Mấy ngày hôm nay Tô Bác nhận hối lộ thả quan viên phạm án, chỉ e Hồ Hòe An là một trong số đó, Đỗ Lệnh Hà kiện Hồ Hòe An khiến ông ta phải vào ngục, giờ Mạnh Tử Đức bị giải lên kinh, Hồ Hòe An ắt không buông tha cho nàng.
Muốn bảo vệ thiếu nữ kia cùng người nhà, cần Tô Bác giúp đỡ, bắt Hồ Hòe An kia vào tù.
Đường Kính Chi tới thẳng hành quán khâm sai, hai bên hành quan là Vũ Lâm quân cầm vũ khí, thi thoảng có phú hào ra vào, chẳng hỏi cũng biết, những người này tới hối lộ cứu người.
Y không muốn nhiều lời xác nhận đóng giả luôn làm con cháu thế gia tới hối lộ, đường hoàng ném cho quân sĩ canh cửa vài lượng bạc, thuận lợi đi vào.
Có lẽ vì Tô Bác tới vài ngày rồi nên hôm nay người tới quà cáp hối lộ ít hơn nhiều.
Tô Bác phải ứng phó tới người hối lộ nửa ngày, miệng hơi khát, đang uống trà thì thấy Đường Kính Chi đi vào, thoáng ngạc nhiên rồi khoát tay, trừ hai thái giám trung niên giữ lại còn những hộ vệ khác cho lui cả.
- Vị này là?
Một viên thái giám gầy gò mặt dài như ngựa vẻ khắc khổ thắc mắc, thái giám còn lại béo múp, miệng cười tươi di Phật Di Lặc chỉ nhìn không hỏi hai gì cả.
Vẻ ngoài đối lập của hai thái giám này làm ai thấy họ cũng phải buồn cười.
Vì Đường Kính Chi luôn ở con thuyền cuối cùng đội ngũ, từ lúc lên đường tới giờ không ra ngoài, không tiếp xúc với Tô Bác nên hai bên không nhận ra nhau.
- Vị này chính là Đường cử nhân.
Tô Bác đặt chén trà xuống khách khí đứng lên, ông ta thực sự cảm kích người thanh niên trẻ này, nếu không ông ta bị định tội thì già trẻ cả nhà cùng thân tộc đều bị chặt đầu hết.
- Ồ, ra là Đường cử nhân đấy à?
Thái giám mặt dài hiển nhiên đã biết sự có mặt của y trong đoàn người này, gật đầu cười thân thiệt, nhưng mặt ông ta cười lên trông như mỉa mai về sự đời vậy, nụ cười chẳng lại ai vui nổi.
Thái giám béo nhìn Đường Kính Chi gật đầu.
Tô Bác thay bọn họ giới thiệu:
- Hai vị này là Quế công công và Đinh công công, bọn họ đều làm việc dưới tay Tề công công.
Đường Kính Chi khách khí chắp tay thi lễ:
- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an hai vị công công.
- Đường cử nhân là người có công danh, cha gia chỉ là nô tài hầu hạ người khác thôi, không dám nhận không giám nhận đâu.
Đinh công công là viên thái giám béo, đưa tay ra mời :
- Ngồi đi, đừng khách khí.
- Đa tạ công công.
Đường Kính Chi không chối từ, vén áo ngồi xuống, Ngọc Nhi không ngồi, đứng sau lưng y.
- Đường cử nhân chuyến này tới có phải có việc gì cần bản quan giúp không?
Tô Bác lăn lộn quan trường bao năm, nhìn cái là nhận ra ngay.
- Đúng thế, học sinh có chuyện muốn nhờ.
Đường Kính Chi gật đầu, đem chuyện liên quan tới Đỗ gia kể ra.
Nghe nói xong Tô Bác không nói vột lời vỗ tay hai tiếng, lập tức vó viên thống lĩnh Vũ Lâm quân đi vào, Đường Kính Chi nhận ra người ngày, chính là thống lĩnh đã từng theo Toàn công công tới Lạc thành.
- Truân điền lang trung Túc Thanh thành là Hồ Hòe An dám ỷ thế ức hiếp bách tính, Bốc thống lĩnh biết phải làm thế nào rồi chứ?
Tô Bác lãnh đạm nói:
- Thuộc hạ hiểu!
Bốc thống lĩnh ôm quyền lui ra, tiếp đó có tiếng bước chân binh sĩ xa dần.
Đường Kính Chi cẩn thận hỏi:
- Tô đại nhân, chuyện này không ảnh hưởng tới nhiệm vụ của ngài chứ? Hơn nữa lý do đó …
Tô Bác đang đóng vai tham quan gian quan, giờ đột nhiên lại bắt Hồ Hòe An vì tội danh này, chỉ e quan viên không biết chân tướng hoảng sợ.
- Ha ha ha ha ...
Tô Bác nghe vệ ngửa đầu cười dài:
Quế công công và Đinh công công cũng nhìn nhau cười lớn.
Đường đường là khâm sai thay hoàng đế tuần thị thiên hạ, nếu như muốn đụng vào một quan viên lục phẩm cũng phải dè dặt, đúng là đáng cười.
- Đường công tử yên tâm, ta muốn hạ một tên Hồ Hòe An chỉ là chuyện nhỏ, không ảnh hưởng tới đại cục đâu.
