Nhị nãi nãi đẹp quá, cả tiên nữ trên trời cũng không thể sánh bằng.
Tri Thu tròn mắt nhìn kiệt tác của mình, thốt lên:
Tri Đông vừa định lên tiếng phụ họa thì bị Lâm Úc Hương tỉnh lại nói trước:
- Tiên nữ cái gì, các ngươi chỉ biết nịnh chủ tử, không sợ người ngoài nghe thấy cười cho à?
- Chẳng có đâu, luận dung mạo ở trong Đường phủ có ai so được với Nhị nãi nãi, cho dù có kẻ chê bai cũng là do ghen ghét mà thôi.
Tri Thu bĩu môi nói.
- Được rồi, hai đứa các ngươi không biết thẹn, nhưng ta không chịu nổi, thay bộ y phục khác đi.
Lâm Úc Hương cảm thấy bộ y phục này thì đẹp thật nhưng quá bắt mắt.
- Không được.
Tri Đông và Tri Thu cùng ngăn cản, sau đó kéo Lâm Úc Hương ngồi xuống bàn trang điểm, bắt đầu vấn tóc cho nàng, Lâm Úc Hương không chống lại nổi hai tiểu nha đầu, thêm vào nàng cũng rất thích bộ y phục này, nên đành thôi.
Vén mái tóc dài lên, Tri Đông búi tóc cho Lâm Úc Hương, còn Tri Thu lấy ra một cái hộp sơn đỏ trong ngăn kéo, bên trong đều là trang sức khi Lâm Úc Hương kết hôn được Đường lão thái quân mua cho.
- Nhị nãi nãi xem cái trâm hoa mai trắng này có đẹp không?
Tri Thu lấy một cái trâm ra cắm lên tóc Lâm Úc Hương nhìn ngó.
Lâm Úc Hương nhìn qua loa, chẳng có ý kiến gì, Tri Đông không tán thành:
- Không được, hôm nay Nhị nãi nãi phải trang điểm cho quý phái, màu trắng không hợp, ừm, lấy cái trâm tuyết liên hoa màu tím đi.
Tri Đông vừa nói vừa lấy trong hộp chiếc trầm tím ra, Lâm Úc Hương vốn chẳng bận tâm, nhưng liếc qua một cái liền chú ý ngay, chỉ tấy chiếc trân toàn thân ánh tím lưu chuyển, chế tác cầu kỳ, những cánh hoa nhỏ đều đặn sinh động, cực kỳ đẹp mắt.
Tri Thu cầm hai cái trâm so sánh, cũng thấy cái tím đẹp hơn, cẩn thận cắm trâm lên búi tóc Lâm Úc Hương, quả nhiên có trang sức phụ trợ, Lâm Úc Hương càng đẹp thêm ba phần.
Thấy bản thân trong gương rực rỡ một cách thái quá, Lâm Úc Hương không dám để hai tiểu nha đầu tiếp túc trang điểm thêm cho nữa, chỉ trang điểm qua loa, lấy lý do thỉnh an lão thái quân, vội vàng đi ra ngoài.
Trên đường đi hai tiểu nha đầu chu mỏ ra, rất là bất mãn, trong lòng nghĩa, thêm vài món trang sức nữa, đảm bảo Nhị gia mà nhìn thấy sẽ không bao giờ thèm ngó ngàng tới nữ nhân nào khác.
Đường lão thái quân mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, khi Lâm Úc Hương tới cửa, bà đã dâng hương cho đạo tôn rồi, Hàm Hương ở cửa thấy Lâm Úc Hương tới, khẽ gật đầu, vào phòng nói nhỏ:
- Lão thái quân, Nhị nãi nãi tới thỉnh an người.
- Bảo vào đi.
Lão thái quân mở mắt ra, để Hàm Hương đỡ dậy từ bổ đoàn, thong thả đi ra gian ngoài.
Hàm Hương nói vọng ra ngoài, tiếp đó có tiếng leng keng, rè cửa bị vén ra, Đường lão thái quân vốn vẻ mặt lạnh nhạt ngồi đó, đưa mắt nhìn một cái, tức thì thất thần.
Hình bóng xa xăm trong quá khứ hiện ra trước mắt, mấy chục năm trước, mỗi sáng sớm bà cũng tới nơi này thỉnh an bà bà, khi đó bà cũng lộng lẫy tuyệt thế như vậy.
- Tôn tức thỉnh an lão thái quân.
Lâm Úc Hương không chú ý tới vẻ khác lạ của Đường lão thái quân, thong thả đi tới thi lễ.
Ký ức tràn về, Đường lão thái quân trử nên hiền hòa hơn so với trước nhiều, mỉm cười nói:
- Úc Hương, cháu đúng là mỹ nhân trời sinh, nào, lại đây cho nãi nãi nhìn một chút.
Nghe thấy lão thái quân xưng là nãi nãi, Lâm Úc Hương kinh ngạc, người trong phủ ai chẳng biết lão thái quân này thiên vị hết sức, trừ người họ Đường ra không ai dám gọi bà là nãi nãi.
Hàm Hương cũng không ngờ lão thái quân hôm nay lại đổi cách xưng hô, nàng len lén đưa mắt quan sát, lúc này mới phát hiện ra lão thái quân hôm nay khác với mọi ngày, nụ cười thêm vài phần chân thành và hiền tử.
