Đường Kính Chi là người rất yếu lòng với nữ nhân, thấy thương thay cho Hoàng thái hậu, một câu nói chưa kịp qua đầu đã vọt khỏi miệng:
- Hoàng thái hậu sau này ở trong cung thấy buồn, nếu có thời gian rảnh cứ qua chỗ thần tản bộ, mặc dù hiện trời lạnh, hậu hoa viên trong phủ không có cách sắc gì đẹp, nhưng nếu chơi trượt băng trên hồ, cũng rất vui.
Trượt băng trên hồ?
Hoàng thái hậu bật cười, đừng nói sau khi gả vào cung, dù là thời thiếu nữ ở nhà, làm gì có chuyện tiểu thư nhà quan đi trượt băng trên hồ giống đám nha đầu điên được.
Tối đa bà chỉ cho đám nha hoàn chơi, còn mình đừng bên hồ xem náo nhiệt, tưởng tượng ra nếu mình ở đó mà thôi.
Chẳng hiểu vì sao hôm nay Hoàng thái hậu có chút háo hức kích động muốn đi trượt băng.
Bớt chút kính sợ với Hoàng thái hậu, cho nên hiện giờ Đường Kính Chi dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của bà, thấy đôi mắt phượng rõ ràng đang đấu tranh rất dữ dội, liền nói thêm một câu:
- Hoàng thái hậu khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, vì sao không chơi cho tận hứng.
Đúng vậy, vào cung gần hai mươi năm bà rời cung chưa quá 10 lần.
- Đi nào, chúng ta tới hậu hoa viên nhà khanh nhìn xem sao.
- Vâng, cung thỉnh Hoàng thái hậu.
Đường Kính Chi khom lưng xuống đưa tay dẫn đường.
Hoàng thái hậu muốn thả lỏng một phen, không quá chú trọng quy củ nữa, đi tới trước chỉ cách Đường Kính Chi một quãng nhỏ, gần như bước song song với y.
Vị thái giám tóc trắng kia mặc dù ngạc nhiên về quyết định của Hoàng thái hậu, nhưng không lên tiếng phản đối, rời đại sảnh, ông ta phất tay không cho hộ vệ gác bên ngoài đi theo, còn bản thân luôn giữ khoảng cách chừng năm bước với Hoàng thái hậu.
Trong khoảng cách này, ông ta tin rằng trên đời không một ai có thể làm hại Hoàng thái hậu trước mặt ông ta.
Mặt trời đã ngả về phía tây, thời gian không còn sớm nữa, Đường Kính Chi bước nhanh hơn, dẫn Hoàng thái hậu tới bên hồ băng, y nhảy xuống trước, bước trên mặt hồ, chạy nhanh chừng hai trượng, sau đó chân phải dùng lực đạp mạnh, mượn đà quán tính trượt đi, hai tay giang rộng đón gió, miệng hét lên một cách thích thú.
Hoàng thái hậu dở khóc dở cười, ai ngờ cái tên này dám trượt băng trước mặt mình thật, lại còn vui vẻ như thế, giống như đứa trẻ con vậy.
Đường Kính Chi trượt vài lượt rồi, thấy Hoàng thái hậu vẫn cứ đứng bên bờ nhìn xuống, liền chạy tới, xung quanh chỉ có mỗi vị thái giám già mặt như người chết kia, chẳng lo ai dám tới gần, liền dụ dỗ:
- Hoàng thái hậu, đứng nhìn thì làm sao biết lạc thú thực sự của trượt băng.
Bất giác y nhớ tới giày trượt băng ở thời đại của y, tiếc là ở đây muốn làm một cái như vậy rất khó, thầm tính không biết có cách gì thay thế không, năm nay bận rộn không làm kịp rồi, qua năm sau nếu còn ở kinh sẽ làm tặng Nhu Nhi một cái, nhất định cô bé này sẽ thích mê.
Hoàng thái hậu do dự, từ nhỏ tới lớn bà chưa trượt băng lần nào, quay đầu lại, nhìn về phía sau, chỉ thấy cửa viện ngoài thái giám tin cẩn ra không còn ai khác nữa, bà hít sâu một hơi, tay vén mép vấy, rụt rè bước xuống, tưởng chừng không phải bước xuống mặt hồ đóng băng mà như bước lên bàn chông vậy.
Hoàng thái hậu không biết mặt hồ trơn thế nào, thêm vào mặc váy dài, hành động bất tiện, chân trước vừa bước xuống, chân sâu nhấc lên, liền trượt một đoạn, người ngã ra đằng sau.
- Á.
Một tiếng hét kinh hãi phát ra:
Đường Kính Chi luôn theo dõi Hoàng thái hậu, sợ bà nghĩ, thấy thế vội vàng vươn tay ra, vòng qua eo hoàng thái hậu, cảm giác thật mềm êm ái như nước, làm lòng y chao đảo.
Hoàng thái hậu thì đang hoảng sợ, theo bản năng đưa cả hai tay ôm lấy cánh tay Đường Kính Chi, hoàn toàn chẳng hề nhận ra rằng hai bầu vú trước ngực bị ép vào cánh tay Đường Kính Chi tới biến hình.
Một tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh mềm mại như không xương, tiếp đó tay cảm nhận được bầu ngực đầy đặn cọ vào, ngửi hương thơm thục nữ truyền vào mũi, tim Đường Kính Chi nhảy múa trong lồng ngực.
