Trở về Đường phủ, Đường Kính Chi lo Lâm Úc Hương xử lý không tốt chuyện của Lý Trung, định về tiểu viện thăm nàng, nhưng nửa đường gặp phải Nhu Nhi.
Nhu Nhi mặc chiếc váy gấm màu vàng nhạt, hông thắt dải lụa lam, đứng dưới ánh mặt trời, khuôn mặt non nớt thanh tú như thiên thần, một chút da thịt thấp thoáng dưới cổ áo trông hết sức mê người, nàng đang ngẩng đầu nhìn hòn giả sơn trong ao cách đó không xa.
Dù lo cho Lâm Úc Hương, nhưng thiếu nữ này cũng là nữ nhân của y, lại là thiếu nữ rất đáng yêu cho nên Đường Kính Chi đi qua cánh cổng vòng cung, bước về phía nàng.
Thị Mặc biết ý, lặng lẽ lui ra.
Chậm rãi đi tới gần, Đường Kính Chi mới phát hiện ra mặt Nhu Nhi thấp thoáng u sầu, mắt cứ thơ thẩn nhìn phương xa, chẳng biết đang nghĩ gì.
- Nhu Nhi, sao nàng lại ở đây một mình?
Nhu Nhi đang ngổn ngang tâm sự, đột nhiên bên tai có tiếng người gọi, giật bắn mình, quay lại thấy Đường Kính Chi lại càng thêm hoảng loạn, uốn gối định quỳ xuống:
- Tỳ thiếp bái kiến Nhị gia.
Đường Kính Chi đi vội tới, nắm lấy tay Nhu Nhi kéo lên:
- Nếu sau này chỉ có ta và nàng, không cần hành đại lễ như thế.
- Tạ ơn Nhị gia.
Cảm thụ hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới, mặt Nhu Nhi tức thì đỏ lựng, e thẹn định rụt tay về, nhưng nhớ lại lời cha mẹ dặn trước khi vào Đường phủ, không rụt lại nữa. Cha mẹ nàng dặn :" Con à, trong hào môn đại viện nhiều quy củ, nên vào đó rồi, con nhất định chú ý, nghe nhiều nói ít, còn nữa nhất định phải nghe lời tướng công, không được trái ý."
- Nhu Nhi, nàng ở đây làm gì thế?
Đường Kính Chi thấy Nhu Nhi cúi đầu xuống, mái tóc hơi rối, liền đưa tay ra vuốt nhẹ.
Ngón tay đó tựa hồ có ma lực, vô tình lướt qua gò má thôi, cảm giác khác thường truyền vào tim, Nhu Nhi không hiểu đó là cái gì, chỉ cảm thấy sờ sợ, nhưng cũng thinh thích, trái tim đập loạn xạ, như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Nhó lại chuyện lên núi dâng hương hai ngày trước, Nhu Nhi lấy dũng khí toàn thân lí nhí hỏi:
- Nhị, Nhị gia ... Người còn giận tỳ thiếp không?
Đường Kính Chi ù ù cạc cạc, mình giận cô bé đáng yêu này bao giờ chứ:
- Nhu Nhi, sao ta lại giận nàng?
Cúi gằm mặt, Nhu Nhi nhìn mũi giày của mình, ấp a ấp úng đáp:
- Hai ngày trước lên núi dâng hương, Nhị gia bảo tỳ thiếp không được chạy lung tung, tỳ thiếp không nghe lời, thiếu chút nữa bị ngã.
Đường Kính Chi nghe thế thì bật cười, đồng thời xót thương vô cùng, nha đầu ngốc này sao lại vì chuyện nhỏ nhặt đó mà để trong lòng, chẳng lẽ vừa rồi vẻ u sầu trên mặt nàng cũng là vì thế sao?
Nhớ lại chuyện này hôm đó, Đường Kính Chi tự trách một hồi, lúc đó linh cảm lóe lên, y nghĩ ra chuyện truân điền, cho nên không để ý tới đám Nhu Nhi, tiếp đó có người thông báo Lâm Úc Hương gặp phải thích khách, càng không có tâm tình nào nói chuyện với các nàng.
Nhìn thiếu nữ nhạy cảm đáng yêu trước mắt, Đường Kính Chi lần đầu thực sự tỉnh ngộ, không phải chỉ có Lâm Úc Hương, đây cũng là nữ nhân của mình, phải quan tâm yêu thương nàng.
Cảm xúc dâng lên, Đường Kính Chi ôm thiếu nữ trước mặt vào trong lòng, nói nhỏ:
- Nhu Nhi, về sau không được để nhưng chuyện nhỏ này vào trong lòng, nếu không ta sẽ đau lòng đấy.
- Vâng.
Nhu Nhi thẹn thùng đáp, giọng nhỏ như muỗi kêu, lo lắng bất an suốt hai ngày tiêu tan, rồi một nhu tình ngạo ngào đột ngột dâng lên từ tận đáy lòng.
Nhu Nhi là thiếu nữ xinh đẹp nổi danh thôn quê, xứng với câu "thâm sơn dục tuấn điểu, sài ốc xuất giai nhân", nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày được giả cho tài tử vang danh thiên hạ, cho dù chỉ là một tiểu thiếp xung hỉ, nàng vẫn có cảm giác không chân thực, nam nhân ấy đang yêu thương ôm nàng vào lòng,
(*) Núi sâu sinh chim quý, nhà củi xuất giai nhân
Ông trời thật thật không bạc đãi mình, Nhu Nhi nghĩ thế, đầu vùi vào lòng Đường Kính Chi, hạnh phúc của nàng thật giản đơn.
