- Xin phụ thân yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ, có điều theo con thấy bọn họ không ngả sang phía triều đình đâu.
Điền Cơ hơi nheo mắt lại:
- Ồ, vì sao?
Nói tới chuyện này Điền Thành cười âm trầm:
- Một khi Điền gia ta có nạn, sẽ khai ra bọn chúng đầu tiên, bọn chúng không thể không biết đồng mưu tạo phản sẽ có kết cục như thế nào.
Biểu hiện của đứa con út này làm Điền Cơ rất hài lòng, lão vỗ vai Điền Thành, cười vui mừng:
- Ta chỉ sợ bọn chúng quên mất điểm này thôi, cho nên con tới Trịnh gia, nếu như thấy bọn chúng không biết điều thì cảnh cáo chúng một phen.
- Phụ thân yên tâm, con nhất định không làm người thất vọng.
Điền Thành ngay cả cơm trưa cũng không ăn đi chuẩn bị lễ vật, rồi dẫn theo mấy chục hạ nhân đi về phía Trịnh phủ.
Trịnh gia nhận được thánh chỉ, có người vui có người buồn, có điều được đích thân hoàng đế ban quan chức đúng là một vinh diệu cực lớn, cho nên lúc này hạ nhân Trịnh phủ đang được Trịnh phu nhân chỉ huy bận rộn chuẩn bị tiệc rượu, ăn mừng náo nhiệt một phen.
Quan lớn quan nhỏ trong thành hay tin đều chuẩn bị lễ vật tới chúc mừng, cho nên Trịnh Thắng hôm nay không tới quân doanh mà ở lại nhà tiếp khách.
Trịnh Thắng và Trịnh Kiếm Thu đang hàn huyên rôm rả với mười mấy quan viên, không khí hết sức vui vẻ thì hạ nhân ngoài cửa kéo dài giọng hô:
- Tri châu đại nhân phái Điền Thành Điền công tử tới chúc mừng.
Tức thì trong đại sảnh trở nên yên tĩnh, quan viên Kiên Thành có ai không biết Hồ Khiếu Lâm là tâm phúc của Điền Cơ, hiện Điền gia phái người tới Trịnh phủ không biết thái độ như thế nào.
Đương nhiên có thể tới Trịnh gia tặng lễ đồng thời ngồi lại không đi thì đa phần là người trong quân đội, còn những quan văn chỉ hàn huyên vài câu rồi mượn cớ rồi đi.
Từ cửa một thanh niên người gầy nhỏ, y phục hoa lệ đi vào, Trịnh Thắng nhìn thấy hắn, mày nhíu lại rồi đột phiên khoát tay, quan viên còn lại trong sảnh, đứng dậy cáo từ đi sang phòng bên.
- Tiểu chất Điền Thành xin thỉnh an Trịnh thúc thúc.
Đợi những người khác đi hết, Điền Thành cung kính chắp tay thi lễ:
Trịnh Thắng cười sang sảng:
- Hiền chất khách khí rồi, mau mau ngồi đi.
Điền Thành đứng thẳng dậy cũng tươi cười chắp tay thi lễ với Trịnh Kiếm Thu:
- Tiểu đệ chúc mừng Kiếm Thu đại ca, một bước nhảy lên tận quan chính lục phẩm, sau này chắc chắn đường mây rộng bước rồi.
Trịnh Kiếm Thu cũng đứng dậy cười nói:
- Đa tạ lời lành của hiền đệ.
Người biết hai nhà Trịnh Điền hợp mưu làm phản không nhiều, nhưng sau này nếu đám Điền Cơ bị bắt rồi, bọn chúng khẳng định sẽ khai ra, nếu hai nhà không thông gia, Trịnh gia còn có thể chối bỏ, nói Điền Cơ cố ý vu vạ, nhưng bây giờ thì rắc rối rồi.
Trước kia Trịnh gia nhận lời cầu thân, đã bày tiệc lớn, có rất nhiều quan viên tới dự, muốn chối cũng không được.
Trịnh Thắng nghĩ tới chuyện này là đau đầu.
Vén vạt áo, Điền Thành thong thả ngồi xuống, làm ra vẻ như nói đùa:
- Trịnh thúc thúc, Kiếm Thu ca giờ thăng tiến, đây là chuyện cực kỳ đáng mừng, có điều người không thể hưởng một mình, không bằng hôm nay định đoạt ngày thành hôn giữa tiểu chất và Tuyết Mai muội muội, để phụ mẫu cháu cũng được vui lây?
Từ lúc Điền Thành bước chân vào đây là Trịnh Thắng đã đoán được dụng ý của Điền gia rồi, hiện giờ ông ta định phân rõ giới tuyến với Điền Cơ, tất nhiên không thể đồng ý, nhưng còn chưa nói ra sắc mặt Trịnh Kiếm Thu đại biến.
Lúc này Trịnh Kiếm Thu hoàn toàn cho rằng hoàng đế phong chức khó khăn này là khảo nghiệm năng lực của hắn, để xem hắn có thể thuận lợi đoạn đượt binh quyền nắm trong tay Điền Cơ, hiệp trợ triều đình hạ Điền gia hay không, nếu hắn làm được, nói không chừng ngay lập tức có một đạo thánh chi hạ xuống gọi hắn vào kinh sư tiếp kiến.
