- Nhưng mẫu hậu, kẻ này dám tụ tập người dân đối kháng quan phủ, cho dù về tình có thể tha thứ, nhưng dù sao cũng là kẻ lớn gan.
Hoàng đế vẫn chưa chịu thua biện bác:
- Kẻ lòng trung thành cơ bản nhất không đảm bảo được, làm sao trẫm có thể trọng dụng.
- Chỉ cần y có tài hoa, có thể phụ trợ hoàng thượng ngồi vững giang sơn là được rồi, chế ngự một người không nổi, sao có thể nắm giang sơn?
Hoàng thái hậu mắt ánh lên vẻ trí tuệ:
- Y tuy không có lòng trung thành tuyệt đối, nhưng không phải kẻ một mực chỉ biết thiệt hơn, chỉ cần chúng ta không hại không phản bội đâu.
Hoàng đế trẻ hôm nay đúng là hồ đồ rồi, từ nhỏ tới lớn hắn được giáo dục, thiên hạ là thiên hạ của Minh gia của long tộc, tất cả phải trung thành với thiên tử vô điều kiện, kẻ nào bất trung là loạn thần tặc tử, giờ hoàng thái hậu bảo hắn trọng dụng một tên cử nhân trung thành rất mơ hồ làm hắn không hiểu được.
- Hoàng thượng, hãy quên lý tưởng trỗng rỗng kia đi, nhìn vào thực tế, cái gì mà vua nhục thần vong, cái gì mà vua là thiên tử, lê dân thiên hạ phải quỳ bái, đều là lời chỉ để lừa gạt bách tính và đám thư sinh được thôi. Thực sự muốn có người theo, phải cho họ vinh diệu phú quý, phải cho họ quyền lợi, phải lấy thực lợi ràng buộc họ, muốn ngồi vững trên ngai vàng còn phải hiểu thuật ngự hạ chứ không phải chỉ biết trông vào mấy lời lẽ vô dụng kia.
Lời của hoàng thái hậu gây nên sóng gió lớn trong lòng của hoàng đế trẻ, nhưng càng liên tưởng tới thực tế, hắn càng cảm thấy lời này thực tế.
- Hoàng thượng có thể lúc này còn chưa hiểu thấu triệt, nhưng chỉ cần nhớ kỹ, ai có thể giúp được thì dùng kẻ đó, nhưng dùng không có nghĩa là không phòng.
Hoàng thái hậu khẳng định lại:
Hoàng đế trẻ đúng là nhất thời chưa hiểu thấu đạo lý trong đó, chỉ im lặng gật đầu, do dự một lúc rồi hỏi:
- Vậy trẫm đầy hắn tới hoàng lăng, cho hắn trông mộ quét tuyết cho tiên đế được không?
Rõ ràng hoàng đế trẻ không nỡ diệt trừ Tề Đức Thịnh.
- Không được!
Hoàng thái hậu thừa biết đứa con này thực ra chỉ muốn đưa Tề Đức Thịnh đi tránh phong ba:
- Hoàng thượng, đừng định đứng ra làm người hòa giải, để bọn họ biến can qua thành ngọc thạch. Thử hỏi nếu như hôm nay Đường Kính Chi không có mặt tại ngự thư phòng thì y sẽ có kết cục như thế nào?
Hoàng đế trẻ nghiêm túc suy nghĩ lại, nếu như hôm nay Đường Kính Chi không ở trước mặt hắn biện giải, rất có khả năng hắn nổi giận sai Tề Đức Thịnh lập tức bắt vào chiếu ngục nội xưởng thẩm vấn.
Tề Đức Thịnh tất nhiên không bỏ qua cơ hội trà thủ Đường Kính Chi trái ý mình, khi đó chẳng may Đường Kính Chi không chịu nổi khổ hình khai nhận, Đường gia chắc chắn bị chu di cửu tộc.
Nghĩ tới đó hoàng đế trẻ giật mình nhận thức hết tầm nghiêm trọng của vấn đề, hiểu ra tại sao Hoàng thái hậu nhất quyết muốn hắn xử trí Tề Đức Thịnh.
Hoàng thái hậu nhìn sắc mặt hoàng đế trẻ, biết hắn hiểu được phần nào rồi mới nói tiếp:
- Ai gia còn hỏi y, nếu như bách quan trong triều đều muốn y từ chối nhận phong tước thì y có lùi bước đồng ý không?
Hoàng đế trẻ không hiểu vì sao hoàng thái hậu lại nói câu này, có điều trong lòng nổi lên chút tò mò muốn biết câu trả lời của Đường Kính Chi.
- Y nói, nếu hoàng thượng phong tước cho y, sẽ làm rạng danh tổ tông, làm nãi nãi và thê thiếp trong nhà vui mừng, nãi nãi y sức khỏe không tốt, nói không chừng nghe tin này còn có thể cải lão hoàn đồng.
- Ồ.
Hoàng đế trẻ nghĩ lý do này rất bình thường, sao mẫu hậu lại cười vui vẻ như thế?
Hoàng thái hậu biết hắn không hiểu ý mình, kiên nhẫn giải thích:
- Hoàng thượng không phát hiện ra trong câu trả lời của y không hề đề cập tới bản thân sao? Ai gia đảm bảo, nếu hoàng thượng phong tước cho đám Tần Mục, lúc bọn chúng cảm tạ hoàng thượng sẽ không nhắc gì tới người nhà đâu, chỉ toàn lời nhàm tai không thực lòng chút nào như dốc sức báo đáp triều đình, san sẻ lo lắng cho hoàng thượng, cúc cung tận tụy vì xã tắc.