Tới khi hương thơm thoảng thoảng trên người Nhu Nhi luôn vào cánh mũi, Đường Kính mới ý thức được động tác của hai người quá thân mật, lúc này cảm giác được rõ ràng có hai vật mềm mềm áp vào ngực, khiến ở đó như có dòng điện li ti chạy khắp toàn thân, liền có tà hỏa từ bụng dưới bùng lên.
"Ực" Miệng khô rang khó chịu, Đường Kính Chi gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
Nhu Nhi nghe thấy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đối diện với đối mắt dần sinh lửa dục của Đường Kính Chi, đôi mắt mang vẻ bá đạo chiếm đoạt đó làm tim nàng đập thình thịch, Nhu Nhi run lên, thân thể có chút căng cứng lại, gò má nóng ran, nàng không biết phải làm sao, như con thỏ trắng đối diện với sói xám, không hiểu ứng phó thế nào, cúi đầu xuống né tránh ánh mắt đó.
Chỉ một thoáng liếc qua, khuôn mặt đỏ au đó, đôi mắt tròn xoe, ngây thơ chớp chớp ngượng ngùng né tránh đó làm Đường Kính Chi nhìn thất thần, một lúc sau khóe môi xuất hiện nụ cười, nàng cũng là thê tử của mình, cánh tay bất giác siết chặt, khiến trái tim hai người gần nhau hơn.
Ôm nhau hồi lâu, Đường Kính Chi mới nói:
- Nhu Nhi, Uyển Nhi rất hiền, nếu như nàng thấy buồn, hãy tới tìm Uyển Nhi chơi.
Bên tai bị hơi ấm từ miệng Đường Kính Chi thổi vào, lập tức biến thành sắc đỏ, "Ưm..." Nhu Nhi khẽ đáp bằng giọng mũi, cặp mắt long lanh như mặt nước hồ thu cứ say đắm ngước lên nhìn trộm Đường Kính Chi, mê hoặc khôn tả.
Dù muốn được Đường Kính Chi cứ ôm mình mãi thế này, nhưng nhớ lại chuyện hôm nay, nàng vẫn nói:
- Nhị gia, người nên đi thăm Nhị nãi nãi đi, hôm nay Nhị nãi nãi thiếu chút nữa bị thương đây.
- Sao? Úc Hương thiếu chút nữa bị thương?
Đường Kính Chi vội vàng buông thiếu nữ trong lòng ra.
Nhu Nhi sắp xếp lại suy nghĩ, rồi đem chuyện xảy ra ở đại sảnh kể ra một lượt, Đường Kính Chi càng nghe tới về sau miệng càng há hốc ra.
Lâm Úc Hương tra xét Lý gia bị hành thích.
Ngọc Nhi đá tung Vương Thị lên trên không.
Nếu chẳng phải biết Nhu Nhi thành thực không biết nói dối, Đường Kính Chi còn tưởng mình đang nghe kể chuyện ngàn lẻ một đêm.
Ở Vương triều Minh Hà nô là nô, chủ là chủ, vì sao nô tài không dám phản bội chủ? Ngoại trừ xiềng xích về tư tưởng do giai tầng thống trị tẩy não hàng nghìn năm ra còn có một điều, vì sợ liên lụy tới người nhà, một kẻ phản loạn, cả nhà phải chết cùng.
Nhưng mụ Vương Thị kia dám to gan lớn mật dám hành thích chủ tử, chẳng cần dũng não suy cũng biết lần này Lý gia xong đời rồi.
Có lẽ Lâm Úc Hương không ra tay, nhưng Đường lão thái quân biết chuyện tuyệt đối không dung thứ.
Nghe Lâm Úc Hương không bị thương Đường Kính Chi mới an tâm một chút, hỏi với vẻ khó tin:
- Nàng nói Ngọc Nhi đá một cái là Vương Thị bay đi à?
Mặc dù lần trước tới gặp Ngọc Nhi thấy trang phục của nàng giống một người luyện võ, nhưng linh hồn người hiện đại, thật không tưởng tượng được cái thế giới này có cao thủ võ lâm thực sự.
Nhu Nhi gật đầu, mặt rất là hâm mộ:
- Đúng vậy Ngọc muội muội thật là khỏe, chỉ có một chân mà đá mụ Vương Thị béo núc đó bay xa tít, khi đó nô tỳ sợ chết đi được, còn nữa Sương tỷ tỷ cũng rất dũng cảm, thấy Vương Thị hành thích Nhị nãi nãi, xông tới đẩy Nhị nãi nãi sang một bên.
Nói tới đó mặt nàng xìu xuống, giọng cũng nhỏ hơn nhiều:
- Nhị gia, tỳ thiếp khi ấy sợ quá chỉ biết đứng im một chỗ, có phải tỳ thiếp vô dụng lắm không?
Trong mấy vị di nương, Nhu Nhi luôn rất tự tin thân phận mình hèn kém, không xứng với Đường Kính Chi, hôm nay gặp mấy tỷ muôi khác, ai cũng hơn nàng, lòng buồn tủi không thôi.
Thấy Nhu Nhi môi mím chặt như cố kìm tiếng nấc phát ra, Đường Kính Chi lại ôm nàng vào lòng, nghĩ an ủi bình thường không có tác dụng, mắt đảo một vòng, cười xấu xa nói:
- Không đúng, Nhu Nhi làm sao vô dụng cho được, sau này Nhu Nhi còn sinh cho ta mấy tiểu tử béo mập mà, chuyện này nếu chỉ mỗi mình Nhị gia thì không làm được đâu.