Đã nhận định như thế, làm sao Trịnh Kiếm Thu có thể chấp nhận chuyện hôn nhân này làm hủy tiền đồ của mình, kích động lên không suy nghĩ đã hừ lạnh một tiếng, nói ngay:
- Điền công tử, Tuyết Mai gần đây sức khỏe không Tuyết Mai không được tốt, ốm bệnh liên miên, chuyện thông gia giữa hai nhà tạm hoãn lại đã.
- Kiếm Thu đại ca nói câu này sai rồi, tiểu đệ chỉ định cùng Trịnh thúc thúc định ngày thôi, không phải muốn cưới Tuyết Mai muội vào Điền gia ngay ngày hôm nay.
Đôi mắt Điền Thành trong lúc nói chuyện vẫn theo thói quen đảo quanh:
- Vậy cũng ...
Trịnh Kiếm Thu vừa định cự tuyệt lần nữa thì bị Trịnh Thắng quát:
- Kiếm Thu, chuyện này chưa tới lượt con làm chủ.
Rồi trừng mắt trấn áp.
Trịnh Kiếm Thu vội ngậm miệng, không dám nói năng gì nữa, nhưng vẻ mặt không cam tâm.
Muốn hạ Điền Cơ, không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa Trịnh phủ cũng ở trong Kiên thành, chẳng may để Điền Cơ phát hiện ra điều gì khiến lão hạ thủ trước, hậu quả khó bề tưởng tượng.
Mười vạn đại quân nắm trong tay ông ta trú trong quân doanh cách thành ba mươi dặm, cho dù gặp nguy cấp lập tức bắn tin cứu viện, chỉ cần Điền Cơ đóng kín cổng thành, lúc đó nước xa không cứu được lửa gần.
Trịnh Thắng nghiêm mặt mắng con xong nhìn sang Điền Thành, thở dài một tiếng tỏ ý áy náy nói:
- Hiền chất, không phải ta không muốn định ngày thành hôn, nhưng nha đầu Tuyết Mai từ khi nghe chuyện này, nhất quyết không đồng ý.
- Trịnh thúc thúc, hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, huống hồ hai nhà Trịnh Điền thông gia, ý nghĩa phi phàm, sao có thể để Tuyết Mai muội muội tự ý làm bừa? Thêm nữa, chẳng qua Tuyết Mai muội muội còn chưa hiểu rõ con người của tiểu chân cho nên có chút bài xích là chuyện bình thường, chỉ cần định ngày xong, đợi muội ấy gả vào Điền phủ, hiểu được ưu điểm của tiểu chất nhất định hoan hỉ.
Điền Thành giọng điệu chân thành, nói hợp lý hợp lẽ.
- Chuyện này, hiền chất ạ ...
Trịnh Thắng chưa nói hết lần này Điền Thành cười hì hì nói:
- Trịnh thúc thúc, thật không dám dấu, tiểu chất đã mang sính lễ tới rồi, chẳng lẽ người bắt cháu phải gánh về hay sao.
- Được, nếu đã như thế lão phu tìm người, định ngày ngay lập tức.
Hai mắt Trịnh Thắng nheo lại, không ngờ lại đồng ý:
Trịnh Kiếm Thu cuống lên, người mới nhổm dậy thì gặp ánh mắt dữ dội của phụ thân liếc tới, hắn thở ra một hơi, không dám kích động nữa.
- Không cần tìm người đâu ạ, trước khi tới đây cháu đã nhờ người xem rồi, mùng sáu tháng sau là ngày rất tốt.
Điền Thành ép tới từng bước, nhưng cười hỉ hả gãi đầu gãi tai ngượng nghịu, làm bộ thiếu niên thật thà.
Trịnh Thắng gật đầu tán thành:
- Ừ, vậy thì quyết định ngày mùng sáu tháng sau đi.
Do trước đó hai nhà đã trao đổi bát tự, Điền gia cũng mời bà mai tới nói chuyện, cho nên chỉ cần Trịnh gia nhận lễ vật này, coi như hôn nhân đã được định đoạt.
Tiếp đó ba bọn họ tới nhà ăn dự tiệc với sự tham gia của hơn hai mươi quan viên tới chúc mừng, nhưng không có một vị chủ tử nào của Trịnh gia ngoài cha con Trịnh Thắng, Trịnh Kiếm Thu cười lạnh :" Lũ khốn kiếp vênh váo đó lúc này hẳn đang tụ lại một chỗ chửi bới mình đây!"
Nếu ai không bị đám đệ đệ trong nhà từ nhỏ tới lớn coi thường chèn ép, thậm chí nhiều lần tìm cách giết hại mẹ con hắn không hiểu nổi Trịnh Kiếm Thu quý trọng cơ hội ngoi lên này như thế nào.
Chào hỏi mọi người xong, Điền Thành chắp tay một lượt tươi cười nói:
- Các vị đại nhân, hôm nay Kiếm Thu ca được thánh chỉ phong quan chức, là chuyện cực kỳ đáng mừng, có điều ngoài ra còn chuyện nữa, Điền mỗ xin thông báo để các vị đại nhân chia vui cùng, đó là Trịnh thúc thúc định ngày hôn lễ, mùng sáu tháng sau sẽ gả Trịnh đại tiểu thư cho Điền mỗ.
Đám quan viên ồ lên, đưa ánh mắt nhìn cả về phía Trịnh Thắng.