Nếu là trước kia hoàng đế trẻ nghĩ như thế là hiển nhiên, thần tử phải bày tỏ lòng trung thành có gì mà sai, có điều nghe những lời giáo huấn của Hoàng thái hậu trước đó, tư tưởng có chiều sâu nhất định, cảm thấy trả lời như Đường Kính Chi mới là thật lòng.
- Ai gia nói những lời này, là muốn cho hoàng thượng biết, trong lòng Đường Kính Chi, nãi nãi và thê thiếp của y còn quan trọng hơn bản thân y, nếu Tề Đức Thịnh hãm hại một mình y còn có cơ hội cho hoàng thượng hòa giải, nhưng hiện giờ hai người đó ắt phải có một bên chết mới thôi.
Hoàng đế trẻ không nói gì cả, trầm mặc rất lâu mới ngẩng đầu lên nhìn hoàng thái hậu bất ngờ nói một câu:
- Mẫu hậu, trong lòng hài nhi, người cũng là quan trọng nhất.
Hoàng thái hậu vành mắt đỏ hoe, chớp mắt đã có giọt lệ long lanh rơi xuống, vừa chấm nước mắt, vừa nói:
- Ai gia biết hoàng nhi là đứa trẻ ngoan hiếu thuận mà, trong lòng ai gia, hoàng nhi há chẳng phải cũng ở vị trí quan trọng nhất sao? Nếu chẳng phải lo hoàng nhi trách ai gia thì ai gia đã chặt đầu tên Tề Đức Thịnh cùng mấy tên đại thần đông cung cuồng vọng kia rồi, còn cần được hoàng nhi đồng ý hay sao?
Đúng thế, hoàng đế trẻ giữ được ngôi vị thái tử, thuận lợi đăng cơ, toàn bộ nhờ Hoàng thái hậu chống lưng phía sau, điều này hoàng đế trẻ cũng biết phần nào, có điều trước kia hắn nghĩ, Hoàng thái hậu là mẫu thân của mình, giúp mình là điều đương nhiên, nhưng giờ lòng hắn khó nói được câu như thế, Đường Kính Chi 14 tuổi đã phải gánh cả gia nghiệp.
Hiện giờ mình đã sắp hai mươi rồi vậy mà vẫn sống dưới đôi cánh của mẫu hậu.
Ngay cả một cử nhân nho nhỏ còn chẳng bằng được, nói gì tới bắc thượng đánh đuổi người Ngột Thứ, nam hạ quét sạch hải tặc Nam Hải, làm thánh quân chứ?
Như trong chớp mắt, hoàng đế trẻ đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, có khởi đầu này, về sau hắn mới chính thức dần trưởng thành.
Hít sâu một hơi, Hoàng đế trẻ trầm giọng nói:
- Được rồi, mẫu hậu nói đi, muốn trẫm diệt Tề Đức Thịnh vào lúc nào.
Thấy con ngộ ra rồi, Hoàng thái hậu vui mừng hiện rõ ra ngoài nét mặt:
- Hiện không gấp, ai gia chỉ sợ hoàng thượng tiếp tục tin lời dối trá của Tề Đức Thịnh nên mới mời hoàng thượng tới nói chuyện. Hoàng thượng biết hôm nay thực ra có tới ba nhóm người tới nhà Đường Kính Chi gây chuyện, đều muốn y từ chối nhận phong tước chưa?
Thấy hoàng đế gật đầu, bà nói tiếp:
- Y hoài nghi có kẻ đứng sau giật giây thao túng, ai gia và y bàn bạc kỹ càng, cảm thấy kẻ này rất có khả năng là Thuận vương!
- Hả? Là thất đệ?
Hoàng đế trẻ ngạc nhiên chưa liên hệ được chuyện này với Thuận Vương.
- Đúng thế, sáng nay ai gia mới ra lệnh cho người đi tuyên dương công tích của Đường Kinh Chi, tạo thế phong tước cho y, đoán chừng Thuận Vương sau khi biết bao nhiêu cơ hội tốt bị Đường Kính Chi phá hỏng, nên muốn trả thù cho hả giận, đồng thời cũng là để loại bỏ một cánh tay của hoàng thượng.
Hoàng đế trẻ nghe thấy rất có lý, rồi một câu hỏi chợt này ra trong lòng, vậy vì sao Thuận vương không loại bỏ đám Tần Mục.
Chẳng lẽ những hiền thần trong lòng mình thực sự tệ hại đến thế, không đáng hắn ra tay?
Nghĩ tới đó Hoàng đế trẻ có phần nào không phục, ngầm tính phải thử Đường Kính Chi, xem tên thương nhân xuất thân cử nhân này rốt cuộc bản lĩnh lớn tới đâu.
Hoàng đế trẻ lại nói tới chuyện lần trước Đường Kính Chi vào cung phát hiện một bộ đầu của lục phiến môn là mật thám của Thuận vương, như thế trong nội xưởng hiện giờ rất có khả năng bị người của Thuận vương trà trộn vào, cho nên không thể tùacute; hạ Tề Đức Thịnh.
Nếu không nội xưởng chấn động, tâm phúc Tề Đức Thịnh chó cùng dứt dậu thì nguy.
Không bằng trước tiên để Tề Đức Thịnh ở nguyên vị trí cũ, sau đó ngầm điều tra, đồng thời khéo léo từng bước điều tay chân của Tề Đức Thịnh ra ngoài làm việc, thời cơ tới sẽ nhổ tận gốc.
Hai mẹ con thương lượng rất lâu hoàng đế trẻ mới cáo từ trở về.