Ăn một lúc, Đường Kính Chi kể lại lại chuyện vào cung ngày hôm nay :
- ... May nhờ có dược hoàn do Úc Hương luyện chế, mà ta lấy lòng được của Kim phu nhân và hoàng hậu ....
Nói tới đó đũa bất giác ngừng lại, nhắc tới Lâm Úc Hương, lòng nổi lên nhớ nhung vô hạn.
Gập ngón tay mà tính thì y đã rời nhà được một tháng rồi, nãi nãi đã trị hết đọc chưa, các nàng có khỏe không, chuyện khai hoang không biết thế nào, rồi hai tên Từ Thức và Bàng Việt kia đang làm trò gì hôm y đi lên kinh diện thánh, hai tên đó cười rất gian.
Không nhắc tới thì thôi, nhắc rồi hết chuyện nọ tới chuyện kia choán lấy tâm trí.
Vừa nghe tướng công thư sinh nhắc tới Lâm Úc Hương, nụ cười trên môi Ngọc Nhi cứng lại, lòng có chút không vui.
Đường Kính Chi không phát hiện ra, uống cạn một chén rượu, chợt nhớ nói:
- Ngọc Nhi, hôm qua trước khi nàng về muội muội của Kiều Kiều có tới, nói Trương Thiếu Kiệt tìm được chỗ dựa lớn, bảo ta phải tăng cường phòng bị. Phải rồi, hôm qua nàng gặp Hồng huynh có hỏi xem rốt cuộc nàng và Hồ Phụng Kiều có thù không đội trời chung gì không?
- Nhị gia, hôm qua thiếp hỏi Đại sư huynh rồi, có chút manh mối, nhưng còn chưa dám khẳng định.
Ngọc Nhi mặt lạnh xuống, mắt sắc như dao:
Thấy Ngọc Nhi như vậy, Đường Kính Chi hỏi vội:
- Ngọc Nhi, Hồng huynh đã nói với nàng điều gì?
- Nhị gia, nếu sự thực đúng như thiếp đoán thì sư huynh muội thiếp và Hồ cô nương đó, ắt không chết không thôi! Chuyện này chàng đừng hỏi nữa, vả lại dù chàng có thuyết phục được thiếp và Đại sư huynh không báo thù thì vị Hồ cô nương đó cũng không chịu buông tha đâu.
Đường Kính Chi chỉ biết thở dài, hiện ám vệ tổn thất nặng nề, mà kẻ địch ngày càng mạnh lên, y vốn định cùng bắt tay với tổ chức của Hồ Phụng Kiều, tình hình này xem ra đành phải bỏ thôi.
Ăn tối xong, bát đũa để hạ nhân thu dọn, hai người quay về gian trong, cách giường Ngọc Nhi bước càng chậm, tim đập thình thịch như muốn vọt ra ngoài:
- Nhị gia ... Á ..
Ngọc Nhi đi trước, vừa mới quay mình, định cởi áo cho tướng công thư sinh thì bị Đường Kính Chi đẩy ngã xuống giường.
- Tướng công, ưm, đèn còn chưa ... Chưa tắt mà ...
Chỉ chốc lát cơ thể Ngọc Nhi bị Đường Kính Chi vuốt ve cho nóng rực, bủn rủn, người nhũn ra, hai bầu ngực phập phồng nhưu sóng cuộn.
Đường Kính Chi bất kể đèn tắt hay chưa, đầu vùi vào cổ Ngọc Nhi hôn hít loạn bậy, đèn càng sáng càng tốt, như thế y mới có thể nhìn cho rõ xuân quang vô hạn phía dưới.
Váy hồng tuột xuống, đôi mắt Ngọc Nhi sóng sánh xuân tình, cố gắng áp xuống hơi thở dốc, nàng đưa tay ra rút một cây cương châm ở hông, phải tới ném tới cây châm thứ ba mới tắt được ngọn lửa trên bàn ...
Trong phòng tối xuống, chỉ còn lại tiếng rên rỉ khuấy động lòng người truyền ra sau tấm màn lay động ...
Sáng ngày hôm sau, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi đều dậy muộn một canh giờ, có điều cho dù trời đã sáng hẳn, Ngọc Nhi vẫn kéo tướng công thư sinh lười biếng muốn ngủ nướng rời giường, chỗ này không vừa có công cụ để luyện tập ám khí, vừa không kín đáo cho nên y chạy bộ trong sân mấy chục vòng.
Được ái tính tưới tắm, Ngọc Nhi như đóa hóa rũ bỏ sương giá bao phủ bên trên, tươi tắn mê hoặc, làm trong quá trình chạy bộ Đường Kính Chi không kìm được thò tay ra phá quấy làm tiểu nha hoàn lần nữa phải cuống cuồng bỏ chạy ...
Hoàng thượng muốn Đường Kính Chi buổi trưa mỗi ngày tới hoàng cung, nhưng không nói rõ thời gian, Đường Kính Chi tránh phải ở riêng với đám Tần Mục nảy sinh va chạm không đáng có nên cố ý tới muộn một chút.
Được thái giám dẫn đường tới ngự thư phòng, hoàng thượng đã tới nơi, được cho phép vào, y phát hiện sắc mặt hoàng đế trẻ đanh lại, mắt rừng rực lửa giận, không biết chuyện lớn gì đã xảy ra.
Con hổ hôm nay tâm trạng không tốt, Đường Kính Chi khấu đầu đứng sang một bên, im lặng không nói gì, cẩn thận tránh đụng chạm vào nó.
