Đường Kính Chi nhẹ nhàng vỗ về, lòng đau xót vô cùng, tiểu nha đầu này chắc sợ lắm, nếu không chẳng có hành động khác thường như vậy, nhớ ra nàng còn đang bệnh, vội hỏi:
- Úc Hương, trán nàng nóng lắm, e là bị phong hàn rồi, hay là mời y sư tới xem sao?
- Đừng, thiếp thân là y sư mà.
Lâm Úc Hương lúc này chỉ sợ Đường Kính Chi đi mất, để nàng ở lại với bóng tối vô tận, nên tay càng siết chặt lấy lưng y.
Đường Kính Chi lòng như có lửa đốt, chẳng kịp hưởng thụ cơ thể mềm mại ngọc ngà trong lòng:
- Vậy phủ có thảo dược trị phong hàn không? Có bệnh phải uống thuốc mới được.
- Chỗ thiếp có thuốc.
Lâm Úc Hương vừa nói vừa lấy từ trong lòng ra một cái bình ngọc, sau đó nhét vào lòng bàn tay Đường Kính Chi:
- Thuốc trong bình do thiếp thân đích thân luyện chế, rất công hiệu, chỉ cần dùng liên tục vài ngày là khỏi.
Đường Kính Chi nghe thế mừng rỡ, y khá khâm phục y thuật của Lâm Úc Hương, nhận lấy thuốc, đang định đi lấy nước cho nàng uống, lại nhớ tới chuyện vết thương nhiễm trùng:
- Úc Hương, sau khi nàng bị thương có rửa sạch vết thương không, nếu không sẽ nhiễm trùng đấy.
- Nhiễm trùng? Nhị ga nói viêm vết thương sao, không đâu, thiếp thân bảo Tri Đông rắc kim sang dược tự chế vào vết thương, tuyệt đối không bị viêm.
- Thế thì tốt rồi! Ta đi lấy nước, sẽ về ngay.
Đường Kính Chi giờ mới yên tâm, nhẹ nhàng đặt Lâm Úc Hương xuống giường, kéo chăn lên cẩn thận, đi ra ngoài phòng ngủ.
Lâm Úc Hương thấy y chu đáo như thế, lòng ấm áp, tới ngay cả đau đớn từ vết thương truyền lại cũng giảm đi rất nhiều, bất tri bất giác, trong đôi mắt đẹp nhìn theo bóng lưng kia, thêm chút ôn nhu trước đây chưa có.
Lúc này đã khuya lắm rồi, hai tiểu nha đầu đang tuổi ăn tuổi ngủ ôm nhau ngủ say như heo chết, Đường Kính Chi thấy hai đứa nó ngủ say như vậy, không đánh thức, tự đi tìm ấm nướng đặt sẵn trên bếp than, sau đó đi thật êm quay lại.
- Nào, uống thuốc trước đi, sau đó ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh lại sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.
Đường Kính Chi hết sức tự nhiên đỡ lưng Lâm Úc Hương dậy, để nàng tựa vào đầu vai mình, nói như dỗ trẻ con:
Nhìn Đường Kính Chi dùng hai ngón nay cầm viên thuốc đặt ở bên miệng mình, Lâm Úc Hương hơi do dự, vẫn hé mở chiếc miệng nhỏ, ngậm lấy viên thuốc, cánh môi vừa chạm vào ngón tay Đường Kính Chi, liền truyền tới cảm giác tê tê lạ lùng, cảm giác cứ quai quái, rất xấu hổ, nếu chẳng phải trời tối, Đường Kính Chi sẽ nhìn thấy gò má kiều thê đỏ như lửa.
Đó là thời đại trọng nam khinh nữ, chỉ có nữ nhân hầu hạ nam nhân làm gì có chuyện ngược lại, cho dù là thê tử của mình cũng không có, Lâm Úc Hương nhìn Đường Kính Chi đút thuốc cho mình rất chuyên chú tự nhiên, chẳng có chút gượng ép không vui nào, lòng càng dịu ngọt.
Lần đầu tiên, nàng có ý nghĩ muốn ở lại.
- Không còn sớm nữa rồi, Nhị gia đi ngủ đi.
Lâm Úc Hương nằm xuống, dịu dàng nói với Trương Khác.
Do ánh sáng không đủ, Đường Kính Chi không thấy ánh mắt ôn nhu của kiều thê, nói nhỏ:
- Nàng ngủ trước đi, ta đợi nàng ngủ rồi mới ngủ.
Lâm Úc Hương khuyên mấy câu, nhưng không đấu lại được sự cố chấp của Đường Kính Chi, nàng mệt thật rồi, nên chẳng mấy chốc nhắm mắt lại ngủ sây, vì biết có người bên cạnh, cho nên lần này Lâm Úc Hương ngủ rất yên ổn.
Đường Kính Chi ngồi bên giường, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ, miệng khẽ lẩm bẩm hết lẩn này tới lần khác:
- Đây là thê tử của mình, đây là thê tử của mình ...
Thời khắc đó tình thân đã mất bao lâu bao bọc toàn bộ trái tim y, cơ thể y.
Kiếp trước Đường Kính Chi là một cô nhi, cho nên khao khát tình cảm gia đình, lo Lâm Úc Hương lại gặp ác mộng, cho nên cứ vậy ngồi bên mép giường canh cho nàng, đêm khuya rồi, nhưng có kiều thê ở bên, y không hề cảm thấy mỏi mệt, yêu thương lấn át cả dục vọng vì thế cứ vậy nhìn nàng, cho tới tận khi trời sáng, dùng tay chống đầu, mơ màng chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng sớm, Tri Đông và Tri Thu thức dây, cẩn thận vén rèm vào gian trong, định hầu hạ chủ tử rửa mặt thay y phục, có điều đi vào trong, lại thấy Nhị gia chống tay dựa vào giường ngủ, còn Nhị nãi nãi thì đang nhìn Nhị gia không chớp.
