Thấy Đường Kính Chi không nói, Tần Mục lại tưởng y sợ rồi, sắp cúi đầu rồi, phất vạt áo, ngồi xuống, nói ra mục đích mời Đường Kính Chi tới đây hôm nay:
- Đường cử nhân, bản quan thẳng tính, không thích vòng vo gì hết, hôm nay ba người bọn ta mời ngươi tới đây là muốn cùng ngươi kết bạn, sau này trước mặt hoàng thượng cùng tiến cùng lui.
Nghe nói Tần Mục muốn lôi kéo mình, Đường Kính Chi hơi ngạc nhiên, ba tên này luôn thù địch với mình, cái gì khiến bọn chúng thay đổi? Chẳng lẽ bọn chúng nhìn ra uy hiếp tương lai, muốn kết thêm đồng minh?
Xem ra cũng không phải hạng cuồng trí như bề ngoài.
Nhưng tiếp đó Bàng Vũ thêm một câu làm y thất vọng hoàn toàn.
- Đường cử nhân, Tần đại nhân nói khách khí như thế là cấp thể diện cho ngươi, nhưng ngươi đừng vọng tưởng có thể ngồi ngang hàng với bọn ta. Phải biết rằng bọn ta đều là cận thần bên cạnh hoàng thượng, phẩm cấp không thấp. Còn ngươi là một cử nhân không quan không chức.
Bàng Vũ khinh khỉnh nói:
- Bản quan và Tần đại nhân vốn không muốn kết giao với ngươi, nhưng Đỗ đại nhân nói ngươi văn tài tạm được, với chính sự cũng có vài ý kiến có thể chấp nhận, chính vì thế nể mặt Đỗ đại nhân, bọn ta mới hạ mình kết giao với ngươi.
Đường Kính Chi hiểu ngay, kết giao mà không ngồi ngang hàng, đám này chẳng phải đang thu nhận tiểu đệ để sai bảo sao?
- Đường cử nhân, được kết giao với bọn ta, là phúc phận tu mấy kiếp của các ngươi rồi, trong bọn ta, lấy Tần đại nhân làm người cao nhất, được hoàng thượng trọng dụng, nếu ngươi muốn có tiền đồ tốt, hãy mau bái huynh ấy làm thầy.
Đỗ Minh đủng đỉnh gắp thức ăn nói:
Tần Mục ngồi thẳng dậy, hất mặt đợi Đường Kính Chi quỳ xuống bài sư.
Không những muốn nhận mình làm tiểu đệ, còn chưa yên tâm muốn mình bái sư, Đường Kính Chi bật cười, thấy mình lại nữa xem thường ba tên này rồi, có điều xem thưởng độ ngu xuẩn cuồng trí của bọn chúng, loại tư duy này y cam bái hạ phong.
Đường Kính Chi tủm tỉm cười thương hại cho bọn chúng, chắp tay nói:
- Học sinh mang lời thề độc trên người, đời này không thể làm quan, cho nên ý tốt của mấy vị đại nhân, chỉ xin tâm lĩnh thôi, tái ngộ.
Đám Tần Mục không ngờ Đường Kính Chi lại cự tuyệt, toàn bộ sững sờ ngồi ngây tại chỗ, tới khi Đường Kính Chi đi tới cầu thang tầng ba mới nghe thấy phương hướng phòng bao có tiếng đập chén bát.
- Ngông cuồng, không còn coi ai ra gì nữa.
- Làm gì có cái lý này!
- Đợi đó rồi xem.
Trong đó giọng Tần Mục là to nhất.
Đường Kính Chi biết lần này kết oán không cởi bỏ với đám Tần Mục rồi, có điều lòng y thanh thản, đó chính là nguyên nhân khiến y biết mình không thể làm quan, y biết phải làm gì mới là chính xác nhất, nhưng y không thể làm thế được.
