- Nhị nãi nãi, viết nhiều thế rồi, người nghỉ một chút đi.
Tri Đông thấy chủ tử còn muốn viết tiếp, khuyên:
- Dù sao lão thái quân viết thư trả lời cũng phải đợi chuyện Nhị gia căn dặn làm xong đã, còn nhiều thời gian mà.
Lâm Úc Hương bỏ bút xuống, khẽ bóp cổ tay hơi mỏi, thầm buồn cười, mình đã thành quý phụ an nhàn thật rồi, chỉ có viết mấy chữ thôi mà mỏi tay. Trước khi gả vào Đường phủ, cuộc sống gian nan, ai ở đâu mời khám bệnh cũng đi, có khi đi đường núi mười mấy dặm, đâu có yếu ớt như bây giờ?
- Nhị nãi nãi, người nghĩ gì thế?
Tri Đông tâm tư tinh tế, phát hiện chủ tử hơi thất thần, hỏi:
- Không có gì.
Lâm Úc Hương cười lắc đầu, định cầm bút lên viết tiếp thì rèm cửa vén lên, Tri Hạ đi vào báo:
- Nhị nãi nãi, Phương nãi nãi có chuyện muốn cầu kiến.
- Ừ, mau mời vào.
Lâm Úc Hương ngạc nhiên, vừa chia tay không lâu, có chuyện gì không nói luôn bây giờ lại sang đây, liền đứng dậy ra đón, hai tiểu nha hoàn chạy ngay tới đỡ hai bên.
- Tỷ tỷ đã nghỉ ngơi chưa? Muội không quấy nhiễu gì chứ?
Chu Quế Phương thi lễ hỏi:
- Còn chưa, ta đang viết thư cho Nhị gia.
Lâm Úc Hương lúc này tâm tình rất tốt, chẳng ngại nói ra chuyện đó, vả lại nàng cũng rất kiêu ngạo, dù gì chỉ có nàng được viết thư riêng mà.
Mục đích chuyến đi này của Chu Quế Phương cũng là chuyện đó, lão thái quân chắc chắn chỉ cho phép Lâm Úc Hương viết thư trả lời, còn những người khác, bà sẽ lấy lý do Nhị gia công việc bận rộn, không tiện quấy nhiễu đề từ chối, trong mắt bà nam nhân tất nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng, không để chuyện tình ái nữ nhi làm ảnh hưởng tới tiền đồ của đích tôn.
Chu Quế Phương không vội đi vào chủ đề, trò chuyện vài câu thăm dò tâm tình của Lâm Úc Hương, bảo Thúy Nhi về tiểu viện lấy đồ, rồi mới nháy mắt ra hiệu để nàng sai Tri Đông và Tri Thu ra ngoài.
Lâm Úc Hương hiểu ý, kiếm việc phái bọn chúng ra nơi khác, hỏi:
- Quế Phương, rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói trước mặt bọn chúng.
Chu Quế Phương đắn đo một lúc, xấu hổ nói nhỏ:
- Lần này muội tới đây là muốn nhờ tỷ tỷ thêm vài câu trong bức thư gửi cho Nhị gia.
- Ồ, muội cũng rất nhớ Nhị gia phải không?
Lâm Úc Hương không ghen cũng không giận, mỗi một mình nàng có thư riêng thôi, còn muốn gì nữa, thêm vào nàng tới bái tế tổ tiên Đường gia, thực sự coi đây là nhà mình, càng có giác ngộ của đại tỷ:
- Dạ.
Chu Quế Phương gật đầu thừa nhận, nàng không có cá tính như Lâm Úc Hương, gả cho Đường Kính Chi là nàng luôn thừa nhận là nữ nhân của y rồi, hơn nữa lần trước Đường Kính Chi về, cùng nàng tâm tình suốt một đêm, nàng hiểu được trong lòng y rất quan tâm tới nàng, từ đó trở đi nàng thi thoảng nhớ tới tướng công của mình, có lúc đêm quá cô đơn, ngủ không yên giấc.
- Muội muốn nói gì với Nhị gia, ta sẽ viết thêm vào thư cho.
Lâm Úc Hương nắm tay Chu Quế Phương trấn an:
- Thực ra chuyện muội nói cũng có liên quan tới tỷ tỷ.
Chu Quế Phương nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thấy không có ai, mới nói tiếp:
- Muội muốn tỷ ở cuối thư hỏi Nhị gia, khi hai ta sinh con, Nhị gia có thể về một chuyến hay không?
- Hả?
Lâm Úc Hương ngạc nhiên lắm:
Nhìn thế là Chu Quế Phương biết Lâm Úc Hương chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, có hơi sốt ruột:
- Úc Hương tỷ tỷ, nữ nhân sinh con chẳng khác nào đi tới Quỷ Môn quan một chuyến, một chút không may thôi là ... Phì phì, cái miệng nói cái gì thế này.
Nói được một nửa ý thức được mình nói lời không lành, làm động tác nhổ nước bọt liền mấy cái:
- Ý muội là nữ nhân sinh con rất nguy hiểm, chẳng lẽ tỷ không nghĩ tới khi ấy muốn có Nhị gia ở ngoài cổ vũ cho tỷ sao?
