- Như vậy chắn chắn trong tay Mạnh Tử Đức phải có chứng cứ trọng đại, đủ khiến quan viên nào đó mất đầu, mà quan viên kia hắn cũng đoán được điều này cho nên nghe thấy Mạnh Tử Đức bắt đầu viết viết vẽ vẽ thì cẩn tắc vô áy náy, cho người giết hắn.
- Đúng, nhất định là như thế.
Hoàng đế trẻ vỗ tay đứng dậy.
- Thần không dám chắc hoàn toàn, nhưng khả năng này là rất lớn.
Đường Kính Chi nói một thôi một hồi khát khô cổ, nuốt ngụm nước bọt mới nói tiếp:
- Cho nên mấy ngày trước tới nhà Mạnh Tử Đức, thần cẩn thận dặn hai tiểu nha hoàn, nếu bọn chúng phát hiện ra hắn viết chữ hoàn chỉnh thì báo cho thần một tiếng.
- Nhưng tại sao bọn chúng biết được Mạnh Tử Đức làm gì, nhất định hai con nha hoàn ngu xuẩn đó hoặc không chu đáo để người ta lẻn vào nhà, không thì bị bọn chúng dụ dỗ lừa gạt nói ra rồi. Hạng ngu xuẩn, thành sự không đủ, bại sự có dư. Người đâu ...
Hoàng đế trẻ nói tới đó thì nổi giận, định hạ chỉ chém đầu hai tiểu nha hoàn kia thì Đường Kính Chi đoán được, chặn trước:
- Hoàng thượng, bọn chúng đều xuất thân nông gia bình thường, lại còn nhỏ như thế, đâu hiểu được lợi hại trong đó, bọn chúng chỉ mắc lỗi sơ ý thôi. Nói tới trách nhiệm phải tính tới thần, không đủ xem trong chuyện này ...
Nói thực lòng y chỉ muốn đứng lên đấm cho tên hoàng đế này một cái, mình thì nói tới rát cổ bỏng họng rồi, hắn không lo chuyện chính, trút giận vào những điều nhỏ nhặt không sửa chữa được nữa, chợt đâm nghi ngờ hoàng đế trẻ này chỉ có chút khôn vặt, thực chất là hạng "thành sự không đủ, bại sự có dư".
Hoàng đế trẻ hầm hừ một hồi, rồi nhớ tới Đường Kính Chi nói phải thương dân như con, cuối cùng buông tha cho hai tiểu nha đầu kia.
- Vậy cần phải đưa Mạnh Tử Đức tới nơi an toàn bí mật.
Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi thiện tâm, vì hai nô tỳ mà ôm lấy trách nhiệm vào mình, thiện cảm với y tăng thêm rất nhiều, lên tiếng nhắc:
Hoàng đế trẻ rất tán đồng, nếu Mạnh Tử Đức viết ra điều gì hữu dụng, rất có khả năng sau này dùng tới được, quan viên khác thì thôi cũng được, nhưng nếu là tội chứng của mấy trọng thần thuộc phe Thuận vương, hắn có thể danh chính ngôn thuận chặt đầu rồi.
Đường Kính Chi đoán được suy nghĩ của hoàng đế, lắc đầu:
- Thần cho rằng không nên hành động quá rõ ràng thì hơn, nếu không quan viên kia thấy vừa xảy ra chuyện, hoàng thượng đã dấu Mạnh Tử Đức đi, khó tránh khỏi hoảng loạn suy nghĩ lung tung, các quan viên khác càng sinh nghi kỵ, thành thời cơ tốt cho kẻ khác lợi dụng.
Hoàng đế trẻ nhíu mày:
- Vậy phải làm sao? Cứ để thế bọn chúng sẽ không buông tha cho hắn.
- Vi thần thấy, nếu như hoàng thượng tỏ ra bình tĩnh, coi như không có chuyện gì xảy ra, không làm gì hết, trái lại Mạnh Tử Đức còn an toàn hơn.
Đường Kính Chi kiến nghị:
- Ai gia thấy Đường ái khanh nói đúng đấy, phải để quan viên kia nghĩ căn bản Mạnh Tử Đức không viết được cái gì trọng yếu, chẳng qua là vẽ bậy vẽ bạ. Hoàng thượng cũng đừng quá hi vọng, dù sao hắn cũng điên mà, phái vài người tới nhà hắn ở là được.
Hoàng thái hậu hiểu ý khuyên nhủ:
- Được rồi.
Hoàng đế trẻ thở dài:
Hết chuyện, Đường Kính Chi cáo lui, bụng đói meo rồi, tính kiếm chỗ ăn cơm trưa, theo tiểu thái giám rời hoàng cung, mặt y đầy đăm chiêu, kỳ thực y vẫn còn chưa nói hết suy đoán về Mạnh Tử Đức.
Đường Kính Chi cho rằng Mạnh Tử Đức đã đem những chứng cứ trọng yếu dấu đi rồi, đợi sau này quay về kinh tới thời cơ thích hợp diệt trừ toàn bộ đám tham quan ô lại.
Tinh thần xả thân vì xã tắc của hắn không phải nghi ngờ, lòng trung thành với hoàng đế cũng không cần nghi ngờ.
Nhưng vì quá trung thành, cho nên nghe tin hoàng đế nhốt mình vào xe tù giải lên kinh, hắn mới không chịu nổi đả kích nặng nề đó.
