Nghe thấy pháo báo động, Đồng Việt vội vàng thúc ngựa chạy tới, đến điểm phục kích tìm kiếm một hồi mới thấy Phương Duệ, võ công Phương Duệ ra sao hắn biết rất rõ, thấy Phương Duệ chết thảm như thế lòng khiếp sợ, đang do dự không biết có đuổi hay không thì đằng sau có tiếng vó ngựa dồn dập, thì ra Trương Thiếu Kiệt đã đuổi tới.
Nhìn thấy cảnh xác chết ngổn ngang, sắc mặt Trương Thiếu Kiệt cực kỳ âm trầm, nhìn Đồng Việt với ánh mắt bất thiện, quát:
- Đã đuổi tới đây rồi vì sao không truy kích?
Đồng Việt cực kỳ khó chịu, nhưng người ta võ công cao hơn, lại còn là tổng chỉ huy của chuyến hành động này nên vẫn phải trả lời:
- Phương đại hiệp võ công ngang ngửa với Đồng mỗ, hơn nữa nhân thủ không ít, hơn, nếu gặp phải loại tình huống này thì sao? Đổng mỗ không phải đối thủ của sư muội đại nhân, hơn nữa đối phương hình như còn có cao thủ mà chúng ta không biết.
- Không thể nào!
Trương Thiếu Kiệt lúc này mới để ý tới sáu chiếc cương châm trên người Đồng Việt, thứ cương châm này nặng hơn cương châm tiểu sư muội của hắn dùng, vả lại lúc ở Lạc Thành hắn từng bị xỉ nhục vì nó làm sao không nhận ra:
- Kẻ này sao có thể giết được Phương Duệ?
Trương Thiếu Kiệt nhảy vội xuống ngựa lật xác Phương Duệ xem xét, rất nhanh phát hiện ra lỗ máu sau lưng, buông tay ra chạy vội trở lại nơi xảy ra chiến đấu, phát hiện rất nhiều thi thể khác chi chít lỗ máu, lòng mừng như điên "Vạn Lưu Quy Tông! Không ngờ sư muội dùng tới độc chiêu này, chắc chắn Phương Duệ phát hiện ra tên khốn này, định truy sát, sư muội mới dùng tới nó, tên khốn kia mới có cơ hội dùng thứ ám khi vứt đi của hắn, như vậy sư muội phải nghỉ tới hai ba ngày mới khôi phục lại hoàn toàn!"
Trong ba sư huynh muội bọn họ chỉ có Ngọc Nhi sở trường ám khí mới học tuyệt kỹ này, nhưng đây là chiêu cực kỳ hao tổn công lực, không phải lúc sống chết không dùng.
Vừa mừng hắn vừa ghen điên cuồng, sư muội coi tính mạng tên họ Đường kia hơn tính mạng bản thân sao?
Cho tới bây giờ, Trương Thiếu Kiệt vẫn mang mơ tưởng đoạt lại sư muội, không chiếm được tim nàng thì cũng phải chiếm được thân nàng.
Cơ hội này tuyệt đối không thể lãng phí.
- Đuổi!
Trương Thiếu Kiệt nói đúng một chữ rồi nhảy lên ngựa quất roi phóng đi.
Nữ tử hắc y tới nơi thấy vẻ mặt hắn kích động như thế thì ngạc nhiên lắm.
Chạy được ước chừng một canh giờ thấy người Đường gia lại chia quân, đang định chửi rủa thì hắn thính tai nghe thấy tiếng võ ngựa.
Hơn nữa cách đó không xa.
- Mau, bọn chúng ở đường này.
Trương Thiếu Kiệt mừng rỡ, nhanh chóng thúc ngựa lao vào phía bên phải, đám Đồng Việt công lực không bằng, không nghe thấy gì cả, chỉ bám sát đằng sau, chỉ có nữ tử hắc y là nhíu mày :" Đuổi kịp nhanh thế sao? Không thể nào!"
