Điên điên khùng khùng trên mặt hồ một trận, Đường Kính Chi và ba nàng đều mặt đỏ bừng bừng, búi tóc quý phụ vấn cao tán loạn, tóc mây bay phất phơ trước gió đẹp vô ngần.
- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ một chút.
Đường Kính Chi thấy Nhu Nhi và Uyển Nhi đã mệt, đang thở dốc, liền nắm tay Nhu Nhi lên mặt hồ cùng các nàng đi ra đại sảnh.
Bốn người bọn họ quay trở ra, vị quản gia đứng đợi ở cửa hậu viện thấy mấy vị tân chủ nhân mặt mày hồng hào, y phục tóc tai tuy đã chỉnh trang lại, nhưng tóc tai rõ ràng rối hơn trước, đầu càng cúi xuống không dám nhìn, thầm nghĩ tuổi trẻ thật là hạnh phúc ...
Gian đại sảnh ở đây rất lớn, còn lớn hơn cả Đường phủ ở Lạc thành, bốn vách tường không treo thư họa cũng là kệ bày đồ gốm sứ cổ, bàn ghế đều điêu khắc cầu kỳ tỉ mỉ, rất khí phái.
Mọi người vừa ngồi xuống, liền có nha hoàn mang trà lên, tuy ăn mặc cũng như hạ nhân các nhà khác, nhưng cử chỉ nhẹ nhàng nhã nhặn, đám tiểu nha đầu mà Đường Uy mua về không thể sánh bằng.
Đường Kính Chi không so sánh, cũng không thể nói y hài lòng với ai hơn ai, chỉ nói lên một điều người bố trí việc này rất chú tâm, cầm chén trà lên uống một ngụm rồi mới hỏi:
- Ngươi do hoàng thượng hay hoàng thái hậu phái tới ?
Quản gia không nghĩ y sẽ hỏi một câu thẳng thừng như thế, nó nói lên hoặc vị tân chủ nhân này là người phù phiếm, hoặc là người không nên đùa thì hơn, ông ta chọn đáp án thứ hai:
- Bẩm bá gia, tiểu nhân là người do Hoàng thái hậu phái tới, trước khi đến Hoàng thái hậu dặn, nếu sau này có chuyện gấp, ngài có thế báo cho tiểu nhân, tiểu nhân tiến cung bẩm báo.
- Vậy ta yên tâm rồi, à phải hạ nhân trong phủ này có đáng tin không, không cần phải đổi người chứ?
Đường Kính Chi thu lại nụ cười trước đó ở hồ băng, lúc này y đã để chút râu, ria mép cũng đã lún phún, uy nghiêm của Đường nhị gia thể hiện ra hoàn toàn.
Quản gia càng khom lưng thấp hơn, đáp:
- Bẩm bá gia, có lẽ có một vài kẻ có dụng tâm, song tất cả đều trong tâm kiểm soát, giữ chúng lại, nói không chừng có thu hoạch.
Vị quản gia này là người có chủ kiến, đảm lượng, đó là đánh giá ban đầu của Đường Kính Chi:
- Bọn chúng có học võ không? Ta không muốn có bất kỳ nguy hiểm nào với các vị di nương của ta.
- Không ạ, nhưng dung mạo không tệ.
Quản gia đáp đầy hàm ý:
Muốn dùng mỹ nhân kế sao?
Ừm, để xem, mình chưa tới 20 đã có hai thê năm thiếp, đúng là tiêu chuẩn của công tử phong lưu rồi.
Đường Kính Chi chỉ cười khẽ.
Quan giá tự báo danh tính, nhân số trong phủ, cùng nha hoàn nào cần phải chú ý giới thiệu qua một lượt, sau đó lui ra.
Đợi quản gia lùi khỏi đại sảnh, Ngọc Nhi nhìn Đường Kính Chi nói:
- Lúc thiếp vừa vào cửa đã phát hiện ra Vương Tiến biết võ công.
- Lần trước có kẻ tới nhà chúng ta gây sự, ta có bẩm báo với Hoàng thái hậu, cho nên người mới phái tâm phâm tới chiếu cố nơi này, nếu không ta đuổi hết hạ nhân trong phủ rồi.
Đường Kính Chi khẽ dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, đó là động tác vô thức mà y suy nghĩ:
- Nhu Nhi, Uyển Nhi, sau này các nàng ra ngoài phải mang theo ám vệ ... À quên, hiện giờ dù gì ta cũng là một bá gia rồi, có thể tự nuôi 50 hộ vệ, để ta thử đi hỏi xem có xin được cấm quân không?
Đường Kính Chi tính tốt nhất là đặt bản thân trong tầm kiểm soát của hoàng đế và hoàng thái hậu, như vậy an toàn được đảm bảo hơn, ám vệ cứ để dùng vào việc khác.
Trời đã dần ngả về tối, Đường Kính Chi và mấy thê thiếp đang bàn tính chuyện chuyển nhà thì Vương quản gia đi vào nói:
- Bá gia, có khách quý tới thăm.
Đường Kính Chi bảo ba vị di nương về phòng, định ra cửa tiếp thì Vương quản gia nói nhỏ:
- Bá gia, tuy người tới là hoàng thất tông thân, là là chi xa, tước vị do tổ tiên để lại cũng chỉ là bá tước tam đẳng như ngài thôi, bá gia không cần tự mình ra đón, để tiểu nhân ra đón là được.
