Cứ người này tiến cử một người thì người khác không chịu thua kém đứng ra tiến cử, nếu không phải con cháu trong họ tộc cũng là môn sinh cố cựu, tới lúc này vẫn không quên tranh đoạt công tích, hoàng đế mặt lạnh tanh, nhìn đám quần thần tranh cãi đỏ mặt tía tai, không thèm xen vào.
Cãi nhau nửa ngày trời, đại thần trong triều chia làm hai phe, một ủng hộ Vương Tích, một ủng hộ Lữ Phương.
Hoàng đế sớm có quyết định, cho nên đợi bọn họ cãi nhau mệt, dần im lặng, trực tiếp hạ lệnh Vương Tích làm thống soái dẹp loạn, ban thượng phương bảo kiếm, tiết chế binh quyền ba châu, nếu kẻ nào không nghe, tiền trảm hậu tấu.
Ngoài ra lệnh Trịnh Thắng xuất binh phối hợp, lệnh thủ bị Kiên Thành là Trịnh Kiếm Thu vào trong quân, nhậm chức tham tướng, cùng tới Hải Châu dẹp loạn.
Hôm qua Đường Kính Chi và Hoàng thái hậu tình nồng ý đượm, hận không thể hòa tan đối phương vào cơ thể mình, triền miên ân ái, sáng hôm sau trời sáng hẳn mới tỉnh dậy.
Hoàng thái hậu đã lâu lắm rồi không hưởng thụ nam nữ hoan ái, tỉnh dậy vẫn toàn thân uể oải, chẳng muốn rời giường.
Đường Kính Chi gọi hạ nhân đem thức ăn vào tận phòng, tự mình đón cho Hoàng thái hậu, hai người chàng chàng thiếp thiếp, nô đùa cười nói, hạnh phúc vô cùng.
Bữa sáng đó ăn gần tới trưa mà chưa xong, nếu chẳng phải có một thái giám tới truyền chỉ, có lẽ Đường Kính Chi chẳng rời phòng.
Đợi Đường Kính Chi tiếp chỉ xong về phòng, Hoàng thái hậu vẫn tóc buông xõa, lười nhác nằm trên giường hỏi, nàng không tin hoàng đế làm khó Đường Kính Chi, ít nhất khi nàng còn sống, hoàng đế sẽ không làm thế.
Nghe Hoàng thái hậu gọi mình là tiểu tướng công, lại còn nhắc tới hoàng đế, trong lòng Đường Kính Chi ngùn ngụt cháy lên ngọn lửa dục tà ác, nữ nhân đêm qua rên rỉ dưới người y là mẹ ruột của đương kim hoàng đế.
Hoàng thái hậu thấy y không đáp, chỉ dùng đôi mắt háo sắc nhìn mình khắp lượt, cuống lên xua tay:
- Không được, tiểu tướng công, tha cho người ta đi.
Đường Kính Chi cũng đâu phải người sắt, đêm qua đại chiến ba trăm hồi, y cũng cần thời gian phục hồi, ngày tháng còn dài, cố quá tổn hại tới sức khỏe, ngồi xuống giường ôm hoàng thái hậu vào lòng:
- Hoàng thượng hạ lệnh Vương tướng quân suất lĩnh mười vạn cấm quân đi bắt Phúc Thọ vương, ta cũng đi theo, còn nói muốn ta vận dụng tạc đạn trên chiến trường.
Hoàng thái hậu gật đầu:
- Vậy chàng phải chú tâm đấy, kinh thành chỉ vừa mới ổn định trở lại, chuyện này chỉ được thắng, không được bại, hơn nữa càng nhanh càng tốt.
Đường Kính Chi đương nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó.
Lúc này vương triều lắm chuyện rối ren, phản tặc phát động binh biến liên hồi, khiến uy tín của hoàng đế giảm mạnh, lúc này dẹp phản quân chưa nói thất bại, chỉ cần để lâu khó tránh khỏi có thêm kẻ khác nổi lòng dạ bất chính.
Cho nên phải dùng thế gió mạnh quét lá, dẹp yên Hải Châu, thể hiện thực lực trong tay hoàng đế, mới có thể kiến các đại lão đứng đầu các châu ngoan ngoãn.
Chỉ một điều duy nhất Đường Kính Chi không yên tâm hoàng đế còn muốn diệt trừ luôn cả Trịnh Thắng, trao đổi với Hoàng thái hậu một hồi, y viết tấu, sai người dâng lên.
Ngay từ lúc Phúc Thọ vương tạo phản, hộ bộ đã bắt đầu chuẩn bị lương thảo, khôi giáp, binh khí cho nên chỉ cần ba ngày, bộ đội tiên phong đã nhổ trại tiến về Hải Châu.
Hoàng đế muốn Đường Kính Chi ở lại hậu quân nghiên cứu chế tạo tạc đạn, cho nên sẽ đi muộn hơn mấy ngày.
Trong mấy ngày đó Đường Kính Chi làm việc ở ti quân khí, sai người đi mua những vật liệu cần thiết, những chuyện này lệnh phải tiến hành kín đáo, hơn nữa y còn cố y mua thêm nhiều loại vật phẩm khác để đánh lạc hướng.
