Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 472: Đợi thêm vài năm



Kỳ thực về Minh Hân, trừ hoàng thượng và kẻ có dụng tâm âm hiểm ra, không ai thích nàng cả, Hoàng thái hậu cũng không thích Minh Hân, chính vì đôi huynh muội sinh ra tình cảm trái luân lý.

Đám Trình các lão hiểu điều đó.

Vì sao Thuận vương và nhiều hoàng tử lại dễ dàng kiếm cớ ở lại kinh thành như thế?

Đó là bởi vì tiên hoàng trước lúc giá băng tức giận hoàng đế trẻ khi đó là thái tử không chịu nghe lời, cuối cùng sinh ý lập thái tử khác.

Trong một tháng cuối cùng, tiên hoàng liên tục ban thánh chỉ, điều động quan viên, trấn áp nhiều thế lực ủng hộ thái tử, đồng thời nâng đỡ thế lực của các vị hoàng tử khác.

Có lẽ vì tiên hoàng không ngờ được mình giá băng sớm như thế, có lẽ vì tiên hoàng thông qua hành động này cảnh cáo thái tử, để hắn vì giữ lấy vị trí mà nhượng bộ, kết quả cuối cùng dựa vào thế lực của hoàng thái hậu, đồng thời vì dù gì tiên hoàng chưa phế thái tử, hoàng đế trẻ thuận lợi đăng cơ, song một loạt điều động trước đó khiến mấy vị hoàng tử đủ thế lực ở kinh thành.

Con trai mình thiếu chút nữa vì Cửu công chúa mà mất ngai vàng, Hoàng thái hậu sao không hận?

Nếu chẳng phải Hoàng đế trẻ vẫn si mê Minh Hân, Hoàng thái hậu đã gả nàng cho người khác, sao có chuyện để Minh Hân còn xuất hiện trước mắt hoàng đế như thế?

Nhớ lại trước đó cung nữ có bảo Minh Hân từng mời Đường Kính Chi rảnh rỗi tới hoàng cung tìm nàng, Hoàng thái hậu càng thêm không thoải mái.

- Tâm tư của các ngươi, ai gia hiểu, nhưng Cửu công chúa do tiên hoàng đích thân gật đầu thừa nhận, tuyệt đối không thể gả cho nam tử có thê thiếp, chuyện này về sau không được nhắc tới nữa.

Hiểu con không ai bằng mẹ, Hoàng thái hậu biết mình mà gật đầu, hoàng đế dám trở mặt với mình ngay tức thì lắm.

Ba vị đại học sĩ thấy kế này cũng không thành thì đưa mắt nhìn nhau, Trình các lão lại nói:

- Hoàng thái hậu, binh bộ thiêm sự Nhạc Nam Sơn mặc dù suy đoán bừa thánh ý, đúng là có tội, nhưng nể ông ta lập không ít công trạng, vi thần xin Hoàng thái hậu tha cho một lần.

- Hừm! Nếu chẳng có Đường cử nhân, ai gia đã chém đầu hắn rồi.

Hoàng thái hậu xua tay:

- Lui cả đi, cho hắn ở thiên lao vài ngày tự kiểm điểm.

- Tạ ơn Hoàng thái hậu khai ân.

Bốn vị đại thần khấu đầu nhìn Đường Kính Chi chằm chằm rồi lần lượt lui ra.

- Hoàng tức, hôm nay ngươi tới đây là thiếu suy xét rồi, lần sau ngàn vạn lần đừng để đám đại thần xúi bẩy làm chuyện hồ đồ. Nữ tử chúng ta ở sâu trong hậu cung, những chuyện liên can tới ngoại đình không đơn giản như biểu hiện bề ngoài, nên làm gì phải cân nhắc kỹ càng, nên mới có tổ huấn hậu cung không được can dự vào chính sự, nếu chẳng phải bất đắc dĩ, ai gia cũng chẳng muốn xen vào những chuyện này.

Đợi mấy vị quan viên kia lui rồi, Hoàng thái hậu khẽ vỗ tay hoàng hậu dạy bảo.

Hoàng hậu vội hạ người thi lễ vạn phúc:

- Vâng, hoàng tức tuân lệnh.

- Ừ.

Hoàng thái hậu mặc dù giọng mang ý trách mắng, nhưng mặt mày hòa nhã:

- Ai gia cũng hiểu, lần này nhất định là Mạnh thượng thư tới hậu cung khẩn cầu ngươi, để ngươi ra mặt, nhưng đã gả vào hoàng gia rồi thì phải nhớ, vạn sự lấy hoàng gia làm trọng, lấy hoàng thượng làm trọng.

Hoàng hậu ngoan ngoãn vâng dạ.

Kỳ thực Hoàng thái hậu còn có một điều không nói rõ, chính là hoàng hậu cũng mong Cửu công chúa sớm ngày xuất giả, nên mới tham gia vào chuyện này.

- Được rồi, ai gia còn có chuyện cần bàn với Đường cử nhân, ngươi lui đi, cứ yên tâm, có ai gia ở đây, tuyệt đối không cho hoàng thượng làm càn.

Hoàng thái hậu cho hoàng hậu một viên thuốc an thần trước khi đi.

Đợi Đường Kính Chi thi lễ tiễn hoàng hậu rời đi đứng lên rồi Hoàng thái hậu mới nói:

- Đường cử nhân, ngươi có biện pháp hóa giải bất mãn của tướng lĩnh trong quân không?