- Ồ, xem ra ông khá quen người này?
Đường Kính Chi dừng chân lại:
Đối với người cùng cấp, y không cần ra cửa đón, đó là quy tắc, tỏ ra thân thiện trong những trường hợp này không phải là khôn ngoan, hơn nữa mặc dù tước vị tương đương, nhưng người ta là hoàng thân quốc thích, địa vị vẫn cao hơn y một bậc, không nên tỏ ra yếu thế hơn.
- Bẩm bá gia, trước khi tới đây Hoàng thái hậu từng dặn tiểu nhân, ngoại trừ cải quản tốt nhà cho ngài ra, cũng phải giúp ngài trông coi chuyện kinh doanh đồ thêu, đợi tới khi ngài tìm được quản gia vừa ý cho mình, tiểu nhân có thể rời khỏi cương vị.
Vương quản gia giải thích:
- Người này được Hoàng thái hậu lựa chọn, tính cách đôn hậu, nhưng tầm thường, hợp tác với ngài nhất định không chỉ chân múa tay, gây phiền phức cho ngài đâu.
- Tốt, vậy ông mời ngời đó vào đây.
Đường Kính Chi hài lòng gật đầu, Hoàng thái hậu rất chu đáo, vị Vương quan gia cũng rất bổn phận:
- À, phong hiệu của người này là gì?
- Thưa bá gia, là Tấn Lương Bá.
Vương quản gia trả lời rồi đi ra cửa đón khách.
Một lúc sau, Vương quản gia khom lưng dẫn Tấn Lương Bá vào, còn cách từ xa Đường Kính Chi đã chắp tay cười nói:
- Tấn Lương Bá, mau mau mời vào.
Minh Chính năm nay bốn mươi hai tuổi, mặt vuông đoan chính, trán rộng tai lớn, vóc người tầm trung, người mặc áo gấm màu lam, chân đi giày cao cổ màu đen, hắn là hoàng thân tông thân chi xa nếu đời này không có thành tựu gì, vậy con cháu của hắn không kế thừa tước vị của hắn nữa rồi.
Vương triều Minh Hà chia làm bốn cấp tước vị vương, công, hầu, bá, mỗi cấp chia làm ba đẳng, cách mỗi đời nếu không có thành tựu gì, tước vị kế thừa lại giảm đi một bậc.
Tấn Lương Bá trước khi tới đây dĩ nhiên đã gặp Hoàng thái hậu rồi, được dặn phải phối hợp cho tốt với Đường Kính Chi trong chuyện kinh doanh này, nếu hóa giải được tình hình quốc khố suy kiệt thì đó sẽ là một công lớn, cho nên không dám lên mặt hoàng thất tông thân với Đường Kính Chi,
Lập được công con cháu hắn có tước vị để kế thừa rồi, cho nên chính vì điều này mà hắn quyết một lòng kiếm tiền vì hoàng thượng, còn về phần người khác khinh thường hắn đi kinh doanh hay không thì hắn chẳng thèm bận tâm.
- Trung Nghĩa bá khách khí quá, mạo muội tới thăm mong Trung Nghĩa bá không khách.
Minh Chính chắp tay tay đáp lễ, nối nhau vào đại sảnh.
Vương quản gia đã điều hết nha hoàn ra ngoài, đích thân ông ta pha tra rót nước hầu hạ.
Minh Chính nhận ra Vương quản gia, lúc nhận chén trà còn khách khí gật đầu với ông ta, uống một ngụm trà tượng trưng cho việc đã nhận thịnh tình của chủ xong, hắn không đời Đường Kính Chi lên tiếng đã nói:
- Đường đại nhân ta phụng lệnh Hoàng thái hậu tới đây phụ trợ ngài thôi, ngài cũng biết đó, thân phận ta có chút đặc thù, vậy nên trước giờ chưa từng kinh doanh làm ăn gì, một chút cũng chẳng biết, chuyện này đều nghe ngài hết, cho nên ngài cứ sai bảo là được.
Thân phận hoàng gia long tộc có gì đặc thù? Đó là có khả năng kế thừa ngai vị, làm hoàng đế, quân lâm thiên hạ, song đương nhiên đó là lý thuyết, chi phụ bọn họ chẳng những không được làm hoàng đế mà vì bị hoàng thượng nghi kỵ, dù có tài hoa dù có bãn lĩnh cũng chẳng được vào triều làm quan, chẳng được cầm quân ra sa trường, hoàn toàn không được trọng dụng.
Đó là nguyên nhân vì sao nhiều người hoàng thất ở địa phương lại hoành hành ức hiếp bách tính hoặc chìm đắm trọng tửu sắc hưởng lặc, nguyên nhân chỉ có ba chữ "bất đắc chí".
Bỏ đi hoàng đế sáng lập hoàng triều, có mấy bị hoàng đế lại trọng dụng con cháu hoàng tộc cùng chi.
Hoàng thất long tộc, nghe thì cao quý lắm, nhưng nỗi khổ trong đó ngoài ngoài đâu có biết.
Nói trắng ra hết đời này tới đời khác chỉ có thể ăn không ngồi rồi chờ chết, dù con cháu xa xa sau này không được kế thừa tước vị, biến thành bình dân, sau đó thi trúng trạng nguyên chăng nữa cũng sẽ bị hoàng đế nghi kỵ khiến chẳng được trọng dụng.