Hôm đó trời gần tối, Đường Kính Chi đi về qua xưởng thêu hội họp với Nhu Nhi và Uyển Nhi, tới cửa phủ thấy canh gác nghiêm ngặt hơn bình thường rất nhiều, đang thắc mắt thì thấy một bóng người quen thuộc.
Tiêu công công mỉm cười đi tới:
- Đường bá gia, sao muộn thế này rồi mới về ?
- Ha ha, mấy ngày qua ti quân khí hơi nhiều việc một chút.
Đường Kính Chi đi tới một bước, khách khí chào hỏi:
- Lâu rồi không gặp, gần đây Tiêu công công vẫn khỏe chứ?
- Bình thường, bình thường.
Tiêu Kiến miệng nói bình thường, nhưng nụ cười trên miệng không sao dấu nổi, đương nhiên vì sau khi hoàng đế ngầm xử lý Tề Đức Thịnh, đã đưa hắn lên làm chỉ huy sứ nội xưởng.
Nhưng cũng đừng nhìn hắn mừng giận ra mặt mà nghĩ Tiêu Kiến là người đơn giản, đó là chỗ hắn lợi hại hơn người khác, để người ta chú ý nhược điểm không thật của bản thân.
Đường Kính Chi chúc mừng một câu rồi hỏi:
- Tiêu công công tìm ta có chuyện gì thế?
- Điều này, không phải cha gia tìm ngài, mà là ...
Nói tới đó Tiêu Kiến chắp tay hướng về phía hoàng cung.
Đường Kính Chi lòng cả kinh, trán toát mồ hôi, không ngờ hoàng đế tới rồi.
- Ba gia, mau vào đi, hoàng thượng chỉ cho một mình Mộc công công theo thôi. Bá gia chuyện Hoàng thái hậu không phải lỗi của ngài, lúc đó thực sự ngài làm hết sức rồi, ai ngờ được, ta biết lòng ngài chắc chắn có ấm ức, nhưng lúc này nên kìm lại, cẩn thận đừng làm hoàng thượng giận nữa.
Tiêu Kiến hiển nhiên không biết thực tình, tưởng hoàng đế tới tìm Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi biết hắn muốn tốt cho mình, ậm ừ rồi đi nhanh vào, ba vị di nương vừa lo sợ vừa buồn cười, ai bảo tướng công các nàng làm chuyện hoang đường nhất trên đời, du dỗ mẹ người ta giờ còn tìm tới cửa rồi.
Nhưng ba nàng cũng không sợ lắm, có hoàng thái hậu ở đây, hoàng thượng hẳn không làm gì tướng công, Uyển Nhi lườm tướng công ý nói chàng đi xử lý hậu quả đi, một cái rồi kéo hai vị tỷ muội về phòng mình đợi.
Đường Kính Chi hít sâu mấy hơi, lấy tinh thần đi về tiểu viện của Hoàng thái hậu, từ xa đã thấy Mộc cong công chắp tay sau lưng đứng đờ ra như cái cây chết.
Nghe tiếng bước chân, Mộc công công nhướng mày, mắt mở ra một khe nhỏ, thấy Đường Kính Chi tới, không nói gì cả, khép mắt lại.
- Mộc công công, hoàng thượng ở bên trong à?
Đường Kính Chi tới gần hỏi nhỏ:
Mộc công công khẽ gật đầu:
- Ngài đợi ở đây, hoàng thượng truyền hẵng vào.
"Tốt nhất là đừng truyền!" Đường Kính Chi thấp thỏm nhìn một cái vào trong tiểu viện, đứng im không nhúc nhích.
Mấy ngày qua được mưa móc thấm nhuần, Hoàng thái hậu mặt sáng bức sức sống thanh xuân, làn da vốn trắng như tuyết lại càng thêm tươi mới, cứ như trở về thời thiếu nữa, đẹp khiến người ta nín thở.
Đêm qua Đường Kính Chi lại tới phòng nàng, bày đủ mọi trò khiến người ta nghĩ tới đã thẹn chín người, nhưng phải thừa nhận mọi thứ đều mới mẻ kích thích khiến nàng mơ mơ màng màng làm theo lời y mà chẳng hay, dày vò tới nửa đêm mới yên giấc, cả ngày uể oải chẳng muốn đi đâu, thấy mặt trời khuất bóng, đoán tiểu tướng công sắp về mặt lại ửng hồng, bảo cung nữ kia thay cho mình một bộ váy áo thật đẹp, không ngờ tóc chưa kịp vấn lên thì hoàng đế lặng lẽ đi vào.
Cung nữ kia giật bắn mình, run rẩy quỳ xuống không nói được một lời, hoàng đế chỉ xua tay vảo nàng lui ra.
Hoàng thái hậu thì đứng dậy quay người lại, nhìn khuôn mặt ngày càng trở nên chững chạc kiên nghị, nhất thời không biết phải nói gì.
Hoàng đế vốn còn lo Hoàng thái hậu rời cung phải sống cuộc sống ẩn ẩn nấp nấp, che dấu thân phận sẽ không được vui, nhưng thấy lúc này Hoàng thái hậu mặt mày rạng ngời, so với trong cung còn kiều diễm hơn ba phần thì biết mình quá lo rồi, nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút chua xót.
Trước khi xuất cung, hoàng đế vốn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Thế là hai mẹ con cách nhau vài bước, im lặng nhìn nhau.