Một lòng trung thành, nhưng lại bị vứt bỏ!
Oan khuất!
Phẫn nộ với bất công.
Tuyệt vọng vì không được góp sức cho bách tích.
Khả năng còn bi thương vì phải chia lìa với người trong lòng.
Có lẽ chính những tình cảm đó trào dâng cùng lúc mới khiến Mạnh Tử Đức không chịu nổi mà phát điên.
Nói ra hắn cũng là một kẻ đáng thương.
Vừa bước khỏi cửa hoàng cung, Đường Kính Chi đã thấy Ngọc Nhi đi vội tới hỏi:
- Tướng công, hoàng thượng có vì tâm tình không tốt mà chút giận lên chàng không?
Nàng vẫn mang thành kiến lớn về hoàng đế về triều đình, điều đó ăn sâu vào lòng nàng từ nhỏ, không dễ gì mà thay đổi được.
- Không có, nàng biết vì sao hoàng thượng nổi giận không, ra là rạng sáng nay có kẻ lẻn vào nhà hành thích Mạnh Tử Đức, may là hoàng thượng ngầm phái người bảo hộ nên hắn thoát chết.
Đường Kính Chi vừa đi vừa kể:
- Ồ, vậy chắc là hôm nay Đỗ Lệnh Hà không tới Mạnh phủ rồi, nếu không chẳng còn tâm tình nào lên phố cãi nhau chuyện thuê của hiệu.
Đường Kính Chi gật đầu:
- Chắc là vậy! Thôi, không nói chuyện người khác nữa, nàng đói chưa, chúng ta kiếm chỗ nào đó ăn thôi.
- Ừm, thiếp cũng đói rồi.
Ngọc Nhi chỉ tửu lâu cách đó không xa:
- Tới đó đi, ngựa của chúng ta còn đang nghỉ ngơi trong đó.
Tửu lâu này khỏi nói cũng biết chủ nhân đằng sau phải rất có bối cảnh, nếu không đã chẳng thể mở hàng cách hoàng cung không xa, hai người họ đi vào, lên thẳng tầng hai, nhưng hết chỗ, tiểu nhị dẫn bọn họ tới phòng bao tầng ba.
Đường Kính Chi gọi món xong, tiểu nhị lui ra, tới cửa cầu thang thì kín đáo ra hiệu với một nam tử đang ngồi uống rượu, nam tử đó ngửa cổ uống cạn chén rượu, đi thanh toán tiền rồi vội vã bỏ đi.
- Tướng công, ăn cơm trưa xong chúng ta đi đâu đây?
Ngọc Nhi sắn tay áo Đường Kính Chi lên, sau đó lấy khăn tay ra chu đáo lau sạch hai tay cho y:
- Tới cửa hiệu bán ngọc của chúng ta, ta đang tính tạm thời ngừng kinh doanh ngọc lại, để hai chưởng quầy kia sang quản lý chuyện kinh doanh đồ thêu. Ài, ở đây ta có quá ít người để dùng.
Ngọc Nhi thắc mắc:
- Tướng công, sao không cho gọi hai người Bàng Việt hoặc Từ Thức tới, với tài hoa của bọn họ, thế nào cũng giúp ích rất lớn cho chàng. Và lại bọn họ đang mở rộng tiêu cục, kinh thành chẳng phải là nơi ai cũng hướng tới sao?
Nàng ít khi khâm phục ai, nhưng với hai người đó phải nói phục sát đất, nàng nghĩ nếu chẳng phải hạn chế thân phận, có lẽ hai người đó thành tựu chẳng kém tướng công thư sinh rồi.
Đường Kính Chi giải thích:
- Nàng nói rất đúng, ai cũng đổ tới kinh thành, nơi này có tửu lâu lớn nhất, tiêu cục lớn nhất, thanh lâu lớn nhất, chính vì thế cạnh tranh quyết liệt, công sức bỏ ra mười hiệu quả chưa chắc có một, chẳng bằng ở nơi khác bỏ công một để lấy hiệu quả gấp đôi. Nên kinh thành tất nhiên phải tới nhưng đợi thực lực thật hùng mạnh đã, đó là bước cuối cùng ...
Bọn họ ngồi nói chuyện một lúc thì tiểu nhị mang thức ăn lên, năm món ăn một món canh, tay chân mau lẹ bày biện trên bàn, xong xuôi lui ra, nhưng không đi làm việc mà đứng ở cửa cầu thang nhìn xuống dưới, vẻ mặt sốt ruột như đang đợi ai đó.
- Ngọc Nhi, sao lâu rồi chẳng thấy Hồng huynh tới phủ làm khách.
Đường Kính Chi biết Ngọc Nhi và Hồng Phong có phương thức liên hệ đặc thù với nhau, vừa ăn vừa hỏi:
Ngọc Nhi cắn miếng thịt gà, cảm thấy hơi mặn, cầm chén trà lên uống một ngụm, đáp:
- Huynh ấy theo dõi kẻ kia, không có thu hoạch gì, nên rất không tới tìm chàng. Chàng định lại nhờ huynh ấy chiếu cố tiểu viện của chúng ta trước khi đi à?
- Hắc hắc, nhà chúng ta không cần chiếu cố, nhưng người cần chiếu cố, ta sợ huynh ấy mặt mỏng không dám tới tìm Hân Như thì mang tiếng chia rẽ uyên ương.