Lúc này hai nha hoàn bỏ việc đó, chạy vào định thi lễ, Đường Kính Chi xua tay bảo bọn chúng không cần quỳ, hỏi ngay:
- Buổi tối các ngươi có tới xem Mạnh công tử có ngủ hay không chứ?
- Có ạ, bọn nô tỳ tối nào cũng phân công nhau tới xem, nếu Mạnh công tử đá chăn ra còn đắp lại.
Một nha hoàn đáp:
- Vậy các ngươi có phát hiện ra cái gì bất thường không, ví dụ như có tiếng động lạ.
- Điều này, hình như không có ạ ...
Nha hoàn còn lại thì nói xen vào:
- Có, bọn nô tỳ mấy ngày trước luôn nghe thấy có tiếng động rất nhỏ trong phòng, nhưng vào tìm kiếm thì không có gì. Nên chỉ đoán là chuột gặm cái gì, cho nên nô tỳ không chú ý nữa.
Đường Kính Chi dám khẳng định tiếng động đó chẳng phải là do chuột gặm gì hết mà là ban đêm Mạnh Tử Đức thức dậy dùng vật cứng khắc chữ lên ván giường, thứ đó hẳn không phải dao kéo, vì chữ khắc vừa thô lại nông:
- Gần đây các ngươi có đánh vỡ gì không?
Hai nha hoàn sợ trắng bệch mặt, tưởng Đường Kính Chi tra hỏi trừng phạt chúng, vội quỳ cả xuống, bứa bên phải nói vội:
- Bẩm Trung Nghĩa bá, bọn nô ty hết sức cẩn thận, những thứ trà cốc trong nhà bị vỡ đều do Mạnh công tử làm vỡ cả.
- Đúng thế, bọn nô tỳ không dám nói dối đâu:
Đứa bên trái mếu máo nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, các ngươi làm việc rất tốt, ta không trách phạt gì cả.
Không nghĩ hai nha hoàn này lại phản ứng mạnh như thế, Đường Kính Chi lên tiếng trấn an, đồng thời hiểu ra có thể Mạnh Tử Đức làm vỡ ấm chén, sau đó lấy nó khắc chữ.
Chỉ có điều không biết là do hắn vô tình, trong đầu còn sót lại chút trí nhớ nên làm theo bản năng hay không, hay là ...
Đường Kính Chi không suy nghĩ nữa, lên ngựa tới hoàng cung, thứ đó nhất định phải là rất quan trọng, cần tìm ra ngay lập tức.
Tới hoàng cung, bẩm báo chuyện chữ khắc trên ván giường với hoàng đế, hoàng đế trẻ lập tức phái người tới Hắc Kiều thôn tìm Hà Qua Tử, để đảm bảo còn phái mấy đội liền, đi dọc theo hành trình nam hạ của Mạnh Tử Đức, tìm kiếm xem có Hắc Kiều Thôn nào khác không.
Chuyện này tra càng sớm càng tốt, nhưng cấp bách nhất hiện giờ vẫn là trận đại chiến sắp tới với các vị hoàng tử.
Xưa nay chuyện các hoàng tử âm mưu soán vị không ít, song thành công được chẳng có mấy người, có điều chắc chắn lần nào cũng gây ra một trận gió tanh mưa mau.
Bất kể chính biến hay binh biến, máu sẽ chảy thành sông.
Sau đại chiến, hoàng đế lại đem một đống quan viên chặt đầu, khó tránh khỏi làm triều đình chấn động, khiến bách tính bất an.
Cho nên tạm thời phải đợi bóng ma cuộc tranh dành quyền lực qua đi, mới có thể tìm lý do thích hợp, hạ dần những quan viên có tội.
Tới lúc đó thứ đồ Mạnh Tử Đức cất dấu mới thực sự có tác dụng.
Hoàng đế trẻ và Đường Kính Chi đều hiểu rõ việc này, mà thứ Mạnh Tử Đức cất dấu, nếu không có gì bất ngờ thì nhất định là lời khai đám tham quan địa phương tố giác cấp trên.
Lúc này trong cung có quá nhiều việc, cho nên Đường Kính Chi báo cáo xong là vội cáo lui, tới phủ Trung Nghĩa bá.
Vừa về tới nơi, hai nha hoàn xinh đẹp do Ngũ hoàng tử phái tới đã vội vàng reo mừng tới đón, ả nào ả nấy đều nước mắt ngắn dài, nhìn y chất chứa đầy nhung nhớ, như trái tim đều đặt lên người Đường Kính Chi vậy.
Chuyện này Đường Kính Chi dấu cả Ngọc Nhi, cho nên nhìn sắc mặt Ngọc Nhi rất không tốt, ánh mắt nàng sắc bén, nhận ra hai ả này không thật lòng, có điều nàng không nói ra, định lát nữa khuyên tướng công thư sinh tránh xa bọn chúng, đừng để bề ngoài chúng mê hoặc.
Đường Kính Chi đoán nhất định vì chuyện thái hoàng thái hậu nên bọn chúng nhận được lệnh câp trên, yêu cầu nhanh chóng mê hoặc được mình moi ra tin tức có lợi, vì thế mới bất chấp Ngọc Nhi ở đây vẫn giở thủ đoạn quyến rũ nam nhân.
Y cũng rất phối hợp liếc mắt đưa tình với hai ả, tới khi Trịnh Hân Như tới mới lệnh hai ả rút lui.
Điệp Nhi và Tuyết Nhi đều là cao thủ diễn kịch, trước khi đi còn len lén lau nước mắt, nhưng để cho ngươi thấy dáng vẻ như cùng tình lang chia là sinh tử, ruột gan đứt đoạn vậy.
