Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 352: Tiểu Vương gia



Cử nhân của Vương triều Minh Hà là sĩ tử thông qua kỳ thi cấp châu, những sĩ tử này có thể lên kinh tham gia khoa cử từ đó, ba châu Bình Châu, Hải Châu, Lưu Châu dọc theo lưu vực Đường Thủy còn có kỳ thi chung xếp hạng.

Chính vì thế mà tiểu vương gia này biết Đường Kính Chi cũng là bình thường, chính kỳ thi đó y cũng đỗ đầu luôn, kỳ thực dù toàn kinh thành có biết tên Đường Kính Chi cũng không lạ, vì năm xưa gia gia y là hình mẫu của cả thế hệ sĩ tử, còn y lại làm trái ngược với gia gia mình, nổi tiếng thì chắc rồi, chưa chắc đã có thiện cảm với y.

Đường Kính Chi gật đầu thừa nhận, nhìn thấy nụ cười hòa nhã ấm áp của vị vương gia này, y cứ cảm thấy không thoải mái, có lẽ vì vị vương gia này tỏ ra qua thân thiện, gần gũi không phù hợp hình tượng một vương gia trong đầu y.

Vị tiểu vương gia này tên là Minh Húc, tuổi chừng 25, tướng mạo anh tuấn đường đường, trên người toát lên vẻ cao quý, làm người ta đứng bên cạnh hắn luôn thành đồ trang trí thấp hơn một bậc.

- Mấy năm trước bản vương đã nghe tới tài danh của Đường công tử, hôm nay được gặp, quả nhiên là thanh niên tài tuấn, sau này có cơ hội chúng ta phải tiếp xúc với nhau nhiều hơn mới được.

Vị tiểu vương gia này thân phận cực cao nhưng ôn hòa cởi mở, tạo cho người tâ cảm giác thân cận.

Đường Kính Chi chắp tay đáp:

- Có cơ hội nhất định quấy nhiễu vương gia.

- Tốt.

Tiểu vương gia cười sang sảng, quay sang nắm tay Toàn công công đi vào, Đường Kính Chi tuy có danh tiếng, nhưng chỉ đủ để hắn khách khí thôi, chưa đủ để hắn coi trọng, muốn được hắn coi trọng thì phải có thực lực, Vương triều Minh Hà này bao la bát ngát như thế, người tài vô số, nhưng bao nhiêu thiên tài thực sự thành đạt được? Nên tiềm năng không phải lúc nào cũng được đánh giá cao.

Đường Kính Chi thấy người ta không gọi mình, cũng chẳng tới góp vui, y chẳng muốn phải khúm núm lấy lòng người khác, Ngọc Nhi nghe nói bên trong dịch trạm có một vị vương gia thì chủ động kéo dãn khoảng cách, với bản tính kiêu ngạo của mình, nàng không cúi đầu thỉnh an tên vương gia gì đó.

Thực chất nàng và Đường Kính Chi đều là người kiêu ngạo, nhưng một thể hiện hẳn ra ngoài, còn một thì khéo léo ẩn dưới vẻ ngoài hòa nhã mà thôi.

Đường Kính Chi cùng Ngọc Nhi đi theo một binh sĩ, tới căn phòng trong cùng trong số căn phòng được vị vương gia kia nhường chỗ cho.

Vào trong phòng, Đường Kính Chi vươn hai tay, kêu một tiếng sảng khoái:

- Ngọc Nhi, chúng ta tranh thủ lúc Toàn công công và vị vương gia kia hàn huyên đánh một giấc phục hồi thể lực đi, đường còn khá xa đấy.

Nói rồi y đi tới bên giường cởi tất leo lên, vốn đội ngũ bọn họ có mấy chục người Đường Kính Chi không dám nghỉ ngơi nhưng hiện giờ còn có hai trăm hộ vệ của Chu Húc, nên chẳng có gì phải lo nữa.

Ngọc Nhi thì mặt đỏ dừ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Đường Kính Chi kéo chăn đắp lên người, thấy Ngọc Nhi còn chưa tới, vội dục:

- Nhanh lên, nói không chừng còn phải đi suốt đêm, chúng ta phải tranh thủ lúc này ngủ được lúc nào hay lúc ấy.

- Ừm.

Ngọc Nhi mân mê ống tay áo như tiểu cô nương bình thường, rụt rè đi về bên giường, mấy ngày qua bọn họ liên tục đi đường, nghỉ trưa cũng dựa vào thân cây mà ngủ một chút, hiện là lần đầu tiên ngủ cùng giường với Đường Kính Chi, xấu hổ không thôi.

Đường Kính Chi mệt lử rồi, căn bản không có tâm tư gì khác, thấy Ngọc Nhi đi như dẫm kiến liền kéo nàng lên giường, nhìn khuôn mặt đỏ rực của nàng mới nhớ ra hai người chưa bao giờ ngủ cùng giường với nhau, nổi hứng tinh nghịch, vùi đầu vào ngực nàng.

Ngọc Nhi bị kéo lên giường, người cứng đờ không biết phải làm sao, lúc này tìm càng đập thình thịch như trống trận.

- Ngủ đi.

Đường Kính Chi rúc đầu vào bầu ngực mềm mại của nàng, tìm vị trí thoải mái, nhắm mắt lại chìm vào mộng đẹp.

Qua một lúc rất lâu nghe trước ngực có tiếng ngáy khò khò, Ngọc Nhi mới hoàn hoàn.