- Đường cử nhân, sáng nay trẫm thu được một bản tấu khẩn cấp, trên đó báo Vương Mông, Trương Tú, Âm Lôi cùng với mười mấy quan viên trên đường áp giải tới kinh thành bị người ta phục kích, toàn bộ đã chết.
Im lặng hồi lâu, hoàng đế trẻ mới nghiến răng nghiến lợi nói:
- Cái gì? Bọn chúng chết cả rồi?
Đường Kính Chi giật mình thốt lên:
Thoáng ngạc nhiên y bình thường trở lại, chuyện này thường thôi, Điền Cơ sao có thể để Vương Mông bình an lên kinh thành.
Chỉ trách mình hồ đồ không nghĩ ra sớm hơn.
Hoàng đế trẻ hừ một tiếng.
Lúc vừa nghe tin này hoàng đế trẻ tức bể phổi, đám quan viên địa phương này ăn tim gấu gan báo rồi, dám giết mười mấy quan viên, dù bọn chúng là tội thần phạm tội thì vẫn là quan viên triều đình, chỉ hắn mới có quyền xử trí! Trong mắt chúng còn thiên tử nữa không, còn long tộc nữa không?
Nếu như trước đó hoàng đế trẻ còn thấy lời Đường Kính Chi hơi thổi phồng, hiện giờ hắn tin hẳn rồi.
Chủ đề lại dính tới mình, Đường Kính Chi không thể vờ câm điếc được nữa, dè dặt hỏi:
- Vậy hoàng thượng định tính xử lý thế nào?
Tần Mục đột nhiên đứng ra nói lớn:
- Đương nhiên là hạ chỉ bắt đám Điền Cơ, Trịnh Thắng về kinh!
- Vạn lần không thể!
Đường Kính Chi vội ngăn cản:
Hoàng đế trẻ lần này không giận tới mức mất lý trí, âm trầm nói:
- Làm thế nhất định bọn chúng sẽ tạo phản ngay, Đường cử nhân thấy thế nào?
- Ý học sinh vẫn thế, chuyện này không chỉ là vấn đề của Lưu Châu nữa, rất có khả năng sẽ kinh động cả phương nam.
Đường Kính Chi thấy hoàng đế chưa giận quá mất khôn thì đi lên nói:
- Ý kiến của thần vẫn là vỗ về phương nam, phòng thủ phương bắc, với hiện trạng của triều đình bây giờ, nếu phái quân trấn áp, thì lương thực và vật tư cho biên quân sẽ thành có lòng không có sức, lúc đó chúng ta sẽ lưỡng bề thụ địch.
Bàng Vũ thấy hoàng thượng có vẻ bị chủ ý của Đường Kính Chi làm động lòng, đứng bật dậy phản bác:
- Chẳng lẽ ngươi bảo hoàng thượng trơ mắt nhìn những kẻ đó khiêu chiến hoàng quyền mà không có hành động gì? Nếu thế uy tín của hoàng thượng ở đâu?
Tới lúc nào rồi còn uy với tín.
Đường Kính Chi thầm hận đám ngu xuẩn này không thức thời, chẳng trách bách quan trong triều không cho bọn chúng vào triều nghị sự, nếu để bọn chúng khống chế quyền bính, thế nào cũng làm thiên hạ đại loạn.
Nói tới hoàng quyền mặt hoàng đế trẻ tối lại, có điều hắn tuy có láo nháo, dù sao cũng được dạy dỗ từ nhỏ để làm hoàng đế, biết nhìn đại cục, nếu không lúc hay tin nổi giận sớm đã hạ chỉ bắt đám Điền Cơ vào kinh rồi:
- Đường cử nhân, chuyện này quá lớn, không áp xuống được, trẫm cũng không thể dồn ép đám Điền Cơ Trịnh Thắng quá mức, ngươi nói xem phải làm sao?
Trầm ngâm một chút Đường Kính Chi nói:
- Bẩm hoàng thượng, xe tù bị cướp khiến mười mấy quan viên áp giải mất mạng, quan viên địa phương tất nhiên không thể không có trách nhiệm.
Cách này là bất đắc dĩ, thực sự không phải với những quan viên kia, nói thêm:
- Những quan viên đó mặc dù có trách nhiệm, song cũng không nên xử tử ngay, mà có thể cho vào thiên lao, đợi sau này bắt được đám Điền Cơ hãy thả bọn họ.
Hoàng đế trẻ không đồng ý, mắt lóe hàn quang, xảy ra chuyện lớn như thế, không chặt vài cái đầu thì uy tin của hắn giảm mạnh.
Nhìn sắc mặt của hắn là Đường Kính Chi hiểu rồi, nhưng nếu vì một câu nói của mình mà mấy quan viên địa phương chết một cách hồ đồ thì lương tâm của y không yên:
- Hoàng thượng, kỳ thực muốn bắt Điền Cơ không phải là không thể, chẳng qua cần chút thời gian để mưu tính mới được.
- Ừm ...
Hoàng đế trẻ tinh ý nhận ra từ đầu tới giờ Đường Kính Chi chỉ nhắc tới Điền Cơ mà không có Trịnh Thắng, thấy y nói lưng chừng rồi thôi, hiểu trong chuyện này có ẩn tình không thể để nhiều người biết, liền xua tay:
- Các vị ái khanh, hôm nay hãy về trước đi, đợi ngày mai vào cung nghị sự.