Bộ dạng hung tàn của Đường Kính Chi, giật mình lảo đảo lùi lại mấy bước liền, Thạnh Cương nhìn thấy vội vàng chạy tới ngăn Đường Kính Chi lại, hỏi:
- Đường bá gia, chuyện gì thế?
Đường Kính Chi thở hồng hộc, chỉ đống máu thịt bầy nhầy trước mắt, cơn giận chưa nguôi:
- Đây chính là kẻ đã đâm Hoàng thái hậu trọng thương.
Thì ra trước đó mọi người đều cuống lên lo giải cứu Hoàng thái hậu, cho nên mới quyên mất chuyện này.
- Đường bá gia, hoàng thượng triều người vào cận kiến.
Một thái giám đi ra truyền lời:
Đường Kính Chi nhìn cái xác bị băm nát, im lặng gật đầu, đi vào cung cung, thấy hoàng đế quỳ lạy:
- Vi thần Đường Kính Chi tham kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hoàng đế trẻ mặt âm trầm, không cho Đường Kính Chi bình thân, lạnh lùng quát:
- Trẫm phái ngươi tới bảo vệ Hoàng thái hậu, ngươi thì không mảy may thương tổn, nhưng Hoàng thái hậu bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, ngươi biết tội chưa?
- Vi thần biết tội.
Đường Kính Chi không phân bua, cúi đầu xuống.
Hoàng đế trẻ mặt hầm hầm, đi lại trướng long ỷ, tay vung lên:
- Ngươi tưởng nói một câu biết tội là xong à? Còn không mau nói ra, tại sao không ở Từ Ninh cung, chạy tới lãnh cung làm gì?
Đường Kính Chi nghe hoàng đế hỏi vậy thì ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn quanh, trước đó khi trở về Từ Ninh cung, Cửu công chúa có nói tới Càn Thanh cung trước giải thích cho hoàng đế mọi chuyện, y chỉ lo cho thương thế của Hoàng thái hậu không nghĩ gì, giờ mới phát hiện không thấy Cửu công chúa ở đây.
Hơn nữa hoàng đế hỏi thế tức là chưa biết gì?
Không hay, chẳng lẽ Cửu công chúa?
Hoàng đế trẻ vẫn nhìn chằm chằm Đường Kính Chi, thấy y ngơ ngác nhìn quanh như kẻ ngốc, tức thì nổi giận, quay lại cầm lấy chén trà, định ném Đường Kính Chi, nhưng khi ra tay kìm lại được, chuyển hướng ném mạnh xuống dưới chân, rống lên:
- Đường Kính Chi, ngươi cả gan lắm, trẫm hỏi mà ngươi không trả lời, trong mắt ngươi còn coi trẫm là hoàng đế nữa không?
Chén trà vỡ nát, nước bắt ướt long bào, đám thái giám quỳ cung nữ quỳ rạp cả xuống, hô:
- Hoàng thượng bớt giận.
Đường Kính lúc này mới tỉnh lại, vội thỉnh tội:
- Vi thần biết sai, xin hoàng thượng giáng tội.
- Đợi ngươi nói xong đầu đuôi câu chuyện, trấm sẽ phạt ngươi cả hai tội.
Chuyện trước đó hai bên luôn giữ liên lạc hoàng đế biết cả rồi, Đường Kính Chi bắt đầu kể từ lúc bị thích khách bất ngờ tấn công, kết quả Kế công công qua đời, rồi phản quân tràn tới quá đông, đưa Hoàng thái hậu tới lãnh cung lánh nạn:
- Khi đó vốn thần bảo vệ trước Hoàng thái hậu, nhưng đột nhiên Hoàng thái hậu kéo vi thần một cái, kết quả trường thương đáng đâm vào vi thần, lại đâm trúng ...Hoàng thái hậu...
Đường Kính Chi lúc này tâm tình quá kích động, kể chuyện Hoàng thái hậu xả thân cứu y ra, làm tất cả chấn kinh.
Không chỉ riêng hoàng đế, mà tất cả quan viên đứng hai bên Càn Thanh cung đều suy tư, Hoàng thái hậu tại sao lại bất chấp an nguy của bản thân cứu một thần tử?
Chẳng lẽ mẫu hậu thấy y có đại tài, muốn cứu y lưu lại để phò tá trẫm?
Đó là suy nghĩ của hoàng đế.
Lễ bộ thượng thư Mạnh Khiêm chưởng quản lễ nghi, tế tự, tất nhiên là người trọng lễ nghi quy củ nhất, giờ Hoàng thái hậu có hành động này, làm ông ta không biết nói thế nào luôn.
Hoàng thái hậu nắm tay y, thế còn ra thể thống gì nữa, chừng đó đã đủ xử tử rồi.
Có điều Đường Kính Chi trước đó dùng dược hoàn cứu vợ ông ta, song Mạnh Khiêm là người bình thường, gặp chuyện không dám ưỡn lưng đứng ra quyết định, nên im lặng không nói gì.
Trái ngược lại, ba vị nội các đại học sĩ sống lâu thành tinh, ngay lập tức đoán trúng chỗ yếu hại, chẳng lẽ Hoàng thái hậu và Đường Kính Chi có gian tình?
Quý nhân trong cung tịch mịch, tư thông với thần tử, chuyện này trên lịch sử xảy ra không phải ít, đa phần người có liên quan bị giết hết để giữ danh tiếng cho hoàng gia, một số tiết lộ ra ngoài được dân gian cải biên, kể thành chuyện ái tình cực kỳ cảm động, đáng ca ngợi.
