Không nghĩ ra cách gì khả thi, Đường Kính Chi thuận miệng hỏi:
- Bách tướng quân, không biết tầm bắn của máy bắn đá là bao nhiêu, có ném được tới tường thành đối diện không?
- Xa nhất là gần ba mươi trượng, song không tới được tường thành.
- Ồ, vậy cũng gần được, chúng ta đóng cọc ở chỗ nước nông, sau đó lắp ván gỗ lên, đặt máy bắn đá trên đó xem sao?
Bách Vân Sơn liền làm theo kiến nghị của y, lắp máy bắn đá ném thử sang bờ đối điện.
"Bõm!"
Khối đá lớn rơi ùm xuống nước, bắt lên bọt nước cao cả thước, song vẫn còn cách tường thành hai ba trượng nữa.
Phản quân trên tường thành thấy thế trêu ghẹo:
- Ha ha ha, còn định lấy đá ném chúng ta kìa, thật buồn cười.
- Ê tên tướng quân nào đó phía triều đình, gia gia đang thiếu đá xây nhà ném thêm vài viên đá nữa đi.
Bị đám lính nhép cười nhạo, Bạch Vân Sơn tức tím mặt:
- Hầu gia, không cần dùng máy bắn đá, trực tiếp trèo thuyền qua có thể đánh thắng được bọn chúng.
- Đương nhiên là có thể thắng, song chúng ta cũng sẽ tổn thất không ít, Bách tướng quân, cứ để cho bọn chúng cười đi, tới chiều sẽ cho bọn chúng món quà nhỏ.
Đường Kính Chi nói xong vẫn thấy Bách Vân Sơn mặt rất khó coi, thì thầm nhíu mày, người này lòng dạ quá nhỏ hẹp, đối phương trêu ghẹo vài câu không chịu nổi rồi.
Thân binh của Bách Vân Sơn nhìn ra tâm tình của chủ tướng không tốt, tích cực ra bờ sông lệnh cho quân sĩ tăng tốc độ.
Phản quân trố mắt, tảng đá kia vốn sắp ném được tới tường thành rồi, nếu máy bắn đá tiến thêm vài trượng nữa thì bọn chúng thảm rồi.
Nhờ có Minh Húc chặn đứng hải tặc ngoài bờ biển, cuộc sống ở phương nam rất ổn định, mấy thứ vũ khí công thành như máy bắn đá có khi cả trăm năm chưa từng thấy qua, nên nhất thời không biết ứng phó ra sao.
Bọn chúng từng nghe nói quân triều đình có loại vũ khí tên tạc đạn, chạm mạnh là phát nổ, uy lực khủng khiếp, nếu dùng máy bắn đá ném lên thì bọn chúng thua chắc.
Bài giang bảo vệ Hà Đạo Khẩu mấy trăm năm không cón ý nghĩa nữa.
Tới gần trưa quân triều đình chuẩn bị xong xuôi, tổng cộng lắp được bốn chiếc máy bắn đá, nhưng không vội tấn công, mà nổi lửa nấu cơm, ăn no xong sẽ quyết chiến.
Quân triều đình thong thả chuẩn bị, nhưng phía đối diện không có được tâm tình tốt như thế, nhất là mấy tướng lĩnh như kiến bò chảo nóng, đi đi lại lại trên tường thành cao.
Mấy tướng lĩn này đều là tâm phúc của Minh Việt, so với ca ca và đệ đệ, thế lực của Minh Việt ít hơn, song nổi danh hà khắc máu lạnh, nếu trận này thua, bọn chúng bị chặt đầu là không cần bàn cãi.
Phía triều đình cơm nước no say, thuyền bè chuẩn bị đầy đủ, Bách Vân Sơn hạ lệnh một tiếng, máy bắn đá ầm ầm ném chum đi, binh sĩ trên thuyền phát chiến kỳ, reo hò phá sống tấn công phía đối diện.
Quân triều đình thắng trận liên tiếp, sĩ khí cào vời, ai cũng một lòng xông lên lập công đầu, căn bản không coi cái chết ra gì.
"Uỳnh! Uỳnh!"
Tiếng nổ như sấm rền làm tường thành tựa như rung chuyển, tướng sĩ phản quân mặt xám như tro tàn.
- Con mẹ nó, thứ yêu quái gì thế này, sao lại lợi hại như thế?
Một tướng phản quân nhanh chân chạy xuống tường thành chửi bới:
- Thế này thì đánh đấm sao được nữa?
Một tên tướng khác tức giận đấm vào tường:
Nhìn quân sĩ mặt kinh hoàng, tới binh khí cầm trong tay cũng rơi cả xuống đất, tên khác hoang mang hỏi:
- Làm sao đây?
Bọn họ có vợ có con, nhiều thứ níu kéo, không phải nói hàng là hàng được.
- Triều đình có thứ vũ khí lợi hại như thế, quân ta thua chắc rồi, chúng ta phải tính cho cẩn thận.
Đám tướng lĩnh của Minh Việt chỉ sợ chứ không trung thành với hắn, thấy đại cục đã định, liền toan tính đường lui.
- Hay là thế n ày, lát nữa ba chúng ta bỏ chạy, để lại một người đầu hàng, hai người còn lại trở về nói rằng người kia đã chết trận ... Thế rồi, thế rồi ...
Tướng lĩnh đã mưu đồ bỏ trốn, khỏi nói tới quân, thế là quân triều đình lại thuận lợi chiếm được một thành trì nữa.