Nàng vung roi ra hiệu, mười mấy thủ hạ do nàng chỉ huy lần đầu tiên tăng tốc lao lên hàng đầu.
- Không xong, bọn chúng đuổi kịp rồi!
Trên ba con tuấn mã đang chạy có sáu người, trong đó ba người bị thương, vì chở nặng, ngựa chạy không nhanh nên sắp bị truy binh đuổi kịp.
- Ha ha ha, nhìn thấy chưa, bọn chúng ở phía trước kìa.
Từ sau đêm hành thích đó, đây là lần đầu Trương Thiếu Kiệt đuổi kịp ám vệ Đường gia, hưng phấn rống lớn, tay quất mông ngựa tới tập, chẳng mấy chốc đã chỉ còn cách tám chín trượng.
Ám vệ Đường gia không cam tâm chịu trói, giơ Mai Hoa tụ tiễn bắn loạn xạ một loạt, đám Trương Thiếu Kiệt và Đồng Việt đi đầu múa kiếm đánh bay hết, có điều có mấy con ngựa của hộ vệ Điền phủ trúng tên, cả người lẫn ngựa ngã xuống.
May là mặt đất dày, mấy kẻ này không bị thương.
Sáu ám vệ Đường gia bắn hết tên, rút cương đao ra, ba người bị trọng thương khi Trương Thiếu Kiệt đuổi tới gần đột nhiên cứa cổ tự vẫn, thi thể rơi xuống mình ngựa.
Đám Trương Thiếu Kiệt thấy vậy ngạc nhiên, lúc này ba ám vệ còn lại đột nhiên quay đầu ngựa, rống lên, liều mình xông tới. Trương Thiếu Kiệt võ công rất cao cường, nhưng ở trên lưng ngựa bị hạn chế rất lớn, không thể bắt sống được, vì thế hắn giết một người, hai người còn lại chết trong tay đám cao thủ giang hồ.
Thi thể ám vệ Đường gia bị ném sang bên đường, hai mắt nhắm lại, chết rất an tường, bọn họ biết mình chết rồi chủ tử sẽ không bạc đãi người nhà của mình.
Không còn người sống để tra hỏi, Trương Thiếu Kiệt nổi khùng, khó lắm mới có một lần tiểu sư muội dùng Vạn Lưu Quy Tông, thể lực kiệt quệ, cơ hội tốt thế này ngàn năm khó gặp! Tức chết đi được.
Âm Dương Kiếm Kiều Phân Nhất giỏi dùng đôi phán quan bút, giọng eo éo nói:
- Trương bộ đầu, ba kẻ này vì mang người bị thương cho nên mới tụt lại phía sau, hẳn Đường Kính Chi không còn xa nữa, chúng ta đuổi nhanh thôi.
- Đúng, đuổi theo!
Trương Thiếu Kiệt thúc ngựa đuổi theo, được chừng bốn năm dặm, qua một ngã rẽ, hắn lại kêu lớn:
- Bọn chúng ở ngay phía trước rồi, mọi người mau lên.
Phía trước cũng có ba ngựa sáu người, ba người bị thương.
Giống hệt lần trước, ám vệ Đường gia bị đuổi gần bắn hết tên, sau đó người bị thương tự vẫn, người còn sống quay lại liều mạng.
Giết chết sáu người này, Trương Thiếu Kiệt không nổi giận nữa, ra sức truy đuổi, ông trời không làm hắn thất vọng, nửa canh giờ sau nhìn thấy hai ám vệ cưỡi hai con ngựa, chỉ có tay quấn băng trắng, chỉ bị thương nhẹ.
Đầu tiên đuổi kịp người bị thương nhẹ, sau đó là người bị thương nặng xem ra Đường Kính Chi không còn cách xa nữa.