Đám người này tuy được hoàng đế tán thưởng, nhưng hoàng đế không phải ngu xuẩn, phải nói tâm tư hắn rất linh hoạt, chẳng qua thiếu kinh nghiệm, làm việc chưa có tầm nhìn bao quát mà thôi, không phải không biết đúng sai.
Cho nên sau này chỉ cần đề phòng, không để bọn chúng ngầm dèm pha khiến hoàng đế ghét mình, còn bọn chúng chỉ có phẩm trật, không có thực quyền, ngoài nói vài câu cho sướng miệng thì căn bản không làm gì được mình.
Ngược lại, y chỉ phẩy tay một cái, Mã Vĩnh có thể xông vào lấy mạng ba bọn chúng bất kỳ lúc nào.
Rời Như Ý Lâu, bỏ lại những phiền não lần đầu tới thiên đường của nam nhân, Đường Kính Chi tới tìm Đường Uy ở hiệu ngọc, Đường Uy vừa thấy y chủ động báo:
- Nhị gia, nhà đã mua rồi, nô tài dẫn người đi xem.
Tiểu viện mới mua ở phía bắc Ni Lạc Thần, cách khá xa nên phải cưỡi ngựa tới đó.
Rời trục đường chính qua một con phố tấp nập, vào trong ngõ nơi này chỉ lác đác vài hộ dân, thẳng tiến tới một cánh cổng nhỏ sơn đen hết sức bình thường, Đường Kính Chi hơi ngạc nhiên, dù kinh thành là nơi phú hào quan viên toàn thiên hạ tụ tập, chỗ tốt bị người ta mua hết rồi, nhưng đâu tới mức phải mua căn nhà bé tẹo này, nhưng khi đi qua cổng rồi Đường Kính Chi mới biết mình nhầm.
Vừa bước qua cửa, thế giới huyên náo bon chen như bị bỏ lại đằng sau, khác với sân có phần nhỏ hẹp ở phương nam, sân trước ở đây rộng rãi thoáng đãng, làm người ta thong dong nhẹ nhàng, nơi này chỉ có dãy nhà của hạ nhân, hộ vệ, một cái đại sảnh dùng để tiếp khách bình thường.
Tiếp tục đi qua nhị môn, Đường Kính Chi ngạc nhiên một lần nữa, sờ những cây cột mái hiên bằng gỗ thượng hạng, nước sơn sáng bóng tưởng chừng soi gương được, sân hoàn toàn được lát bằng đá xanh, không chỉ hoa cỏ tươi đẹp, còn có một giàn nho, một chiếc bộ bàn ghế trúc đặt phía dưới, đối lập hoàn toàn với vẻ đơn sơ bên ngoài.
Lúc này trong sân có mấy tiểu nha hoàn tíu tít dọn dẹp nhà mới, thì ra đám Ngọc Nhi đã tới trước rồi, thấy chủ tử về vội quỳ xuống thỉnh an.
Đường Kính Chi đỡ một đứa gần nhất lên:
- Không cần như thế, sau này thấy ta chỉ thi lễ vạn phúc là được.
- Nô tỳ tuân lệnh.
Đám nha hoàn ngoan ngoãn nói:
Nắm tay tiểu nha hoàn đó, Đường Kính Chi mới hiểu thế nào là gầy trơ xương, tay bọn chúng vừa mảnh vừa cứng, chừng như chỉ còn lại xương, chẳng có chút thịt nào, bọn chúng tuy thay áo mới, tắm rửa sạch sẽ, nhưng so hạ nhân ở Đường phủ chẳng khác nào ăn mày với phú hộ, bảo Đường Uy:
- Bọn chúng còn nhỏ, đang tuổi lớn, cơm nước phải đầy đủ, mua thêm chúng vài bộ y phục ấm ...
Mấy tiểu nha đầu cảm động vô cùng, nhưng bọn chúng tới từ nông thôn, chưa tiếp xúc với đời nhiều, chỉ biết rơm rớm nước mắt, không biết bày tỏ cảm kích ra sao.
