Lúc này phía hậu môn Điền phủ tiếng chém giết vang trời làm đám Điền Cơ cả kinh, hộ vệ trong phủ vội vàng cầm lấy vũ khí, tập kết lại một chỗ, bọn chúng tuy có chút hoảng loạn khẩn trương, nhưng không bỏ chạy tán loạn.
Mấy tên đầu lĩnh hộ vệ tức tốc trao đổi, phân chia ra dẫn thủ hạ của mình đi.
Hơn trăm thủ hạ của Tiêu công công đều là người lựa chọn kỹ càng, tuy không có nội ứng như của Điền Kính Chi, bị cung tiễn thủ bắn bị thương không ít, nhưng thuận lợi chiếm cứ được hậu môn Điền phủ, có điều sau khi đám hộ vệ liên tiếp tăng viện, áp lực trở nên rất lớn.
Bên phía Đường Kính Chi đoạt được cửa rồi không lỗ mãng xông vào, ám vệ lên tường thành, dùng mai hoa tụ tiễn tiêu diệt đám viện binh, vì phía cửa trước không có tiếng đánh nhanh, cho nên hộ vệ Điền phủ không nghĩ nơi này bị thất thủ, vừa vào tầm bắn, tức thì hạ gục cả mảng, bọn chúng phải lùi lại tổ chức người cầm lá chắn, từ từ ép về phía cửa.
Nhưng không còn kịp nữa, tiếng vó ngựa sầm sập như mưa rào truyền tới, mấy trăm Vũ Lâm quân tay cầm trường thương, mình mặc khôi giáp đã tới.
- Giết!
Người đi đầu Vũ Lâm quân là một viên mãnh tướng, rút cương, điều khiển tuấn mã tung mình đạp thẳng hai chân trước vào đội ngũ hộ vệ cầm lá chắn. Ở thời kỳ chiến tranh lạnh này, những mãnh tướng đi đầu là cực kỳ quan trọng, vì chỉ có binh sĩ đi trên cùng thuận lợi phá được đội ngũ kẻ địch, sĩ khí quân sĩ phía sau mới dâng lên tiếp tục dẫn đội hình tiến tới.
Đừng coi thường mãnh tướng chỉ có chọc thủng một lỗ nhỏ trên đội hình, vì tướng sĩ đằng sau gia nhập, cái lỗ nhỏ đó sẽ ngày càng lớn.
- Tiểu vương gia, chúng ta phá vây thôi.
Man Ngưu tập trung mấy chục người, chuẩn bị sẵn sàng chạy thoát thân:
Minh Húc quanh năm sống trong quân doanh, tiếng vó ngựa làm rung đất thì hắn nghe một cái là nhận ra ngay, cả viên hổ tướng bên cạnh hắn cũng sớm nhận ra được điều bất thường, lập tức triệu tập đám thuộc hạ lại.
Vốn trong tay hắn có hơn hai trăm người, nhưng sợ Điền Cơ nghi ngờ, nên mới để lại một bộ phận ở ngoài thành.
- Man Ngưu, ngươi đoán binh mã tập kích có phải là Trịnh phủ không?
Gọn gàng tung mình lên ngựa, Minh Húc hỏi:
- Hẳn là thế, ở Lưu Châu còn có ai dám tập kích phủ của Điền Cơ nữa.
Minh Húc lại lắc đầu, không hiểu hắn nghĩ gì.
- Tiểu vương gia, chúng ta rút nhanh thôi, nếu không đợi đại quân của Trịnh thắng tới nơi e không kịp mất.
Một hộ vệ đứng bên cạnh Minh Húc sốt ruột nói:
Minh Húc vẫn ung dung, nghe ngóng:
- Ngươi thấy nên đột vây từ phía trước hay phía sau?
- Phía sau la hét lớn như vậy, chiến đấu ắt kịch liệt, thuộc hạ cho rằng chúng ta nên phá vây ở phía trước.
Thoáng trầm ngâm Minh Húc quay đầu ngựa hướng về phía sau:
- Nhầm rồi, phía sau chiến đấu kịch liệt, chứng tỏ hai bên thế lực cân bằng, phía trước động tĩnh nhỏ, có nghĩa là đối phương đã chiếm ưu thế tuyệt đối, chúng ta đi hướng đó chỉ có đi không có về.
Đám hộ vệ xung quanh tin phục hắn như thần minh, đồng thanh hô:
- Vương gia anh minh.
- Vương gia cứu mạng.
Minh Húc đang định ra lệnh đột vây thì trong phòng một nữ tử y phục xộc xệch, tóc tai rối bời ôm bọc hành lý chạy ra.
Đó là tiểu thiếp trẻ trung xinh đẹp nhất của Điền Cơ, được lão phái tới hầu hạ lấy lòng Minh Húc, Minh Húc vội vẫy tay gọi:
- Nhanh tới đây, đi cùng bản vương.
- Vâng, đa tạ vương gia.
Nữ tử đó thấy Minh Húc tuấn tú hơn người, lại là vương gia, hơn Điền Cơ không biết bao nhiêu mà kể, vốn định lấy lòng hắn xin đi theo, giờ nghe có người tấn công Điền phủ, đại nạn đổ xuống đầu, không chạy đợi bao giờ?
Trước khi đi ả còn không quên vơ vét đồ vàng bạc mang theo.