Lâm Úc Hương hoang mang lắc đầu:
- Chúng ta sinh con, Nhị gia làm được cái gì đâu, đứng ngoài có tác dụng à?
- Đương nhiên là có tác dụng rồi.
Chu Quế Phương cấp thiết nói:
- Chẳng những có tác dụng mà tác dụng rất lớn nữa là khác! Nhớ lại năm xưa muội sinh Thiên Nhi, nếu không có Hiếu Chi ở ngoài cửa thi thoảng cổ vũ vài cầu, muội thực sự không biết có vượt qua được hay không?
Nghe Chu Quế Phương nói khoa trương như thế, Lâm Úc Hương mới ý thức được y thư nói không sai, nàng vẫn biết sinh con nguy hiểm, song không ngờ tới mức đó.
Nói ra rồi Chu Quế Phương bỏ đi xấu hổ vì mình sinh con cho hai nam nhân, đem tình hình khi đó sinh Thiên Nhi như thế nào kể cho Lâm Úc Hương.
Lần đó tuy sinh nở thuận lợi, nhưng nàng vật lộn đau đớn suốt một ngày một đêm mới sinh ra được Thiên Nhi.
Chu Quế Phương sinh ra lớn lên sâu trong đại viện, nàng là nữ nhân truyền thống bảo thủ, không quan tâm tới chuyện ngoài bốn bức tường, chỉ biết hai vai nam nhân là chỗ dựa của nữ nhân, mong muốn của nàng đơn giản, hi vọng khi nàng sinh con, nam nhân của nàng có thể đứng ngoài cổ vũ tiếp thêm cho nàng tinh thần.
Còn cái gì nam nhân phải lo cho thiên hạ, rất quan trọng, nàng không quan tâm, nàng không phải là nữ nhân hiểu nghĩa lớn như thế, muốn Lâm Úc Hương giống mình, nhất định ngày sinh nở, muốn Đường Kính Chi về bầu bạn bên cạnh.
- Nhưng Nhị gia ở kinh thành, làm việc bên hoàng thượng đâu được tự do làm theo ý muốn, bảo chàng về liệu có ảnh hưởng tới tiền đồ không?
Lâm Úc Hương mặc dù có phần động lòng rồi, song chuyện này nàng không quyết được:
- Hay là để ta đi hỏi xem ý tứ lão thái quân thế nào.
- Không được, ngàn vạn lần không thể đi hỏi ý lão thái quân!
Chu Quế Phương mặt biến sắc ngăn cản:
- Lão thái quân là người như thế nào tỷ còn chưa hiểu sao? Trong mắt người con cháu họ Lâm là tối quan trọng, đám tức phụ chúng ta, ngay cả con thứ như lão Tam cũng còn hơn nhiều. Trước kia lão Tam là tên ác ôn, lão thái quân rõ ràng biết hắn có ý đồ xấu với muội, muội không chịu, chẳng phải mắt nhắm mắt mở cho qua sao? Nhị gia lại càng được lão thái quân đặt lên hơn hết thẩy, tỷ nói lão thái quân có đồng ý được không?
Lâm Úc Hương sớm nhìn thấu con người Đường lão thái quân, hiểu Chu Quế Phương nói rất đúng.
- Thực ra lão thái quân cũng không sai, nghĩ cho tiền đồ của Nhị gia thôi, có trưởng bối nào không muốn con cháu mình vươn lên nở mày nở mặt với đời.
Chu Quế Phương thở dài:
- Có điều chúng ta cũng vì con cháu Đường gia mà, khi phải ích kỷ thì cần ích kỷ .. Muội không biết nói thế nào cho phải, dù sao ngày chúng ta sinh nở, nếu Nhị gia không có nhà, muội không tự tin chút nào. Hiện giờ chỉ nghĩ thôi cũng sợ rồi.
Lâm Úc Hương thì ngay từ đầu không hề màng tới giàu sang hay vinh hoa phú quý rồi, chỉ cần một người chồng yêu thương mình thôi, Đường Kính Chi dù có muốn tạo dựng sự nghiệp, nhưng cũng bỏ thời gian về nhà trong mấy ngày nàng sinh con chứ? Hơn nữa mình mang nặng đè đau chín tháng trời cơ mà, từ kinh thành về chỉ mất hai mươi mấy ngày thôi.
Chỉ cần bình an sinh con ra, dủ Đường Kính Chi chỉ ở nhà một hai ngày lại đi thì nàng cũng không oán trách một lời.
Nghĩ thế cuối cùng Lâm Úc Hương gật đầu:
- Được, ta sẽ nói mình nhát gan, sợ sinh con gặp vấn đề gì, muốn trước khi sinh con, Nhị gia nhất định phải về Lạc thành.
Nàng cũng muốn xem đây như thử thách cuối cùng, nam nhân này có xứng lấy được chân tình của nàng hay không.
Chu Quế Phương mừng rỡ, mặt rạng ngời lộng lẫy, thêm một câu:
- Tỷ nhớ ghi rõ ngày muội thành thân với Nhị gia, để Nhị gia còn tính thời gian.
Lâm Úc Hương lật thư vừa viết ra, lấy bút đỏ viết, bắt đầu từ chữ thanh tú ngày mùng ba tháng mười một ...