Cúi đầu xuống nhìn thấy tướng công thư sinh miệng chóp chép thì khẽ mỉm cười, lớn chừng này rồi mà cứ như trẻ con vậy, nhẹ nhàng kéo chăn che kín cả hai người, ôm lấy đầu Đường Kính Chi.

Đêm khuya, trong rừng cây bên cạnh dịch trạm, từng bóng đen chớp lên, không rõ có bao nhiêu người, những người này tới ngoài tường bao dịch trạm mới dừng lại, một tên trong đó nói nhỏ:

- Phương Duệ, Cốc Ngọ Tử, hai người các ngươi khinh công không tệ, cùng ta lẻn vào trong, xem xem có thể diệt tên họ Đường đó không, nếu bọn ta bị phát hiện, các ngươi lập tức tấn công vào.

Tiếp đó ba bóng đen đứng lên vai đồng bọn, lấy đó làm điểm tựa, nhún mình nhảy vào trong tường.

Ba người đó lẻn vào dịch trạm, chia nhau ra tìm phòng ngủ của Đường Kính Chi, có một tiên người nhỏ nhắn hành động cực nhanh, chạy về phía đông mấy bước, thấy có mấy tên binh sĩ cầm đèn lồng đi tuần liền dừng lại, tính bắt một người để hỏi đường.

Vừa vặn lúc này có một tên binh sĩ giao đèn lồng cho đồng bạn bên cạnh, đi về phía nhà xí, hắn âm thầm bám theo không một tiếng động.

" ****, lạnh tới nước đái cũng đóng băng luôn, phương nam chúng ta vẫn hơn.

Tên quân sĩ đó vừa đi vừa làu bàu chửi bới, bóng đen kia từ từ tiếp cận, tay khẽ rung một cai, thanh chủy thù từ trong ông tay ao rơi xuống, khéo léo nắm lấy, có điều hắn vừa định bắt người thì đột nhiên nghe thấy đằng xa có tiếng ngựa hí, tiếp đó có người hô hào:

- Ai đó? Đứng lại, người đâu, có thích khách.

Tiếng quát đó vừa vang lên, đám binh sĩ trong dịch trạm ào ào cầm vũ khí xông ra xông ra, tên binh sĩ vừa càu nhàu cũng rút cương đao, không đi tới nhà vệ sinh nữa mà chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu kia.

Tên binh sĩ đó đi rồi, bóng đen mới từ đằng sau cỗ xe ngựa bước ra, nghe thấy tiếng chém giết hò hét rung trời thầm chửi bới tên đồng bạn ăn hại.

"Xem ra đành phải đánh thẳng vào vậy!" Bóng đen thấy phương án ám sát không thành vẫn không từ bỏ, rút kiếm xông vào phía sương phòng dịch trạm, gặp đúng ba tên binh sĩ sát khí đằng đằng chạy ra, đám binh sĩ vừa quát lên bảo hắn đứng lại thì trường kiếm vung lên, ánh bạc chớp nhoáng trong ánh lửa, ba tên xấu số đều ngã xuống vũng máu.

- Nhị gia, không hay rồi, có thích khách, mau tỉnh lại đi.

Từ khi tên binh sĩ kia hét lên tiếng đầu tiền là Ngọc Nhi cảnh giác cao độ đã tỉnh lại, vội vàng lắc vai Đường Kính Chi, nhưng y ngủ quá say, chỉ mơ mơ màng màng ậm ừ không mờ mắt ra.

Ngọc Nhi thương lắm, biết tướng công thư sinh mấy ngày qua bị hành hạ trên đường đã kiệt sức rồi, nàng vội đẩy y qua một bên, đi giày tất vào, đẩy cửa phòng ra, bọn họ ở sương phòng tầng bốn, từ trên nhìn xuống dựa vào ánh đuốc có thể nhìn thấy từng đám hắc y nhân xông vào, đám người này binh khí đủ các loại, từ đại đao, trường thương tới kiếm, cùng quân sĩ của Minh Húc chiến đấu với nhau.

Trong đám hắc y nhân có mười mấy tên công phu cao cường, bộ pháp linh hoạt, vừa đánh vừa tung ám khí, nhìn là biết khách giang hồ, có điều thủ hạ của Minh Húc tay cầm trường thương, tay cầm khiến chắn, kết hợp với nhau tạo thành trận pháp che chắn cho nhau nên cũng chống lại được, đám hắc y nhân còn lại một đấu một hơn binh sĩ, nhưng đối diện với trận pháp thì không phải là đối thủ.

Mới ban đầu đám áo đen dựa vào ưu thế đột kích giết được mấy binh sĩ, nhưng tới khi những quân sĩ đó đứng cạnh nhau tạo thành trận pháp, liền bắt đầu bị chia cắt ra thành từng nhóm nhỏ, sau đó ép vào góc tường, bị loạn thương đâm chết, nhìn cảnh đó Ngọc Nhi thầm cả kinh, đám quân sĩ này khác hẳn thứ quân thủ bị vô dụng Lạc thành, e Vũ Lâm quân cũng không hơn được.

Cho dù nàng nhảy xuống nếu không dùng ám khí chưa chắc đối phó được với đám binh sĩ này.

Thấy đám hắc y nhân từng tên từng tên một bị đâm chết, mỗi lúc một ít, thế trận ngả hẳn về phía bên binh sĩ của Minh Húc, Ngọc Nhi vừa an tâm, thì sắc mặt đại biến.