Trương Thiếu Kiệt hận không thể lắp thêm hai cánh, bay tới phía trước, giết chết Đường Kính Chi, rồi bắt lấy Dư Hồng Nương đã kiệt sức.
Lúc đó hắn chắc chắn sẽ được Điền Cơ trọng dụng, quan cao lộc dày chỉ đưa tay ra là có, rồi sư muội sẽ đổi ý, cả hai sống bên nhau chục năm, chẳng lẽ tình cảm thua tên họ Đường đó chỉ biết mấy tháng?
Hai ám vệ phía trước chỉ bị thương nhẹ cho nên phi ngựa rất nhanh, đám Trương Thiếu Kiệt quất ngựa không thương tiếc mới đuổi gần kịp, có điều khi còn cách hai trượng đột nhiên trong rừng một loạt mũi tên nhỏ bắn ra, Trương Thiếu Kiệt cả kinh, lăn nhanh xuống ngựa, cho dù hắn võ nghệ cao đến mấy thì cũng không thể dùng kiếm chặn được hết mưa tên dày đặc như thế.
Hai ám vệ phía trước cũng quay lại dùng tụ tiễn bắn trợ lực.
Đám người giang hồ cũng nhanh chóng lăn xuống ngựa, có điều hộ vệ Điền phủ thì thê thảm, mười mấy tên bị bắn trúng, kêu thảm ngã xuống, đám ở phía sau đang chạy tốc độ cao không kìm lại được xô vào đám ở trước, ngã dồn cả đống trên đường.
Lăn trên tuyết vài vòng, Trương Thiếu Kiệt dùng chiêu Lý Ngư Đả Đỉnh, lộn mình nấp sau một cây lớn, đợi đến khi mưa tên đã mới lao ra, thấy trong rừng có mười mấy người đang hoảng loạn bỏ chạy, trên cùng là hai người gầy gò, bươc chân không vững, trông rất giống Đường Kính Chi và Dư Hồng Nương.
Trương Thiếu Kiệt dồn hết công lực vào hai chân, phóng vút tới như tên rời cung, ám vệ Đường gia như sợ hắn làm hại hai người chạy trên cùng, quay lại ngăn cản, Trương Thiếu Kiệt không ngại hao phí công lực, dùng toàn bộ tuyệt kỹ đâm chết từng người một.
Lúc này đám Đồng Việt, Kiều Phân Nhất đã đuổi kịp, bọn họ xuyên qua rừng, cùng Trương Thiếu Kiệt giết sạch ám vệ, Trương Thiếu Kiệt hể hả hét to:
- Họ Đường kia đám cẩu nô tài của ngươi bị ta giết hết rồi khôn hồn quỳ xuống, ta cho ngươi chết toàn thân.
Có điều khi hai người kia dừng bước quay lại thì Trương Thiếu Kiệt biến sắc mặt.
Đó đâu phải Đường Kính Chi và Dư Hồng Nương, bị lừa như kẻ ngu, Trương Thiếu Kiệt gầm lên điên dại xông tới, nhưng hai ám vệ không đợi hắn tới gần đã vung kiếp tự sát.
Cho dù hai người đó đã chết Trương Thiếu Kiệt vẫn không buông tha, chém bay đầu bọn họ, máu tươi phun ra như suổi.
Tới đây toàn bộ ám vệ Đường gia ở lại đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
- Trương bộ đầu, tiếp theo còn muốn truy đuổi không?
Nữ tử hắc y đi tới, ẩn sau lớp sa đen khóe môi nhếch lên thành nụ cười chế nhạo.
Tất cả đám còn lại đều đổ dồn ánh mắt tới làm mặt Trương Thiếu Kiệt đỏ bừng không biết dấu đi đâu cho hết xấu hổ, hắn mắc lừa người ta bị dụ đi xa như thế, giờ muốn đuổi theo đâu dễ, nhưng nếu không đuổi thì trở về tay trắng Điền Cơ sẽ không tha cho hắn.