Đợi Lâm Úc Hương tới gần trước mắt, Đường lão thái quân thân thiết nắm tay nàng, chăm chú quan sát khuôn mặt xinh đẹp.
- Úc Hương hôm nay trang điểm rất đẹp, làm lão bà tử này nhìn cũng hoa cả mắt, có điều vẽ mắt chưa được, Hàm Hương, ngươi mang hộp phấn của ta tới đây, cả bút vẽ mi nữa.
- Vâng.
Hàm Hương xoay người vào phòng trong.
- Lão thái quân, tôn tức hầu hạ người mới đúng chứ, sao có chuyện để người vẽ mi cho tôn tức?
Đường lão thái quân đột nhiên thân thiết như thế, làm Lâm Úc Hương không thích ứng được.
- Không sao.
Đường lão thái quân vỗ bàn tay non mịn của Lâm Úc Hương, ánh mắt ngày càng giống lúc bà nhìn Đường Kính Chi.
Lâm Úc Hương bị nhìn chằm chằm chịu không thấu, lại không dám rút tay về, ngượng ngùng bối rối, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Hàm Hương bê một cái hộp gỗ đỏ thẫm tinh xảo ra, bên trên hoa văn điêu khắc phức tạp, nhìn là biết giá không ít, Đường lão thái quân lấy bút ve mi, chấm ít phấn màu đen, đưa một tay nâng chiếc cằm trăng như tuyết của Lâm Úc Hương lên.
Mặc dù hôm nay Đường lão thái quân trở nên thân thiết khác thường, nhưng Lâm Úc Hương không dám nhìn vào mắt bà, đành nhắm mắt lại.
Đường lão thái quân cầm bút vẽ, trước tiên cẩn thận quan sát khuôn mặt Lâm Úc Hương, mới bắt đầu từ gốc chân mày, hương theo phía lông mày mọc, từ dưới vẽ lên, nét bút nhẹ nhàng, khuôn mặt chuyên chú, theo từng nét bút hoàn thành, tinh thần bà dần bà mơ hồ, cứ như không phải đang vẽ mày cho Lâm Úc Hương, mà là vẽ mày cho chính mình mấy chục năm trước.
Khi còn trẻ Đường lão thái quân là một đại mỹ nhân, nếu không đã chẳng bước qua được đại môn danh giá của Đường gia, còn nhớ năm đó bà bà của bà cũng đã vẽ mày cho bà, khi ấy Đường lão thái quân không hiểu vì sao bà bà của mình xưa nay nổi danh nghiêm khắc lại nổi hứng vẽ mi cho mình, cho tới tận hôm nay bà mới cảm thụ sâu sắc được ý tứ đó.
Uyên ương chức tựu dục song phi
Khả liên vị lão đầu tiên bạch
Xuân ba bích thảo
Hiểu hàn thâm xứ
Tương đối dục hồng y
***
Uyên ương dệt cánh muốn cùng bay. Đáng thương tóc trắng xua già tới. Sóng xuân cỏ biếc, Phòng sâu sáng rét, áo đỏ tắm cùng ai.
Đường lão thái quân không biết bài thơ trong Xạ Điêu Anh Hùng Truyện đó, tâm cảnh cũng khác, nhưng bi thương giống nhau, mỹ lệ không còn, thanh xuân rời xa, giai nhân tuyệt thế xưa nay tóc mai đã trắng, nếp nhăn hằn sâu, với một mỹ nhân, một mỹ nhân mà nói, đó là bi ai bậc nào?
Lâm Úc Hương nhắm mắt, mặc cho Đường lão thái quân vẽ mày cho mình, chẳng biết qua bao lâu, chỉ thấy Đường lão thái quân nâng cằm mình không có bất kỳ động tác gì, he hé mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt Đường lão thái quân phức tạp, xen lẫn vui vẻ, trầm tư, lãnh đạm, thống khổ và thê lương ...
Có lẽ mỗi một vẻ mặt đó đều ẩn chứa một câu chuyện, xâu chuỗi toàn bộ lại, chính là hơn nửa đời người đã qua của Đường lão thái quân.
Lâm Úc Hương không dám mở miệng chen vào, đứng đó như tượng gỗ, ngay bản thân nàng cũng không phát hiện ra, trong đôi mắt sáng của nàng phản chiếu chân thật một lão phụ nhân hơn 50 tuổi, một con người không đeo trên người cái mặt nạ nào, thật, chính vì thật mà tàn khốc.
Lại trải qua thời gian rất dài trong đại sảnh mới có một tiếng thở dài, tiếng thở dài đó lọt vào tai mỗi người, đem tới suy tư khác nhau, Lâm Úc Hương thấy chút xót xa vô cớ, muốn an ủi, nhưng không hiểu phải nói ra sao. Hàm Hương thì ngạc nhiên nhìn Đường lão thái quân, trầm tư nghiền ngẫm. Tri Đông Tri Thu thì giật mình, hai tiểu nha đầu non nớt chưa trải đời hoang mang lo sợ.
- Úc Hương, lão thân già rồi, ngươi lui đi, sáng nay không cần hầu ta dùng cơm nữa.
Đường lão thái quân nói xong đứng dậy, Hàm Hương vội đi tới đỡ lấy cánh tay bà, chỉ cảm thấy cánh tay đó hôm nay nặng hơn thường ngày rất nhiều, mơ hồ như hơi run run.