Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 491: Mua cửa hiệu



Đường Kính Chi nhìn vào trong đại lâu này, thấy bên trong có mấy gian đơn, hẳn Đỗ Lệnh Hà muốn thuê một hai gian trong đó, vì người của Đường gia giúp mẹ con họ bán gia sản, nên tiền bạc trong tay mẹ con họ có bao nhiêu Đường Kính Chi biết rất rõ, với giá phòng ở khu này, bọn họ chẳng thể thuê được nhiều.

- Ngươi định bán nơi này à?

Dư Thuận hiện trong lòng cũng rất sợ hãi, chỉ e tanh niên này đứng ra chống lưng cho mẹ con nhà kia mình gay go to, mồ hôi chảy ra không dám lau, cung kính đáp:

- Bẩm bá gia, nhà thảo dân có chuyện gấp cần dùng tiền cho nên mới bán nơi này đi, nếu không thảo dân tuyệt đối không thất tin, mong bá gia minh xét.

Tòa đại lâu này tổng cộng có ba tầng nguy nga, tường trắng mái đỏ, mái hiên còn điêu khắc chim thú, cửa sổ đỏ thắm cũng khắc hoa tinh tế, từ đại sảnh có cầu thang đi thẳng lên lầu hai, tới tầng hai rồi không chia thành từng gian nhỏ như tầng một, còn thoang thoảng mùi thơm của gỗ mới, ngửi rất dễ chịu.

Đường Kính Chi tiếp tục lên tầng ba, nơi này có treo ít lông động vật, nhìn cảnh này có vẻ định kinh doanh đồ da, y liền đi tới trước một tấm da hổ, đưa tay vuốt nhẹ lên đó.

Ngọc Nhi giống như bao nữ nhân khác, tỏ ra đặc biệt yêu thích mấy thứ da lông đẹp đẽ này, Đỗ Lệnh Hà chưa từng lên lầu ba, cũng thích thú đưa tay sờ mấy tấm da.

Đỗ Diêu Thị biết mình không mua nổi thứ đắt tiền này, định ngăn con gái, nhưng do dự mãi chẳng làm gì, khép nép đứng ở cửa cầu thang.

Dư Thuận không rõ ý tư của Đường Kính Chi là gì, thấp tha thấp thỏm theo đằng sau, thi thoảng lấy ống tay lau mồ hôi lạnh, không dám hỏi han.

Đường Kính Chi rất thích tấm da hổ này, nếu dùng nó làm khăn choàng cổ cho Úc Hương của mình có lẽ rất thích hợp, nàng cũng "dữ dằn" không kém đâu, nghĩ tới những tính xấu của kiều thê, y bất giác mỉm cười, chỉ thấy những tật xấu đó của nàng thật đáng yêu.

Sờ tấm da hổ một lúc, Đường Kính Chi thấy Ngọc Nhi đang cầm tấm da đen nhánh, lật đi lật lại, rất là thích thú, liền quyết định sẽ làm cho mỗi nữ nhân của mình một cái khăn choàng lông phù hợp.

- Ngươi định bán đại lâu này bao nhiêu tiền?

Đường Kính Chi rất hài lòng nơi này, cuối cùng nói tới chính sự.

Dư Thuận không ngờ Đường Kính Chi lại muốn mua nơi này, ngớ ra một lúc, nói tới chuyện làm ăn bản tính thương nhân thắng thế đáp:

- Bẩm bá gia, nơi này nằm ở con đường phồn hoa nhất kinh thành, tuy hơi nằm ngoài một chút, những lại thuận tiện đón khách muốn vào đây mua sắm, cho nên giá là hai vạn lượng bạc.

Phải biết lần trước Thị Mặc mua trạch viện lớn gấp nhiều lần thế này chỉ tốn hơn hai nghìn lượng bạc, vậy mà nơi này giá tận hai vạn, đủ thấy dài phồn hoa ở Ni Lạc Thần đắt đỏ thế nào.

Có điều trước đó Dư Thuận không hề biết Đường Kính Chi định mua nơi này, nên để lộ ra mình cần bán gấp, cho nên giá cả này có thể thương lượng.

Đường Kính Chi thoang thả đi tới cửa sổ, khẽ đẩy ra nhìn bên ngoài, nhíu mày nói:

- Hai vạn thì đắt quá, vừa khéo gần đây ta có ý muốn mua một tòa lầu làm chút kinh doanh nhỏ, ngươi nói giá thích hợp đi, ta sẽ mua ngay.

Dư Thuận lo Đường Kính Chi mượn cớ đòi lại công đạo cho mẹ con kia mà ỷ thân phận ép giá, ông ta không sợ nơi này không bán được, dù cần tiền gấp, giá cả khẳng định hơi thấp một chút, nhưng chỉ cần đưa ra phong thanh, vị trí đẹp thế này chỉ cần ba năm ngày là bán được.

Ông ta do dự một hồi dè dặt hỏi lại:

- Vậy bá gia đinh bỏ ra bao nhiêu?

- Một vạn rưỡi.

Đường Kính Chi còn chưa đáp, Lưu chưởng quầy theo sau đột nhiên lên tiếng.

- Cái gì? Một vạn rưỡi?

Dư Thuật mặt cắt không ra máu, chẳng lẽ lo lắng của mình đã thành sự thực sự định ỷ thế ép mua ép bán? Nếu không làm sao trả giá một cái đã bớt đi một phần tư rồi.

