Cùng Anh Làm Ấm Giường

Chương 2: Mộ Vân Trì



Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi trên giường lớn, cô đưa mắt đánh giá cách bài trí xung quanh. Đưa tay lên dụi hai mắt rồi mở ra nhìn lại một lần nữa, chuyện gì đang diễn ra đây hả trời, cô chỉ là đọc truyện xong rồi lên giường ngủ thôi. Sao mở mắt ra thành thế này. Đây là đâu, cô đang ở nơi quái quỷ gì thế này. Thượng Quan Ngọc Nhi bần thần nghĩ ngợi vẫn chưa xâu chuỗi được gì thì….

Một nữ quản gia tuổi chừng ngoài bốn mươi – Vân Ngọc, mặc trang phục nữ hầu màu đen, mái tóc búi cao tao nhã nghe thấy âm thanh dần biến mất liền vội vã cùng đám người hầu, bác sĩ, y sĩ bước nhanh tới, vừa chạy vừa căng thẳng gọi:

“ Phu nhân!!...”

Cửa phòng ngủ ầm ầm mở ra, Vân Ngọc lo lắng đi tới, cũng nhìn thấy Thượng Quan Ngọc Nhi mặc váy ngủ trắng dài, mái tóc xoăn nhẹ buông hờ trước ngực đang ngồi trên giường mà khuôn mặt Ngọc Nhi lúc này nhìn khí sắc rất xấu vẻ mặt của cô dường như rất căng thẳng.

“ Phu nhân…. Người thấy trong người thế ạ!?’’ – Vị nữ quản gia cung kính hỏi.

Thượng Quan Ngọc Nhi giật mình nhìn nơi phát ra giọng nói, cô nhìn bác gái đang khẽ nghiêng đầu hỏi mình, phu nhân…phu nhân nào…

“Phu nhân…phu nhân nào cơ…?” – Thượng Quan Ngọc Nhi ngơ ngác hỏi lại.

Vị bác sĩ đứng đằng sau bà quản gia quan sát nhất cử nhất động của Thượng Quan Ngọc Nhi mà nhíu hai hàng lông mày, đưa tay lật đi lật lại bệnh án trên tay y sĩ đứng bên cạnh, tên bệnh nhân là Thượng Quan Ngọc Nhi, Mộ thiếu phu nhân của Mộ gia do có chút hiểu nhầm với chồng mà nhảy xuống hồ tự vẫn. Nhưng đã được cứu lên kịp thời. Tình trạng của cô gái nhỏ này qua mấy ngày quan sát rõ ràng đã tốt lên nhiều rồi và lại lúc kiểm tra não bộ cũng không thấy có chút trấn thương mạnh nào lên não cả. Chẳng lẽ trong khâu kiểm tra có gì đó sai sót!?

“Vân quản gia, Mộ phu nhân nên đi bệnh viện kiểm tra lại não bộ xem có xuất hiện khối u tụ máu nào không. Tôi sẽ sắp xếp giờ kiểm tra sớm nhất trong chiều hôm nay. Phiền quản gia báo lại với Mộ thiếu như vậy giúp tôi”

“Vâng bác sĩ Cung. Đã phiền ông mấy ngày qua rồi. A Hồng tiễn bác sĩ Cung ra về.” – Vân Ngọc thái độ kính cẩn nói với bác sĩ Cung và ra lệnh cho người hầu gái bên cạnh tiễn vị bác sĩ này ra cổng chính.

Thượng Quan Ngọc Nhi nghe cuộc đối thoại của hai người mà lòng đầy hoang mang, cái gì mà Mộ phu nhân. Mình có quen biết ai họ Mộ sao!? Chuyện gì đang diễn ra đây vậy trời…

“ Bác gái, đây là đâu!? Sao cháu lại ở đây!? Mộ phu nhân trong lời vị bác sĩ nói là cháu sao!?’’ – Thượng Quan Ngọc Nhi ngước mắt nhìn người trước mặt khẽ nói.

“ Phu nhân…Người không nhớ mình là ai sao!?” – Vân Ngọc cung kính dò hỏi.

“ Cháu tên là Thượng Quan Ngọc Nhi…còn lại cháu không nhớ gì cả, chắc do mệt mỏi dây thần kinh não nào vẫn chưa hoạt động hết…hahaha…đúng, chắc là như vậy…cháu nghĩ mình nên ngủ một giấc để ổn định lại mọi thứ…phiền bác gái và mọi người ra ngoài giúp cháu” – Thượng Quan Ngọc Nhi ấp úng đáp lại, cô cần có một khoảng không gian một mình yên tĩnh để xâu chuỗi lại các sự việc.

“Vâng, thưa phu nhân” – Vị quản gia cúi người kính cẩn thưa.

Ngay lúc Vân Ngọc đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Ngọc Nhi vội gọi lại:

“ Khoan đã, vị bác gái này cho cháu hỏi đây là đâu? Chủ nhân của nơi này là ai? Còn nữa cháu là ai và có thân phận như thế nào?”

Vân Ngọc nghe Thượng Quan Ngọc Nhi nói vậy khẽ chau mày, nhưng vẫn tỏ thái độ kính cẩn thưa lại:

“ Phu nhân nơi người đang ở đây là Biệt thự Tử Đằng và chủ nhân của nơi này là Mộ thiếu Mộ Vân Trì. Cô là vợ mới cưới của ngài ấy tên là Thượng Quan Ngọc Nhi con gái út của Thượng tướng trong quân khu 3 Thượng Quan Vân Đằng.”

Thượng Quan Ngọc Nhi nghe quản gia nói vậy mà lòng ngổn ngang. Cô khẽ phất tay ra hiệu cho quản gia lui xuống.