Thấy Minh Húc đồng ý mang mình theo, ả mừng rỡ chạy tới, được Minh Húc kéo lên lưng ngựa.
- Man Ngưu, mở đường đi.
Đợi nữ tử kia ngồi vững, Minh Húc quát:
- Vâng!
Man Ngưu gầm lên, vung tay về phía trước:
- Giết, chúng ta xem kẻ nào cản nổi tinh binh Hải Châu.
Đám hộ vệ hò reo, bảo vệ Minh Húc ở giữa, phóng tới cửa sau Điền phủ, khí thế ngút trời.
Vì Tiêu Kiến lấy cứng chọi cứng, cho nên gây ra động tĩnh lớn, thu hút càng nhiều hộ vệ Điền phủ đổ về phía đó, nên dù thêm 500 Vũ Lâm quân tới nơi, hộ vệ Điền phủ dựa vào chỗ hiểm yếu chống cự, vẫn chưa thất thế.
“Bùng” dưới bầu trời thanh thanh, đột nhiên có mấy quầng lửa bắn lên trời nở bùng ra ánh sáng màu da cam, trông xa xa như những đóa hoa lớn nhỏ.
Một xưởng vệ cảnh Tiêu Kiến thốt lên:
- Pháo truyền tin, công công chúng gọi quân ngoài trời tới đó.
Tình cảnh này làm Tiêu Kiến đứng ở hậu phương nóng ruột vô cùng, không ngừng thúc dục binh sĩ xông tới, nhưng hậu môn Điền phủ không gian nhỏ hẹp, căn bản không phát huy được ưu thế đông người, ở vào thế giằng co, hai bên đều có thương vong.
Nghĩ tới đằng sau lưng còn có hơn ba nghìn quân thủ thành cùng mấy nghìn tư binh, Tiêu Kiến càng lúc càng nóng ruột.
- Tiêu công công, thời gian eo hẹp, chúng ta mau chóng dùng lửa đốt thôi.
Một tên đứng bên cạnh Tiêu Kiến chỉ huy nhiều người cầm túi dầu lớn đi đến nhắc.
Đám người kia nhận lệnh mở túi ném vào trong Điền phủ, cổng sau cả đám đông đang chen lấn chém giết, không tránh được, mới đầu tất cả đang đánh hăng không biết chất lỏng dính trên người là cái gì, tới khi có người người hét lên:
- Không xong là dầu đốt đèn, đối phương muốn dùng hỏa công, chạy mau.
Lời này tức thì làm hộ vệ Điền phủ đại loạn, nhưng làm sao chạy nhanh thế được, lửa tức thì bùng lên cùng tiếng la hét thảm thiết.
- A, cứu mạng.
- Nước đâu.
- Mau tới giếng lấy nước.
Một kẻ người bắt lửa, gào thét chạy loạn, va vào kẻ khác, lửa nhanh chóng lan đi, càng lúc càng có nhiều người bị bắt lửa, gào thét lăn lộn trên mặt đất.
Máu tươi, tử thi, tiếng kêu gào, tức thì biến nơi này thành luyện ngục.
Tiêu Kiến thấy đối phương bị lửa thiêu đốt sĩ khí giảm mạnh, chẳng chút thương xót, đi tới ra lệnh, giọng âm hàn:
- Xông lên, giết sạch bọn chúng đi.
Đám Vũ Lâm quân không dám không nghe chỉ huy, hơn 20 người xông vào.
- Đối phương dùng hỏa công, hỏng rồi.
Man Ngưu lớn tiếng hét:
- Xông lên, nếu không chúng ta chỉ còn đường chết!
Minh Húc ở giữa đội ngũ thấy tốc độ phía trước giảm xuống hét to, đối phương dùng cách thức tàn nhẫn này làm máu trong người hắn sôi lên:
- Đúng thế, xông lên, nếu không chúng ta sẽ bị đốt chết hết.
Man Ngưu giọng như chuông đồng, tiếng rống của hắn luôn là lời khích lệ sĩ khí lớn nhất, có hắn đi đầu, hộ vệ sĩ khí tăng lên, trên đường gặp phải hộ vệ Điền phủ chắn đường, bọn chúng không ngại ngần chém chết.
Man Ngưu hai tay cầm hai thanh thiết giản to bằng cổ tay, thuộc lại binh khí hạng nặng, xuyên qua bức tường hộ vệ Điền phủ, thiết giản vung lên, đánh bay binh khí một Vũ Lâm quân, thiết giản còn lại bổ xuống, đầu người kia bỡ toác như quả dưa hấu.
Chớp mắt đã có năm sáu người bị giết theo cách dã man nhất, làm đám Vũ Lâm quân kinh hãi, cuồng cuồng lui lại tránh khỏi đường đi của tên sát tinh này.
- Mọi người theo ta, đạp chết đám nhãi nhép này.
Man Ngưu gầm gừ, sát khí ngợp trời, kéo hộ vệ phía sau cuốn tới như thác đổ.
Tiêu Kiến thấy Vũ Lâm quân lùi lại, đang định quát tháo thì thấy một đại hán vai hổ lưng gấu cưỡi chiến mã, toàn thân đẫm máu , hai tay cầm hai thanh sắt đen xì hất văng hai Vũ Lâm quân như đồ chơi thì lời chưa ra tới họng đã nghẹn lại, dù hắn có luyện võ, thân thủ không kém, nhưng bị tên sát thân làm giật mình lùi lại.