Còn bọn họ, không cần biết nội tình bên trong ra sao, tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra trước vành mắt mình.
Vương Tích suất lĩnh quân sĩ tây doanh, ỷ vảo sức mạnh của tạc đạn, thành công chắn đứng được dòng nước lũ của nam doanh, có điều vì khí thế của đối phương quá thịnh, cho nên mất rất lâu mới xoay chuyển được cục thế, bắt đầu phản công.
Binh sĩ nam doanh bị thứ vũ khí đáng sợ kia làm cho hồn vía lên mây cả, khi tây doanh bắt đầu phản công liền lập tức rút lui, có điều bên phía Vương Tích kỵ binh không ít, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, nam doanh nhìn ra tình hình không lành, phe mình bại là cái chắc rồi, có người ném vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng.
Cấm quân kinh thành là lực lượng tinh nhuệ nhất vương triều, chẳng những thường ngày không cần làm việc, chỉ khổ luyện thân thể, diễn luyện trận pháp, mà khôi giáp, vũ khí đều là những thứ tốt nhất.
Huấn luyện được một người như thế hao tốn không ít thời gian và vật lực, họ là những tài nguyên quý giá của quốc gia, không thể tùy tiện giết đi được, nên lệnh người hô to hàng không giết.
Tình hình tất nhiên có người tức thì đi thông báo cho Ngũ hoàng tử và Chu Du biết, mới đầu hai người bọn họ kinh hãi không thôi, hoàng đế sau khi đối phó được liên quân của Thuận vương và các vị hoàng tử ắt thực lực tổn hại nặng nề rồi mới đúng, sức lực đâu ra chống lại quân mình?
Cho tới khi tin tức quân mình bắt đầu bại lui, Ngũ hoàng và Chu Du hoảng lên, tại sao chứ các hoàng tử là trai, hoàng đế là cò, bọn họ là ngư ông, phải thắng chắc mới đúng.
Chuyện hoàn toàn ngoài dự liệu, làm bọn chúng hoảng lên không còn chủ ý nào nữa.
Vẫn là Ngũ hoàng tử từ nhỏ hiểu rõ tình người ấm lạnh, lại ẩn nhẫn mười mấy năm, tố chất tâm lý tốt hơn một chút, trấn định lại trước, nhảy xuống xe, gọi một tên quân sĩ tới thì thầm mấy câu, bảo hắn chuyển lời cho Chu Du.
Quân sĩ đó mặt biến sắc, trên đường đi hai chân xoắn vào nhau, rõ ràng là sợ hãi cực kỳ.
Tới khi Vương Tích suất lĩnh quân sĩ tây doanh và Lữ Phương bình đình phản loạn trong cung xong, hợp quân tới thành nam, thấy Ngũ hoàng tử toàn thân là máu, mặt xanh mét run rẩy đứng bên cái xe lớn như long liễn.
- Lữ đại nhân ... Á, Vương Tích!
Lữ Phương cưỡi ngựa đi đầu thu hút ánh mắt của Ngũ hoàng tử trước, có điều tới khi thấy Vương Tích, hắn kinh hãi tới lời nói dối chuẩn bị trước cũng quên mất.
Đồng thời hiểu ra vì sao đám Thuận vương bại vong thảm như thế, có người này, đừng ai mong khống chế tây doanh phản lại hoàng đế.
Còn người này thu nạp được tây doanh thiện chiến nhất, sau đó chuyển mũi thương sang đông doanh của Nhị hoàng tử, đám người vô dụng đó chẳng chịu nổi một đòn.
Lữ Phương nhìn Ngũ hoàng tử một lượt lên tiếng hỏi:
- Ngũ điện hạ, không phải mấy ngày trước ngài tới đất phong sao? Cớ gì đêm nay lại xuất hiện ở đây?
Ngũ hoàng tử tỉnh lại, biết phải cẩn thận ứng phó nếu không mình đồ mưu soán vị, mẫu phi khó tránh khỏi kiếp nạn:
- Lữ, Lữ tướng quân ... Là Tam hoàng tử muốn tạo phản, ép ta quay lại ... Tam hoàng tử đưa ra rất nhiều điều kiện hậu hĩ, nhưng nhưng ta không đồng ý .... Ta nhân lúc hắn hay tin tình hình bất lợi mà thất thần ... Đã giết hắn rồi!
Miệng nói, tay vén rèm xe, thi thể Tam hoàng tử máu me be bét xuất hiện.
Lữ Phương mặt kinh ngạc, thực sự không ngờ kẻ đầu sỏ gây binh biến lại bị chết như thế, Vương Tích chỉ kích động chốc lát rồi mày nhíu lại.
Vương Tích sở dĩ mất tích trên chiến trường là muốn ẩn mình, ngầm tra kẻ đứng sau cái chết của cha mình, cuối cùng tốn nửa năm trời, lợi dụng quan hệ xưa, hắn tra tới Tam hoàng tử.
Lúc này Tam hoàng tử chết, nhưng Ngũ hoàng tử vốn có quan hệ rất tốt với Tam hoàng tử lại xuất hiện nơi này, hắn không thể không sinh lòng nghi ngờ.
Chợt phía bên kia vang lên một giọng nói:
- Lữ tướng quân, Vương tướng quân, nơi này có mấy thi thể, một trong số đó hình như là của Chu đại nhân.