Nếu chỉ có một mẫu thêu, lại được chia lãi ít như thế, Tần Hạo chẳng hứng thú, nhưng thấy Đường Kính Chi thuận tay vẽ ra được hình mẫu mới, tâm tư của hắn lại lần nữa trở nên kích động, song còn chút nghi ngại:
- Ngay Đường gia chỉ được phân chia ít như thế, vậy nếu Tần gia ta tham gia vào thì được nổi bao nhiêu.
- Không phải vậy đâu.
Đường Kính Chi lắc đầu:
- Nếu Tần huynh muốn tham dự, đệ có hai loại khế ước cho huynh lựa chọn. Một là giống như Đường gia, đầu tư nhất định, lấy một phần mười lợi nhuận.
- Loại thứ hai thế nào?
Tần Hạo hỏi luôn, hiển nhiên hắn không có hứng thú gì với loại một.
Đường Kính Chi không vội trả lời, y không vì Tần Hạo tỏ ra thẳng thắn mà nghĩ hắn là người đơn giản, không thể tỏ ra quá cấp thiết, uống chén trà thấm giọng đợi hắn tỏ ra sốt ruột mới nói:
- Khế ước thứ hai là ký quyền kinh doanh ở Hải Châu và Liễu Châu, tức là ở hai nơi này, mẫu trong tay đệ chỉ bán cho Tần gia, không hợp tác với nhà thứ hai. Còn sau khi có được mẫu, Tần gia kiếm được bao nhiêu phải xem bản lĩnh của bản thân rồi.
Tần Hạo gật gù:
- Quyền kinh doanh hai châu à, xem ra không thể ít được.
- Ài, còn vị bên trên mà, cho nên dù chúng ta có là bằng hữu, đệ cũng không thể giúp huynh áp giá quá thấp. Có điều chỉ cần huynh mua quyền kinh doanh, vị bên trên sẽ phái người nội xưởng tới Hải Châu và Liễu Châu, giúp huynh xử lý kẻ làm nhái ở hai nơi đo.
- Thật chứ?
Tần Hạo phấn khích, chuyện làm nhái không thể chặn đứng được, chỉ cần ngăn không cho thương nhân lớn khác không xen vào là quá đủ.
- Tất nhiên là thật rồi.
Đường Kính Chi gật đầu khẳng định, y đã tính phát huy vai trò của nội xưởng trong chuyện này hết mức có thế, có người của nội xưởng, dù người thân quan phủ muốn chia một chén canh cũng phải cân nhắc cho kỹ.
Có điều Phúc Thọ Vương ở Hải Châu thì khác.
- Vậy giá Đường hiền đệ tính là bao nhiêu?
Tần Hạo nghĩ một hồi, thấy vụ làm ăn này có thể làm được.
- Tần huynh, đệ cũng là người phương nam, phương nam giàu có, tất nhiên kiếm nhiều hơn một chút, còn về giá, Tần huynh ra trước đi, xem định giá trong lòng chúng ta có cách nhau quá xa không, nếu không đệ lên tiếng trước, e làm Tần huynh bỏ chạy.
Xem ra mua được quyền kinh doanh này mất máu lớn đây, Tần Hạo chuẩn bị tinh thần trước rồi, xè năm ngón tay nói:
- Năm vạn lượng, được không?
Một mẫu thêu mà bán được mấy vạn lượng là con số rất lớn rồi, có điều Đường Kính Chi cũng có tính toán của riêng mình:
- Tần huynh không thấy cái giá này quá thấp à?
Ngăn không cho hắn phản bác, Đường Kính Chi nói tiếp luôn:
- Ai chẳng biết vương triều Minh Hà chúng ta nơi nào giàu có nhất, Liễu châu một năm có thể trồng lương thực hai mùa, Hải châu còn có nguồn cá phong phú. Loại tranh thêu này bán ra thị trường, chừng bách tính mười hộ tới năm hộ sẽ mua rồi, hai châu đó ít nhất có ngàn vạn hộ, huynh nói xem sẽ kiếm được bao nhiêu?
Tần Hạo lắc đầu:
- Loại tranh này rất mới mẻ, song chưa chắc bán được nhiều như thế, hơn nữa bán cho bách tính thì lãi được bao nhiêu.
- Loại đồ thêu giá rẻ tất nhiên không lãi mấy, nhưng nếu Tần huynh chuyên môn dùng vật liệu thượng đẳng, cùng thợ thêu kỹ thuật tốt, kiếm được mỗi chiếc khăn vài lượng đâu khó.
Đường Kính Chi cười nhẹ:
- Đành là thế, nhưng những thứ quá mới mẻ cũng có khả năng không được tiếp nhận, ta ra giá rồi, giờ đệ thử nói giá thấp nhất của đệ đi, nếu thích hợp ta sẽ thay gia phụ đồng ý.
Tần gia nhiều năm kinh doanh đồ thêu, đêu phải để Đường Kính Chi dễ dàng nói vài câu qua mặt được.
Đường Kính Chi nhoài người tới, ba lần xòe tay ra:
- Mười lăm vạn lượng!
- Ha ha ha, Đường hiền đệ thật là tham lam, không được 7 vạn lượng thôi.
- 12 vạn lượng!`
- 8 vạn, không thêm một xu.
... ....
Hai bên cò kè qua lại, cuối cùng giá dừng ở mức mười vạn lượng.
