Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 470: Thế trận lớn



Ở dưới Đường Kính Chi lại hỏi:

- Hoàng thái hậu, không biết người chọn được nhân tuyển thích hợp chưa.

- Chọn, chọn được rồi.

Hoàng thái hậu vừa nói vừa cẩn thận đi ra xa vài bước:

- Người này tính ra cũng mang huyết mạch long tộc, phải gọi ai gia là hoàng tẩu! Có điều mạch này của hắn là họ xa, hiện đã đi xuống rồi. Ai gia đã cho người tìm hắn tới, mai có lẽ sẽ đến nơi.

Đường Kính Chi vui mừng, vậy chuyện coi như đã xong, tiền bạc kiếm được là chuyện nhỏ, phen này coi như dùng tiền kiếm được chỗ dựa lớn rồi.

Thấy Đường Kính Chi tiếp đó chỉ nói chính sự, Hoàng thái hậu lại sinh phiền muộn, mấy lần dùng khóe mắt liếc nhìn y, thấ cứ thản nhiên nói chuyện kinh doanh, hoàn toàn quên mất chuyện hai người vừa có tiếp xúc da thịt, lòng càng không thoải mái.

Mình là ai chứ?

Là Hoàng thái hậu, là quốc mẫu, là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ! Chẳng lẽ chạm vào tay mình, y không có chút suy nghĩ nào, như thấy vinh hạnh chẳng hạnh.

Vì sao y cứ như không có chuyện gì xảy ra thế?

Hoàng thái hậu bị đả kích vô cùng, bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ năm xưa được xưng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, giờ đã già cả xuống sắc, không còn chút mị lực nào nữa.

Không thể nào!

Hoàng thái hậu không phục, nhẹ vén váy, uyển chuyển tới gần Đường Kính Chi.

Người ta nói tâm tư nữ nhân là khó lường nhất, Hoàng thái hậu cũng chẳng ngoại lệ.

Đường Kính Chi đang cúi đầu, thấy Hoàng thái hậu đi tới gần thì hơi hoảng, hoàng thái hậu tuy trên ba mươi nhưng vẫn là đại mỹ nhân hiếm có, đặc biệt người ở đây, thân phận tôn quý của bà đủ khiến diệt trừ mọi dục vọng trong đầu nam nhân khác, nhưng với Đường Kính Chi lại khác, nó trở thành kích thích lớn, tuy thực sự y không có ý đồ vượt quá phận sự nào, song không quản nổi cái đầu sinh lòng hươu dạ vượn.

Vừa rồi may mắn thoát chết, nếu kích động lên chẳng may ngước vì một cái nhìn mà mất đầu, chẳng phải oan uổng hay sao?

Thế là y lùi lại phía sau.

Quá đáng lắm rồi, Hoàng thái hậu nổi giận, bước thêm một bước nữa, chỉ còn cách Đường Kính Chi một bước, khiến y hít thở cũng ngửi được hương thơm từ trên người bà.

Nữ nhân thành thục rất dễ khơi lên xúc động phạm tội của nam nhân.

Đường Kính Chi là nam nhân bình thường, sao không nảy sinh lòng hươu dạ vượn cho được, tuy không biết hoàng thái hậu tới gần làm gì, nhưng biết mình không thể lui lại quá rõ ràng được.

Vì y cúi đầu rất thấp, cho nên Hoàng thái hậu không nhìn thấy nét mặt của y, đang nghĩ cách để khiến y phải ngẩng đầu lên thì một cung nữ đi vào bẩm báo:

- Hoàng thái thái hậu, hoàng hậu nương nương, ba vị nội các đại học sĩ cùng với Mạnh thượng thư đang ở chính điện cầu kiến.

Có người vào, Hoàng thái hậu trong chớp mắt khôi phục lại lý trí, ung dung xoay người, đi lên đài phượng ngồi xuống, ra lệnh:

- Truyền cho họ vào.

Nghe thấy toàn những nhân vật lớn cầu kiến, Đường Kính Chi sinh tò mò, chẳng biết xảy ra đại sự gì rồi?

Y định lui ra thì Hoàng thái hậu lên tiếng bảo y đứng qua một bên đợi.

Tiếp đó là hoàng hậu mặc cung trang thêu phượng hoàng màu vàng dẫn đầu, giữa là ba vị nội các đại học sĩ cùng Mạnh Khoan đi cuối vào lần lượt thỉnh an.

Một cung nữ đen một cái đôn gấm tới cho hoàng hậu ngồi.

Đợi tất cả thi lễ xong, hoàng hậu cũng đã tới đôn ngồi, Đường Kính Chi mới bước ra hành lễ:

- Học sinh Đường Kính Chi thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Còn về ba vị đại học sĩ và thượng thư Mạnh Khoan chưa đủ tư cách để y tới chào hỏi trước mặt hoàng thái hậu.

- Đứng dậy đi.

Lần trước Đường Kính Chi giúp nàng trừ đi vết xẹo ở cổ tay, cho nên hoàng hậu vẫn nhớ ân tình này, thái độ rất ôn hòa đưa tay ra đỡ hờ.

- Tạ ơn hoàng hậu nương nương.

Đường Kính Chi đứng dậy, khom lưng đứng xuống phía dưới cùng.