Trái lại Đường Uy thì thộn mặt ra, bảo hắn đi giết người phóng hỏa còn dễ hơn mấy chuyện này, đúng là không có ngựa bắt chó kéo xe mà, cái nhà này cũng do Tiết Phức nghe ngóng được, rồi Lệnh chưởng quầy hiệu ngọc lo giấy tờ, hắn chỉ biết dẫn Đường Kính Chi, lúc này đành cười khổ tuân lệnh.
Đường Kính Chi đi vào chính phòng ở giữa, Ngọc Nhi sớm nghe thấy tiếng của y rồi, nhưng sợ y lại không quản được tay chân trước mặt hạ nhân, nên không ra đón.
Đợi Đường Kính Chi vén rèm đi vào, Ngọc Nhi liền đi tới đỡ y ngồi xuống ghế, pha trà cho y:
- Tướng công, hôm nay tiến cung thế nào?
Đường Kính Chi uống mấy ngụm trà, người ấm áp hơn, nghĩ tới chuyện hôm nay lại phiền lòng, kể lại một lượt rồi thở dài:
- Xem chừng mấy ngày nữa sẽ phải lên đường ...
Mới tới Ni Lạc Thần, y không muốn gì hơn là sớm ngày trở về, nhưng về kiểu thế này thì khác gì đi nạp mạng.
- Cái gì? Hoàng thượng muốn chàng đi phân hóa Điền Cơ và Trịnh Thắng.
Ngọc Nhi cả kinh, về Lưu Châu trong lúc lực lượng ám vệ tổn thất nặng nề thế này hậu quả không dám tưởng tượng.
- Điền Cơ và Trịnh Thắng là một giuộc, phân hóa cái gì chứ, rõ ràng muốn ám hại người ta, tên hoàng đế ngu xuẩn đó không biết nghe chủ ý xấu xa của ai... Á!
Ngọc Nhi tức giận oán trách, ngay hoàng đế cũng dám chửi, có điều nàng chưa nói hết câu đã bị Đường Kính Chi vỗ đét một cái vào mông.
Ráng hồng nổi lên, Ngọc Nhi xấu hổ vô cùng.
Tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh Ngọc Nhi đang dọn dẹp trong phòng, vừa đi ra thấy cảnh nảy, không nói lời nào chạy ù mất.
Vì quá hoảng loạn lần đầu tiên nó không đóng cửa, có điều chạy được vài bước nhớ ra quay lại đóng cửa.
- To gan, dám nói chủ ý của tướng công là xấu xa ..
Thấy trong phòng không còn cặp mắt thư ba nào nữa, Đường Kính Chi ôm lấy eo Ngọc Nhi, đặt nàng ngồi lên đùi mình.
Ngọc Nhi dở khóc dở cười:
- Tướng công, chủ ý này do chàng nghĩ ra à?
Đường Kính Chi yếu ớt gục đầu xuống:
- Theo hiểu biết của ta về Trịnh gia biện pháp này khả thi, chỉ có điều không ngờ hoàng thượng lại ném cái khúc xương khó nhằn này cho ta!
Thấy tướng công thư sinh mặt mày rầu rĩ, Ngọc Nhi ôm lấy cổ y:
- Tướng công yên tâm, tỳ thiếp nhất định sẽ toàn lực bảo vệ an toàn cho người.
- Ừ.
Đường Kính Chi chẳng biết xấu hổ ừ ngay.
Tên nào dám ý kiến thì có cưới được nương tử giỏi giang như thế cho ta xem.
- Nhị gia, Lạc thành gửi thư tới.
Hai người ôm nhau âu yếm, đột nhiên ngoài cửa có tiếng của Đường Uy, Đường Kính Chi vội buông Ngọc Nhi ra, vội vàng tới cửa, xa nhà hơn một tháng, y rất nhớ Đường lão thái quân và mấy kiều thê mỹ thiếp của mình.
Nhận lấy thư, vội vàng xé phong bì, Đường Kính Chi vừa trải thư ra xem, liền há hốc mồm.