Lưu chưởng quầy chẳng những tinh minh còn rất giỏi đoán ý, thấy trước đó Đường Kính Chi cứ nhìn tấm da hổ kia, rồi lại quay sang nhìn tiểu thiếp của y, là biết y có ý mua mấy tấm da này, nếu như mua được cả tòa lầu này cùng số da bên trên, giá cả tất nhiên giảm không ít.

Lưu chưởng quầy kéo Dư Thuận sang một góc, hỏi nhỏ:

- Ông có biết vị bá gia kia là ai không?

- Không biết.

Dư Thuận lắc đầu:

Lưu chưởng quầy thì thầm đầy kịch tính:

- Ta cho ông biết, vị này chính là Đường Kính Chi ở Lạc Thành, tên tuổi đang oanh động cả kinh thành, mấy ngày qua ông không nghe trên phố bàn tán sao?

- Thì ra là vị này đấy à ...

Dư Thuận gật đầu, người làm ăn thông tin phải nhanh nhạy, ông ta tất nhiên biết nhân vật phong vân của kinh thành.

- Thì ra ông cũng biết, nghe đâu bị Đường bá gia này võ nghệ cao cường, vào phủ tri châu Điền Cơ bắt người, giết sạch từ cửa trước tới cửa sau, giết từ trong ra ngoài, bắt sống viên quan đứng đầu một châu đấy ...

Dư Thuận rùng mình, ông ta có nghe vài chuyện, không ngờ thanh niên này là một ma vương giết người như ngóe, cũng đúng, trẻ như vậy không có thủ đoạn dữ dội làm sao mà thành công được:

- Nhưng, nhưng cái giá vạn rưỡi thì rẻ quá.

Lưu chưởng quầy nhìn ra người này sợ chết khiếp rồi, nếu là ông ta mua tòa lầu này, khẳng định sẽ xẻo một miếng thật lớn, có điều hiện Đường Kính Chi muốn mua, cho nên ông ta không dám tự ý chủ trương, lợi dụng thân phận y ép gia đã là ỷ thế khinh người rồi, lúc này đóng vai người tốt nhắc nhỏ:

- Vậy thì ông nói giá thấp nhất đi, còn cả mấy chục tấm da kia nữa, ông ra giá thích hợp, nói không chừng vị bá gia ấy sẽ mua cả, đỡ cho sau này phải về nhà phải bán từng cái, rồi cá bán được cái không lỡ dở hết cả.~Chào mừng đến với Webtruyen.Com~

- Để tôi nghĩ đã, ông để tôi nghĩ đã.

Dư Thuận bị lai lịch của Đường Kính Chi dọa cho mất loan khả năng suy nghĩ tỉnh táo rồi, một lúc sau mặt mày đau xót ra giá:

- Đại lâu này giá thấp nhất phải một vạn tấm! Chỗ da thú kia có ba mươi tấm, đắt nhất là lông điêu sáu tấm, mỗi tấm một ngàn lượng, da hồ ly mười lăm tấm giá mỗi tấm 500 lượng, còn lại không phải thứ quá quý trọng, mỗi tấm 150 lượng, nếu Đường bá gia muốn mua thật, chúng ta giao dịch tại hiện trường, một tay giao tiền một tay nhận hàng.

Lưu chưởng quầy hiểu giá nhà cửa nơi này, thầm gật đầu, giá cả thế này là phải chăng rồi, đi tới bên Đường Kính Chi, nhỏ giọng báo lại giá cả.

Đường Kính Chi ngạc nhiên, vốn y tính mua được đại lâu này với giá một vạn chín cũng không phải tệ rồi, chỉ có điều số da thú kia y lại không muốn mua nhiều như thế.

Gập tay tính thì mua cho nãi nãi của y, Lâm Úc Hương, Chu Quế Phương, Sương Nhi, Hồ Kiều Kiều, Hồ Phụng Kiều, Đỗ Thi thi rồi ở kinh thành có ba vị di nương, mỗi người một tấm thôi, những thứ da này không rẻ chút nào.

Vừa tròn mười tấm.

Lưu chưởng quầy nhìn thấu suy nghĩ của Đường Kính Chi, lại nhỏ giọng nói thêm:

- Bá gia, người ngại số da thú quá nhiều phải không? Kỳ thực cũng không hề gì, ngài cứ mua hết đi, số còn lại có thể treo trong hiệu bán dần mà, tiểu nhân cũng có chút kiến thức về thứ này, ra giá như thế là khá rẻ rồi.

Đường Kính Chi nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu, cũng phải dùng không hết thì đem bán, y có cửa hiệu mà, nghĩ thế Đường Kính Chi mới xem xét kỹ lại số da thú, chất lượng rất tốt vài chỗ tổn hại nhưng ở bên mép không ảnh hưởng tới mỹ quan chung.

Lưu chưởng quầy thấy Đường Kính Chi đồng ý rồi liền vẫy tay gọi Dư Thuận tới.

Đợi nghe Đường Kính Chi không áp giá nữa, Dư Thuận thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy giấy tờ ra để cho Đường Kính Chi kiểm tra.

Liên quan tới số ngân lượng lớn, Đường Kính Chi xem xét rất cẩn thận, phát hiện không có vấn đề gì, bảo Thị Mặc ở lại trông coi, cùng Dư Thuận tới thẳng nha môn.