Thoáng nghe một mẫu đồ thêu bán được mười vạn lượng đúng là khó tin, nhưng người trong nghề đều hiểu, chỉ cần hình vẽ mới này được chấp nhận, lợi nhuận vượt xa con số đó.
- Đường hiền đệ, lần này ta lên kinh đưa hàng, không lấy đâu ra nhiều bạc như thế, ta giao điền đặt cọc trước, đợi về tới nhà mới giao bạc được không?
- Đương nhiên được, con người của Tần huynh chẳng lẽ đệ không tin sao?
Đường Kính Chi lúc này rất dễ nói chuyện, có điều câu sau lại khiến Tần Hạo dở khóc dở cười:
- Dù sao cũng có người của nội xưởng đi theo huynh mà.
Chuyện bàn xong, Tần Hạo đi đường xa mệt rồi, cáo từ về , Đường Kính Chi tiễn hắn ra tận cửa, thấy trời không còn sớm, tìm đám Uyển Nhi về nhà.
Thị Mặc lúc này nói đã mua đầu bếp thay Trịnh Hân Như rồi, đồng thời còn mua hai nha hoàn đưa tới Mạnh phủ.
Nhắc tới Mạnh Tử Đức, Đường Kính Chi mới nhớ hoàng đế muốn y rảnh rỗi bỏ thời gian ra thăm hắn, Đường Kính Chi thở dài, thầm tính để mai đi thăm vị Mạnh Thanh Thiên này xem.
Sáng sớm, Đường Kính Chi đang ngủ mơ mơ hồ hồ mũi chạm vào vùng mềm mại ấm áp, thế là theo bản năng hít hít, hương thơm cơ thể nữ nhân truyền vào mũi.
"Ư, ngứa" Nhu Nhi người trần truồng, cũng đang ngủ, mơ màng đưa tay đẩy cái đầu rúc vào ngực mình.
Đường Kính Chi bị đẩy một cái đập đầu vào gờ giường, tỉnh hẳn, tiếp đó nuốt nước bọt đánh ực.
Hai cái đồi ngực xinh xinh gần ngay trong gang tấc, nụ hoa hồng tươi càng trở nên nổi bật trên gò tuyết trắng, cực kỳ kích thích thần kinh buổi sáng của nam nhân, y chẳng chút khách khí há miệng ngậm một cái, cái còn lại không thoát, lọt vào bày tay lớn, bị nó nắm bóp thành đủ loại hình dạng.
Trò chơi nguyên thủy làm Nhu Nhi có phản ứng, hai núm vú bắt đầu săn cứng, đầy khiêu khích, làm Đường Kính Chi không nhịn nổi động tác dần trở nên thô lỗ, luân phiên dày vò hai nụ hoa tươi, lấy răng thay cho lưỡi.
Hôm qua đã hoan ái cả đêm rồi, Nhu Nhi vẫn còn buồn ngủ díp mắt, vặn vẹo né tránh:
- Đừng, tướng công, phải dậy rồi.
Đường Kính Chi không buông tay, cũng không dừng miệng, như cái kẹo cao su, dính chặt lên người Nhu Nhi, tay lần theo cặp đùi bóng mượt, trêu đùa nơi thần thánh nhất, mẫn cảm nhất của nữ nhân.
- Đừng, tướng công, đừng ...
Chỉ thoáng chốc, cái miệng nhỏ của Nhu Nhi phả ra hơi thở nóng hầm hập gấp gáp, khuôn mặt đỏ dừ.
Đang lúc tên lên giây cung, chuẩn bị bắn thì bên gian ngoài có tiếng bước chân, rồi giọng một nha hoàn dè dặt hỏi:
- Nhị gia, Nhu di nương, có cần nô tỳ vào hầu hạ không ạ.
Thì ra hai nha hoàn trông ở gian ngoài nghe thấy tiếng động, liền tới hầu hạ.
Đường Kính Chi mặt xị xuống, như đứa trẻ con bị dành mất đồ chơi làm Nhu Nhi phì cười, kéo chăn che đi cơ thể mê người, nũng nịu:
- Tướng công, dạy tập võ đi, không Ngọc muội muội trách cho đấy.
Đường Kính Chi đành đau khổ thức dậy luyện tập, người ta nói mỹ nhân là mồ chôn anh hùng thật chẳng sai, trước kia y kiên trì chăm chỉ luyện tập là thế, lần đầu lên kinh bị truy sát thề thốt không để bản thân thành gánh nặng cho mọi người là thế, giờ mỗi sáng chỉ thích nằm trong chăn ấm, ôm mỹ nhân thơm tho thôi.
Hoàn thành luyện tập buổi sáng, tắm rửa tha phục xong thì Uyển Nhi vào hỏi an bài hôm nay ra sao.
Đường Kính Chi ngồi trước gương đồng, để một tiểu nha hoàn chải tóc, đáp:
- Hôm nay ta cùng mẹ con họ Đỗ tới thăm Mạnh Tử Đức.
Thấy Ngọc Nhi ngạc nhiên thì cười khổ giải thích:
- Đích thân hoàng thượng ra lệnh mà, các nàng cứ tới bên tiểu viện tọa trấn.
Ăn sáng xong, Đường Kính Chi cùng ba vị di nương rời tiểu viện, sau đó tách nhau ra, mẹ con Đỗ gia dẫn đường, tới nhà Mạnh Tử Đức.