Nhìn thì không thấy chút vẻ đóng kịch nào, nhưng đặt vào hoàn cảnh thực tế lại thành quá lộ liễu, Đường Kính Chi nực cười, tên khốn kiếp kia nghĩ mình là hạng háo sắc ngu xuẩn thế sao, phải phái nha đầu nào có kinh nghiệm một chút chứ ! Dù đó là chuyện tốt, nhưng y không khỏi bực mình.
- Tẩu tử, sắp tới kinh thành phong vân biến ảo, sẽ có chuyện lớn xảy ra. Tòa phủ này không ở được nữa, tẩu về phòng thu thập đồ, cùng bọn đề tới xưởng thêu ở một thời gian. Những nha hoàn hạ nhân còn lại, tẩu bố trí dặn dò chúng thời gian tới ở yên trong phủ, không được đi đâu cả.
Trịnh Hân Như không còn là hạ nhân của Đường gia, Đường Kính Chi không thể gọi thẳng tên nàng nữa, nên đổi luôn xưng hô, gọi là tẩu tử:
Trịnh Hân Như tính tình điềm tĩnh dịu dàng, bị một tiếng tẩu tử của Đường Kính Chi làm đỏ mặt.
Lúc này Ngọc Nhi xen vào:
- Tẩu tẩu, gần đây có gặp Đại sư huynh không? Huynh ấy có khỏe không?
- Ừm, có gặp, năm ngày trước huynh ấy có tới vào buổi tối, hỏi qua tình huống trong phủ.
Trịnh Hân Như thấy Ngọc Nhi cũng gọi mình là tẩu tẩu, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng.
Đường Kính Chi ra sức vun vào là một chuyện, nàng biết trong việc này, nữ nhân mới là người có thành kiến lớn nhất, Ngọc Nhi là tiểu sư muội của Hồng Phong, nhưng là "bà cô bên chồng" thực sự, được Ngọc Nhi thừa nhận mới là quan trọng nhất.
Hồng Phong tính tình hào sảng, lòng hiệp nghĩa, võ công cao cường, với nữ tử sinh hoạt trong hào môn đại viện buồn tẻ lễ nghi như nàng, đó là hoàng tử bạch mã mà nàng ngưỡng mộ.
Cho dù nàng đã làm mẹ, nhưng vẫn nhanh chóng bị Hồng Phong lấy cắp mất trái tim.
Thế nên nàng rất lo không được Ngọc Nhi chấp nhận, giờ đã có thể thở phào rồi.
Đợi Trịnh Hân Như đi an bài chuyện trong phủ, Ngọc Nhi đã yên tâm về đại sư huynh, mới nhìn Đường Kính Chi giọng chua lè:
- Tướng công, hai con nha hoàn lúc nãy làm bộ làm dáng quyến rũ nam nhân, không phải xuất thân nhà đàng hoàng, chàng tránh xa bọn chúng ra.
Đường Kính Chi bật cười:
- Ngọc Nhi, có chuyện này ta còn chưa nói với nàng, thực ra hai nha hoàn đó do Ngũ hoàng tử gài vào phủ ta. Thế nên ta mới vờ vịt như vậy để cho thế lực sau lưng Ngũ hoàng tử yên tâm thôi.
Ngọc Nhi vỡ lẽ, nhưng vẫn chưa yên lòng hẳn:
- Thiếp thấy chàng không giống giả vở chút nào, hai con nha đầu đó cũng đẹp lắm.
- Ặc, ta thề không hề có ý gì với bọn chúng, nàng thấy ta giống hạng tham hoa háo sắc thế sao?
Ngọc Nhi nhìn y một cái với ánh mắt "rõ ràng là thế", rồi nhíu mày:
- Nhưng nếu chúng ta đem hết hộ vệ sang bên kia có đánh cỏ động rắn không?
- Cái này không sợ! Thái hoàng thái hậu đột nhiên bệnh nặng thêm, nếu chúng ta bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra mới khiến người khác nghi ngờ.
Ngọc Nhi vờ lơ đễnh nói:
- Vậy chúng ta phải đem bọn chúng sang tiểu viện bên kia nhỉ?
- Đương nhiên là không.
Oa oa oa! Té ra nàng gài bẫy mình, may mà lòng ta sáng tựa nhật nguyệt, nha đầu này theo mình lâu ngày, học cái xấu không ít, Đường Kính Chi vờ không nhận ra, nghiêm túc nói:
- Bên đó chế tạo thuốc nổ đen, làm sao cho bọn chúng biết được.
Ngọc Nhi bấy giờ mới chịu tin y nói thật, không truy hỏi nữa.
Ước chừng một tuần hương sau, Trịnh Hân Như mang theo đồ tùy thân, tiền bạc, dẫn con gái hơn mười tuổi tới đại sảnh.
Tiểu nha đầu giờ có da có thịt rồi, ánh mắt linh động hơn, không còn nhút nhát như trước nữa, mặc váy lụa thêu hoa, xinh xắn đáng yêu, chủ động tới thi lễ với Đường Kính Chi và Ngọc Nhi.
Đường Kính Chi nhớ tiểu nha đầu mấy lần bắt gặp y và Ngọc Nhi tình cảm với nhau làm hỏng chuyện tốt của y, cười trêu:
- Tẩu tử, chất nữ cũng sắp tới tuổi cưới gả rồi, tiểu đệ sẽ lưu ý, nếu tìm được nhà thích hợp sẽ làm nguyệt lão lần nữa.
Tiểu nha đầu thẹn chín mặt, trốn sau lưng mẹ không thò đầu ra nữa.