Thống kê chiến quả, nghe báo bắt được một đại tướng phản quân, Bách Vân Sơn và Đường Kính Chi mừng rỡ, lệnh người dẫn hắn vào quân trướng.
Không lâu sau, quân triều đình loan tin viên tướng đó bị chặt đầu, thừa thế thắng, quân triều đình không nghỉ ngơi chỉnh đốn, mà thu nhặt tàn quân của địch, hành quân cấp tốc về phía biển.
Hải Kinh, phủ Phúc Thọ vương.
Tiếng đàn tiếng sáo vang lừng, một bầy ca kỹ ăn mặt hở hang để lộ cặp đùi ẩn ẩn hiện hiện trắng muốt và bầu ngực mơn mởn sức sống, nhảy múa qua lại như đàn bườm đủ sắc màu.
Phúc Thọ Vương nằm trên cái giường lớn, đầu dựa vào lòng một mỹ phụ, mỹ phụ đó thi thoảng bóc hoa quả bỏ vào miệng ông ta.
Đám ca kỹ tranh nhau tới tạ ơn, Phúc Thọ vương nhìn hoa cả mắt, thấy một ca kỹ cực kỳ xinh đẹp khêu gợi đang định kéo vào lòng dày vò một phen thì ngoài cửa có tiếng nói yếu ớt truyền vào:
- Phụ vương, hài nhi có chuyện cầu kiến.
Đang hứng trí nghe tiếng này, Phúc Thọ vương nhíu mày lại.
- Phụ vương, hài nhi có chuyện cầu kiến.
Nam tử bên ngoài thấy bên trong không có lời đáp nói lớn hơn.
- Ài, vào đi.
Phúc Thọ vương phất tay đuổi hết đám ca kỹ nhạc sự, chỉ để lại mỹ phụ kia.
Một thanh niên anh tuấn tay băng bó treo trước ngực, được một nha hoàn dìu đỡ chầm chậm đi vào, gắng gượng quỳ xuống:
- Hài nhi thỉnh an phụ vương.
Phúc Thọ vương phẩy phẩy tay:
- Khỏi khỏi, bị thương thì ở phủ mà nghỉ ngơi cho khỏe đi, có chuyện gì đợi sau này hẵng nói.
- Phụ vương, chuyện này rất gấp, hài như sợ nói muộn làm hỏng việc.
Thanh niên tướng mạo đường đường đó chính là Minh Húc:
Người con này của ông ta danh tiếng lẫy lừng, còn được cả tiên hoàng phong vương, nhưng Phúc Thọ vương không thích, vì vương phi của ông ta sau khi sinh Minh Húc thì qua đời.
Phúc Thọ vương mỗi lần nhìn thấy Minh Húc mặt giống thê tử của mình như tạc là lòng đau nhói, toàn bộ nữ nhân khác ông ta chỉ coi như đồ chơi, chỉ một thê tử này đã qua đời hai mấy năm trời là một mực tưởng niệm.
- Nếu đã là chuyện gấp thì nói mau đi.
Không biết vì sao gần đây Phúc Thọ vương rất hay mơ tới vương phi đã qua đời của mình, phá lệ cho Minh Húc ngồi trả lời.
- Đa tạ phụ vương cho ngồi.
Minh Húc từ nhỏ tới lớn đây mới là lần đầu tiên được phụ vương nói một lời như thế, với người khác thì là chuyện rất bình thường, nhưng hắn cực kỳ kích động.
Phúc Thọ vương kéo mỹ phụ kia vào lòng, chẳng bận tâm có con trai ngồi dưới, bàn tay béo núc cho vào vạt áo ả xoa bóp, mỹ phụ kia rất phối hợp, ra sức rên siết khiêu khích, song đôi mắt khép hờ lại thi thoảng liếc nhìn Minh Húc.
Minh Húc quả thật có phong độ làm mê hoặc bất kỳ mỹ nhân nào, Trí Võ vương vừa già vừa thôi bỉ làm sao so sánh được.
- Hài nhi tới đây vì có được quân tình, quân triều đình liên tiếp phá thành trì của ta, đặc biệt có một nhóm cô quân đã đánh sâu vào Hải Châu rồi.
Minh Húc biết phụ vương không thích mình nắm nhiều quân quyền, nên châm chước câu từ nói:
Phúc Thọ vương tay không ngừng sờ xoạng, hỏi:
- Ừm, vậy ngươi có cách nào đánh bại chúng không?
- Tam đệ được tiên đế phong là Trí Võ vương, đối phó với một đám cô quân có là gì.
Minh Húc chưa trả lời bên ngoài có giọng ngọt nhạt xen vào, nghe giọng nói này, hắn chỉ còn biết nhắm mắt thở dài.
Minh Tuấn biết tài trí của đứa đệ đệ này, nên luôn cực kỳ đề phòng Minh Húc, theo dõi nhất cả nhất động của hắn, nên biết Minh Húc tới đây là vội chạy tới ngay.
Hắn là trưởng tử, khác hẳn với Minh Húc, chẳng cần thi lễ, đường hoàng ngồi xuống ghế, hai con mắt còn thèm khát nhìn vào bầu ngực lộ ra ngoài của mỹ phụ kia.
Phúc Thọ vương cũng chẳng phật lòng, rút tay lại vỗ mông ả một cái bảo ra ngoài.