Lúc này Hoàng thái hậu luống cuống như tiểu cô nương, mái tóc vấn cao bị xõa ra, buông xuống hai vai, che đi vành tai trắng mịn.
Cả hai đều sững người ...
Chỉ khác là đôi mắt sáng như trăng của Hoàng thái hậu biến hóa không ngừng, có chút hoảng loạn, còn ánh mắt Đường Kính Chi mang theo một tia lửa nhỏ, nhưng đầy sức nóng, nhìn cổ áo của bà, chỉ thấy làn da trắng ngần sáng dìu dịu như ánh ngọc, tiếp đó là hai bầu ngực phập phồng hết sức gấp gáp, tuy cách lớp vải, nhưng có thể tưởng tượng ra được đường cong đầy sức sống phía dưới.
Trừ mê luyến dung mạo xinh đẹp cùng thân hình mềm mại nóng bỏng của đại mỹ nhân trước mắt, trong lòng y còn trào dâng một khoái cảm chinh phục, phạm thượng.
Phải biết rằng diễm phụ trong lòng y là quốc mẫu, là Hoàng thái hậu, là mẻ đẻ của hoàng đế.
Nếu là người khác nhìn bà một lần cũng khó, vậy mà y lại đang bị y ôm ở trong lòng.
Y thề, kết quả này không phải do y cố ý đặt bấy, nhưng ôm mỹ phụ thành thục ấy trong lòng, từ tận đáy lòng có khao khát hưởng thụ quả táo chín mọng cấm kỵ này.
Vì thế tay phải tăng thêm lực siết lấy cơ thể yêu kiều đó kéo vào trong lòng, hai thần hình dán sát vào nhau, sinh ra sự dụ hoặc cực lớn, tay trái đưa ra đỡ nhẹ lấy chiếc cằm thon nhỏ nâng lên, nhìn ngắm kỹ dung mạo Hoàng thái hậu, khóe mắt có nếp nhăn lờ mờ, nhưng không làm nét đẹp bà giảm đi phần nào, ngược lại tăng thêm vẻ quyến rũ, làn da vẫn trợn láng như da thiếu nữ, cái mũi xinh xinh, tiếp đó là cánh môi hồng hé mở.
Nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuận đang run run đó, tim Đường Kính Chi đập thình thịch, nhìn thấy hàm răng trắng chỉnh tề như trâu châu, cùng một phần đầu lưỡi nhỏ lộ ra ngoài không khí, làm y cảm thấy môi khô cong, cổ họng khô cháy, nếu chẳng phải trong lòng còn chút lý trí thì y cúi xuống ngấu nghiến nó rồi.
Hoàng thái hậu trải qua hoảng sợ ban đâu đã dần hồi tỉnh lại, vốn bà muốn vịn Đường Kính Chi đứng lên, nhưng đột nhiên ý thức được chuyện không xong, bà là ai chứ, sao có thể để một nam tử trưởng thành ôm ấp trong lòng như thế?
Ý thức được vấn đề khuôn mặt Hoàng thái hậu nóng như phát sốt, áng hồng đốt tận tới cổ, tệ hơn nữa trước ngực và eo hông trở nên đặc biệt mẫn cảm, bà nhận rõ mồn một nằm ngón tay mạnh mẽ chạm vào da thịt mình, từng hơi nóng từ đó truyền qua cơ thể.
Ù ù ...
Gió lạnh bên hồ mang theo hơi thở nam nhân dồn dập đổ ập vào, Hoàng thái hậu cảm thấy toàn thân bủn rủn, như không còn chút xương nào.
Đặc biệt là ánh mắt mang đầy dã tính nóng bỏng kia khiến hơi thở bà trở nên gấp gáp, trán trơn bóng lấm tấm mồ hôi.
Bầu ngực phập phồng kịch liệt, vô hình trung cọ sát mạnh hơn vào cánh tay Đường Kính Chi, còn cách mấy lớp áo, thực sự không có cảm giác gì, nhưng chính "ma" trong lòng mê hoặc khiến người ta sinh tưởng tượng không thực, cảm giác tê tê truyền tới, làm bà nhận thấy hai núm vú của mình không ngờ đã săn cứng rồi.
Phải đẩy y ra, lý trí nói vậy nhưng sinh lý lại là chuyện khác, tay bà không có chút sức lực nào.
Đường Kính Chi thời khắc này mặc dù còn giữ được lý trí, song cũng không còn kiểm soát được cơ thể nữa, con người là thế, rất nhiều chuyện xảy ra trong khoảnh khoắc, thấy ánh mắt Hoàng thái hậu né tránh, không dám nhìn mình, sự yếu đuối đó càng khiến y không muốn buông nữ nhân cao quý này ra.
Bình thường chưa bao giờ có ý nghĩa mạo phạm Hoàng thái hậu, nhưng dưới tình huống đặc thù này, y không bỏ được bản sắc nam nhân, từ từ áp môi xuống ...
- Khụ.
Thực ra mọi việc diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhưng đôi nam nữ ôm nhau cảm giác thời gian rất lâu, như cả thế kỷ trôi qua rồi, tứi tận khi thái giám tóc trắng kia đột ngột ho một tiếng, hai bên như bị sét đánh, vội vàng tách nhau ra.