Tô Bác mỉm cười xua tay:
- Còn lý do xử phạt đám con Hồ Hòe An công khai ra ngoài là ức hiếp bách tính, hủy hoại tài sản, còn ta âm thầm truyền tin ra ngoài là nhi tử Hồ Hòe An dùng ngân phiếu giả để lừa ta, tất nhiên lý do này hơi khó tin, nhưng càng mập mờ thì bọn chúng càng sợ. Đường công tử chưa hiểu, đa nghi là bản tính của kẻ làm quan, cũng là yêu cầu cần thiết của kẻ làm quan, nghi ngờ bọn chúng càng hối lộ nhiều hơn đồng thời càng cẩn thận không dám đụng chạm tới người dân, ít nhất khi bản quan chưa về kinh, một công đôi việc.
Đinh công công to béo cũng xem thường nói:
- Tô Hồ Hòe An đó chỉ là viên quan nhỏ như cái móng tay thôi, hơn nữa Tô đại nhân chỉ bắt một mình hắn, sẽ không có chuyện gì cả.
- Ồ, không có chuyện gì là tốt rồi.
Đường Kính Chi thầm nghĩ mình đúng là thua kém đám người mưu mô này xa.
- Ài, bản quan mới tới, muốn làm cho quan viên địa phương nơi này nhanh chóng tin tưởng, thì phải tỏ thái độ thù địch với Mạnh khâm sai, để bọn chúng thấy Mạnh đại nhân đúng là mất thánh ân rồi, như thế mới yên tâm hối lộ, không ngờ ...
Tô Bác cười một lúc, đột nhiên đặt chén trà xuống thở dài.
Quế công công và Đinh công công cũng thu lại vẻ mặt tươi cười, không ai ngờ Mạnh Tử Đức không chịu nổi đả kích mà nổi điên.
Bọn họ biết rất rõ trong những đại thần trong đông cung, trừ Tần Mục ra thì vị Mạnh đại nhân này được hoàng thượng sủng tín nhất, hiện giờ Mạnh Tử Đức điên rồi, sau này về tới Ni Lạc Thần, hoàng đề sẽ xử trí bọn họ thế nào, nếu bọn họ biết Mạnh Tử Đức bên ngoài mạnh mẽ, bên trong lại yếu đuối như vậy thì nói thế nào cũng không cho Tô Bác làm trò dằn mặt này.
Hoặc giả sẽ nói trước cho Mạnh Tử Đức biết trước, hắn không mất thánh ân, đó chỉ là vở kịch.
Đường Kính Chi biết Tô Bác thở dài là thật, vì ông ta biết kết cục của mình, chẳng cần đóng giả làm gì.
Một lúc sau Bốc thống lĩnh quay trở về báo cáo:
- Tô đại nhân, ti chức đã bắt cả nhà Hồ Hòe an tới, nghe đại nhân định đoạt.
Tô Bác chỉ vuốt râu không nói, quay đầu sang nhìn Đường Kính Chi, ý bảo chuyện này tùy y xử lý.
Đường Kính Chi chưa kịp nói gì thì Giang Cảnh vén rèm đi vào, thi lễ với ba người kia xong, sau đó tới bên cạnh Đường Kính Chi thì thầm vài câu, Đường Kính Chi nghe xong mặt nghiêm lại.
Thì ra khi Giang Cảnh tới nhà Đỗ Lệnh Hà đúng lúc gặp nhi tử của Hồ Hòe An dẫn gia nô tới nhà thiếu nữ kia, giữ thanh nhiên bạch nhật lớn tiếng tuyên bố cưới cả hai mẹ con thiếu nữ đó về làm tiểu thiếp, nếu hắn không tới kịp hậu quả khó lường.
- Hừm, đám quan viên địa phương này đúng là ngông cuồng quá mức, Đường cử nhân có muốn ta bắt cả nhà Hồ Hòe An không?
Tô Bác đột nhiên lên tiếng hỏi:
- Làm thế chỉ e ...
Đường Kính Chi nhíu mày:
Tô Bác cười xua tay:
- Mấy ngày qua ta thu nhận không ít ngân lượng, cũng đang lo vì thế bọn chúng mới trở nên không biết cố kỵ gì nữa, mặc sự hà hiếp bách tính, kiếm lại tiền chuộc người, trước sau gì cũng phải giết gà dọa khỉ, hiện nhân có tên Hồ Hoài An này, vừa vặn mượn cái đầu của chúng.
Mặc dù Tô Bác lấy lý do ngân phiếu giả, nhưng ai tin nhi tử của Hồ Hòe An ăn tim gấu gan báo đi lấy ngân phiếu giả lừa gạt khâm sai đại nhân? Đúng lúc nhi tử Hồ Hòe An đi ức hiếp bách tính bị bắt tại trận, trong mắt người khác nhất định cho rằng khâm sai đị nhân đang cảnh cáo bọn chúng không được thái quá.
Nghĩ thông điểm này, Đường Kính Chi chắp tay nói:
- Vậy làm phiền Tô đại nhân rồi.
- Bắt Hồ Hòe An và mấy đứa nhi tử tới đây treo ở cửa, đánh thị chúng! Nữ nhân thì cho vào quân doanh làm quân kỹ.
Bốc thống lĩnh nhận lệnh định thi thành thì Đường Kính Chi ngăn lại:
- Bốc thống lĩnh đợi đã, học sinh cho rằng nữ quyến Hồ gia chưa chắc ai cũng là kẻ dựa vào Hồ Hòe An tác oai tác quái khi hiếp người khác, liệu có thể tra hỏi trước, nếu người nào phẩm hạnh tốt thì cho họ ít bạc tự kiếm đường mưu sinh không?