đều chết dọc đường, vì thế tâm tính Quan Chấn Đông chuyển biến, với nạn dân chỉ có thù hận, không có chút thương hại nào, chỉ có điều thường ngày ông ta che dấu rất tốt, người khác không nhận ra.

Về sau ông ta được tín nhiệm tuyển làm một trong những người đứng đầu, ngay ngày đầu tiên tới Lạc thành, Quan Chấn Đông đã tìm Vương Mông, cam nguyện làm nội gián truyền tin.

****