Điều Trình các lão nói trước đó tuyệt không phải là dọa dẫm, Đường Kính Chi đã ngầm suy tính rồi, có sẵn đáp án:

- Bẩm Hoàng thái hậu, học sinh cho rằng tước vị ít nhiều nên theo đại cục mà định, nếu hoàng triều phồn vinh, quốc lực hưng tịnh, tất nhiên không nên phong thưởng quá nhiều tước vị. Nhưng nay biên quan phương bắc đại chiến liên miên, phương nam có Phúc Thọ vương nhìn chằm chằm, học sinh nghĩ, có nên phong thêm tước vị để lung lạc tướng sĩ hay không?

Hoàng thái hậu gật đầu tán thành ngay, bắt đầu suy nghĩ chi tiết:

- Không sai, có điều cũng không nên phong quá nhiều tước vị, hơn nữa còn phải thẩm hạch cho kỹ quân công, không thể phong thưởng nhầm người, không khéo phản tác dụng.

- Hoàng thái hậu thánh minh.

Đường Kính Chi hô:

- Được rồi, đừng có bắt chước đám người đó, cách do ngươi nghĩ ra, ai gia chỉ bổ xung thêm thôi, không thèm cướp công của ngươi. Ai gia thấy chuyện gì tới chỗ ngươi đều trở nên đơn giản, vấn đề gì cũng không phải vấn đề nữa ...

Hoàng thái hậu trừng mắt làm bộ nổi giận với y, đột nhiên giọng xoay chuyển:

- Có điều ai gia còn một tâm kết nữa, nếu không cởi bỏ được có chết không nhắm mắt.

Đường Kính Chi dùng đầu gối nghĩ cũng biết Hoàng thái hậu nói cái gì, tất nhiên là mối tình của hoàng đế trẻ và Cửu công chúa, có điều chuyện nà phải ngu lắm mới xen vào, nên khom lưng im lặng, giả câm giả điếc.

Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi không biết điều, những người khác có ý hay, chẳng vội vội vàng vàng tới báo cáo với bà sao?

Chả lẽ muốn mình chủ động hỏi?

Chỉ có cái tên Đường Kính Chi chết tiệt này, trừ khi là chuyện liên quan tới an nguy và lợi ích của bản thân nếu không sẽ không tới lấy lòng mình.

Đương nhiên Hoàng thái hậu không vì y im lặng mà không nói, có điều chuyện này khéo léo tránh tên người đương sự:

- Đường cử nhân, tại sao có người khi còn nhỏ làm gì cũng rất có chừng mực, giống như ông cụ non, rất được phụ mẫu yêu thương, vì sao khi lớn lên rồi, làm làm nhiều việc vượt ngoài khuôn khổ như thế?

Đường Kính Chi thấy Hoàng thái hậu không chịu buông tha cho mình, thế nào cũng phải nói gì đó:

- Bẩm hoàng thái hậu, đôi khi nam nữ có thiện cảm với nhau chưa chắc là ái tình, có thể rất phức tạp, rất mâu thuẫn, thậm chí chính bản thân người trong cuộc cũng không hiểu, đó là do giai đoạn biến đổi tâm sinh lý khi trưởng thành. Đợi qua vài năm nữa, con người trưởng thành có nhận thức chín chắn rồi, chuyện tự nhiên được hóa giải.

Y thầm nghĩ có lẽ chính vì hoàng đế lúc còn nhỏ thông minh hiểu chuyện nên sau này tiên hoàng và Hoàng thái hậu mới nơi lỏng, lúc đó hắn lại xác định vị trí thái tử, người xung quanh chỉ một mực lấy lòng, nên đang trong tuổi dậy thì không được chỉ bảo còn được phụ họa hùa theo cho nên mới trở thành người thế này.

- Vải năm nữa?

Hiển nhiên hoàng thái hậu không yên tâm để tình trạng này tiếp diễn thêm vài năm:

- Ai gia thấy Trình các lão nói cũng có phần nào có lý ...

Đường Kính Chi cuống lên:

- Hoàng thái hậu, dẫu sao hiện giờ cũng không thể chia rẽ bọn họ, nếu không thế nào cũng có hậu quả khó tưởng tượng.

Hoàng thái hậu thở dài, thấy Đường Kính Chi không có cách nào đành đợi, hôm nay nhiều việc, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi rồi, vịn tay cung nữ đứng dậy:

- Được rồi, chuyện này tạm thời không nhắc tới nữa, ngươi lui đi.

- Vâng, học sinh cáo lui.

Đường Kính Chi khom lưng đi giật lùi rời khỏi cung Từ Ninh.

Y vừa ra ngoài thì có sáu xưởng vệ nội xưởng mặc quan bảo đỏ đi tới thi lễ, Đường Kính Chi hiểu những người này được Hoàng thái hậu chọn ra để cùng Tần Hạo nam hạ, khách khí chào hỏi từng người.

- Các vị đại nhân, học sinh còn phải tới ngự thư phòng một chuyến, xin hẹn mọi người ở cửa cung vậy.

Hôm qua hoàng đế bảo y tới thư phòng đợi, cho nên y phải đi một chuyến.

Mấy xưởng vệ kia tất nhiên không có ý kiến gì, bọn họ là tâm phúc của Hoàng thái hậu, nên đều hiểu Đường Kính Chi tuy không quan không chức nhưng đang là hồng nhân bên hoàng thượng và hoàng thái hậu.