Có lẽ tiếng rèm lay động hơi lớn, Nhị nãi nãi nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn, tiếp theo đó hai tiểu nha hoàn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nhị nãi nãi ửng hồng thẹn thùng, mê người hết sức.
"Nhị nãi nãi thật là đẹp!" Hai tiểu nha đầu cùng nghĩ.
Lâm Úc Hương sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Đường Kính Chi, liền ra hiệu cho hai tiểu nha đầu im lặng, Tri Đông và Tri Thu thấy vậy càng bước đi nhẹ hơn, tới bên giường cẩn thận vén màn, mỹ nhân vừa tỉnh giấc, lúc này Lâm Úc Hương mang một vẻ đẹp não nùng, làm ngay cả hai tiểu nha đầu cũng thi thoảng lại nhìn trộm một cái, lòng hâm mộ không thôi.
Lâm Úc Hương đêm qua không cởi quần áo, cho nên chẳng mấy chốc chỉnh trang lại y phục, rời giường xoay người lại, chỉ tay sai hai tiểu nha đầu đỡ Đường Kính Chi nằm lên giường.
Chẳng biết Đường Kính Chi mơ cái gì, miệng còn mỉm cười, ngủ rất say.
Lâm Úc Hương tay trái bị thương, không thể dùng sức, nhưng nàng vẫn tự mình đắp chăn cho Đường Kính Chi, trải qua chuyện đêm qua, tuy nàng chưa động tình với nam nhân này, nhưng cũng không còn kỳ thị y nữa.
Tri Đông và Tri Thu đứng sau lưng Lâm Úc Hương, mắt nhìn nhau sung sướng hiện lên hai vầng trăng cong xinh đẹp, khẽ vỗ tay vào nhau ăn mừng.
Trước kia Nhị nãi nãi cứ lạnh lùng với Nhị gia, làm hai nàng lo nát lòng.
Đi ra gian ngoài, Lâm Úc Hương được hai tiểu nha đầu hầu hạ rửa mặt, súc miệng, rồi rèm cửa vén lên, thấy Tri Xuân tính cách mộc mạc đi vào, Tri Xuân khuông biết Nhị nãi nãi ngồi gian ngoài phòng ngủ, vội vàng đi tới một bước, dập đầu nói:
- Nô tỳ vô phép, xin Nhị nãi nãi trách phạt.
Chẳng qua chỉ không báo trước khi vào thôi, Lâm Úc Hương không để ý, nàng thấy Tri Xuân nhát gan thận trọng như thế, ít nhiều có chút thất vọng, nàng thích tiểu nha hoàn lớn gan đơn thuần một chút:
- Không sao, đứng lên đi, có chuyện gì?
- Bẩm Nhị nãi nãi, Sương di nương và Nhu di nương tới thỉnh an.
Tri Xuân thấy chủ tử không có ý trách phạt, thầm thở phào.
Lâm Úc Hương gả vào Đường gia rồi mới biết hào môn đại viện quy củ phiền nhiễu, mỗi sáng sớm nàng phải dậy thỉnh an lão thái quân, hầu hạ lão thái quân ăn cơm, còn tiểu thiếp của Đường Kính Chi phải tới càng sớm hơn, thỉnh an nàng, hầu hạ nàng thay y phục rửa mặt, chỉ có điều trước kia Đường Kính Chi bị bệnh, cho nên quy củ này không thực hiện.
Ngoài ra trong phủ đẳng cấp phân chia cực kỳ nghiêm ngặt, nha hoàn thiếp thân cũng có hạn ngạch, như nàng mà nói, là chính thê của gia chủ, trong hậu viện địa vị chỉ kém Đường lão thái quân, được phân phối hai nha hoàn nhất đẳng, sáu nha hoàn nhị đằng cùng thô sử bà.
Còn tiểu thiếp thân phận thấp kém hơn nhiều, gọi là chủ tử, chẳng bằng gọi là nô tỳ hầu hạ chính thê, bên cạnh chỉ có hai nha hoàn nhị đẳng, hai thô bà sử. Theo quy củ, Lâm Úc Hương hoàn toàn có thể lệnh cho tiểu thiếp của Đường Kính Chi tới rửa mặt hầu hạ cho mình.
Đẳng cấp phân chia như thế, có thể thấy rõ được địa vị của từng người trong phủ.
Từ khi bước vào đại môn Đường gia, Lâm Úc Hương mới biết năm xưa ở Lâm phủ, địa vị của hai mẹ con nàng thấp tới mức nào.
Nghe Tri Xuân nói hai di nương tới thỉnh an mình, Lâm Úc Hương ngớ ra một lúc mới nhớ lời Đường lão thái quân nói với mình tối qua, xem ra hai người này sáng sớm qua đây là do Đường lão thái quân sai hạ nhân truyền lời rồi.
Nhưng sao lại chỉ có hai người?
Đường Kính Chi có tới bốn phòng tiểu thiếp, mặc dù Lâm Úc Hương chưa gặp hai nàng còn lại, nhưng biết tên họ, một là Uyển di nương, một là Ngọc di nương.
- Ngươi đi bảo hai vị di nương đợi ta ở chính sảnh, ta sẽ tới ngay.
Lâm Úc Hương khẽ phất tay, mặt trở lại vẻ băng giá thường ngày.