- Mấy người các ngươi tới tìm ai gia là muốn ai gia bỏ ý định phong tước cho Đường cử nhân chứ gì?

Hoàng thái hậu khôi phục lại lý trí, thông minh sắc sảo thường ngày cũng quay về, mắt hơi nheo lại, nhìn đám đại thần phía dưới đầ nghiêm.

Đường Kính Chi chợt nhớ ra, hôm nay là ngày Hoàng thái hậu hứa phong tước cho y.

Hoàng hậu bị phụ thân của mình là Mạnh thượng thư kéo tới trợ lực, vốn mấy vị trọng thần triều đình này muốn nàng lên tiếng trước, trò chuyện với Hoàng thái hậu rồi để các đại thần mượn cớ nói vào vài câu, nhưng hiện giờ Hoàng thái hậu chủ động nói tới chuyện này làm hoàng hậu không biết phải mở lời ra sao?

Dù Hoàng thái hậu trước giờ đối xử với hoàng hậu không tệ, nhưng hoàng hậu vẫn e sợ vị Hoàng thái hậu này từ tận đáy lòng, không dám ỷ vào được Hoàng thái hậu sủng ái mà quên thân phận, trong nội cung này, ngày nào còn Hoàng thái hậu, chưa tới lượt nàng nhiều lời.

Thấy hoàng hậu không lên tiếng, ba vị nội các đại học sĩ đồng loạt quỳ xuống, hô:

- Bẩm Hoảng thái hậu, bọn vi thần đại biểu bách quan trong triều, khẩn mong người thu lại thánh lệnh.

- Bách quan trong triều? Theo ai gia thấy, là ý tứ của ba người các ngươi thì có.

Hoàng thái hậu đặt khẽ chén trà xuống, giọng bình đạm, không cần tỏ ra tức giận cũng khiến ba vị đại học sĩ phải hoàng hốt cúi đầu:

- Vi thần không dám.

Hoàng hậu đứng lên, đi ra sau lưng Hoàng thái hậu, nhẹ nhàng vỗ lưng:

- Mẫu hậu nguôi giận, ngàn vạn lần đừng tức giận hại người.

Hoàng thái hậu hết sức hài lòng với đứa hoàng tức này, trong mắt nàng, hoàng hậu biết đại thế, hiểu tiến lui, không phải người tốt bụng mềm lòng sợ chuyện, không khác nàng thời trẻ là bao, nắm tay hoàng hậu, nói:

- Xương cốt ai gia còn cứng lắm, đừng lo, đứng qua một bên, nghe kỹ nghĩ sâu, đừng nói gì.

- Hoàng tức tuân lệnh.

Hoàng hậu đưng lên, đưa mắt cho phụ thân, ý bảo không giúp gì được cả.

Mạnh Khiêm là lễ bộ thượng thư, thực quyền trong tay kém xa các vị thượng thư khác, lại là người không nhiệt tình tranh đấu chính vì thế tiên hoàng và Hoàng thái hậu mới chọn con gái ông ta làm thái tử phi.

Tránh ngoại thích quá mạnh.

- Không dám, các ngươi có gì mà không dám chứ? Bỏ đi, chuyện trước kia ai gia không truy cứu, nói chuyện sắc phong Đường cử nhân, các ngươi hà cớ gì mà ngăn cản hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ các ngươi tưởng ai gia không dám làm gì các ngươi thật sao?

Hoàng thái hậu mặt lạnh xuống, ngữ khí cực kỳ bất thiện.

Ba vị dám cãi lời hoàng đế trẻ, nhưng không dám xem nhẹ vị Hoàng thái hậu này, nếu chọc giận nàng, ba bọn họ bình an ra được hoàng cung hay không rất khó nói.

Trình các lão, khấu đầu thưa:

- Bẩm hoàng thái hậu bọn vi thần sở dĩ xin người và hoàng thượng thu hồi thánh lệnh vì công lao tư lịch của Đường cử nhân chưa đủ phong tước vị.

- Đúng thế, hoàng hái hậu và hoàng thượng nếu coi trọng y, có thể đặc cách phong cho y qan chức.

Hồ các lão bổ xung:

Tề các lão tiếp lời:

- Kỳ thực bọn vi thần đều đánh giá cao Đường cử nhân, dù người và hoàng thượng cho y lên triều nghị sự, bọn vi thần cũng không phản đối.

Chuyện Hoàng thái hậu không cho Đường Kính Chi vào triều làm quan, nắm giữ quyền bính không thể để người ngoài biết, nên chỉ nói:

- Ai gia và hoàng thượng muốn phong tước vị cho ai phải được các ngươi gật đầu đồng ý à?

Trình các lão là người có hiểu lầm lớn với Đường Kính Chi, luôn coi y cùng một giuộc với đám Tần Mục, thậm chí còn gian xảo hơn cho nên dẫn kinh luận điển nói một thôi một hồi.

Lý do mà ông ta đưa ra nào là tư lịch ít, công trạng mỏng, nào là từ lúc thái tổ lập quốc tới nay rất ít phong tương vị, cho tới võ tướng ra chiến trường giết địch vô số, ngay cả mạng cũng hi sinh còn chẳng được phong tước vị, nếu Đường Kính Chi được phong tước, nhất định khiến tướng lĩnh trong quân bất mãn.