Cùng Chong Đèn Bên Cửa Sổ Phía Tây

Chương 47



Lục Chiêu Bạch không ngờ rằng, cái gọi là đổi chỗ khác...... Chỉ là cách một tấm bình phong.

Lúc nội thị bước vào, Lục Chiêu Bạch vội vàng kẹp chặt ngón tay của hắn.

Vách trong mềm mại nóng bỏng, hơi thở của Triệu Vô Sách thô nặng, cắn môi y như trách cứ: "Thả lỏng nào."

Lục Chiêu Bạch mím môi, né tránh nụ hôn của hắn, há miệng thở gấp: "Có người......"

Triệu Vô Sách liền cười: "A Bạch sợ à?"

Không đợi Lục Chiêu Bạch trả lời, đã thấy nội thị xoay người đi về phía tấm bình phong.

Thân thể y cứng đờ, lại nghe nội thị kia nhỏ giọng nói: "Chủ tử, nô tài bắt đầu nhé?"

Từ đầu đến cuối, nội thị chưa từng ngẩng đầu lên, càng sẽ không thấy cách một tấm bình phong, Lục Chiêu Bạch dựa vào lồng ngực Triệu Vô Sách, y phục bị cởi bỏ mắc hơi eo, hạ thân dính nhớp nhầy nhụa, ở giữa còn kẹt hai ngón tay.

Triệu Vô Sách ừ một tiếng, nội thị liền đi đến bên cạnh Triệu Mạch, đỡ ông ta nằm lại trên giường.

Tấm bình phong không ngăn được toàn bộ, lờ mờ có thể trông thấy cảnh tưởng bên ngoài, Lục Chiêu Bạch mở to mắt.

Nội thị cởi quần hoàng đế, lộ ra hạ bộ mềm nhũn, hắn đổ dầu vào lòng bàn tay, cầm lấy thứ đồ nọ bắt đầu xoa nắn.

Dù đang hôn mê nhưng Triệu Mạch vẫn có cảm giác.

Mùi thơm ngào ngạt của huân hương và khoái cảm làm ông ta vô thức thở dốc, tầm mắt Lục Chiêu Bạch đột nhiên tối sầm.

Người bên cạnh giơ tay che mắt y, giọng nói mang theo chút bất mãn: "Có gì đẹp đâu."

Hắn vừa nói vừa há miệng cắn xuống gáy y, thô bạo đâm thọc hai ngón tay.

Eo Lục Chiêu Bạch tan rã, y nghiêng đầu muốn mắng người, đối phương đã thuận thế hôn lên, thủ thỉ nói: "Muốn nhìn thì nhìn ta này."

Triệu Vô Sách nhanh chóng chiếm lấy suy nghĩ của Lục Chiêu Bạch, y chẳng còn chút tâm tư nào để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài nữa, Triệu Vô Sách ghét bỏ giường ở đây dơ, từ đầu đến cuối đều đứng, nhưng dần dà Lục Chiêu Bạch cơ hồ không thể đứng vững nữa.

Hắn nằm nhoài trong lòng Triệu Vô Sách, mặc kệ ngón tay của đối phương ra vào nơi hậu huyệt, đốt ngón tay cọ qua vách trong ấm áp, chạm trúng điểm nhô lên làm cả người y run bắn.

"Không......"

Tốc độ đâm thọc của Triệu Vô Sách càng nhanh hơn. Thanh âm từ miệng Lục Chiêu Bạch dần biến thành thở dốc, nhưng tiếng rên rỉ của y đã bị Triệu Vô Sách gấp gáp lấp kín, cắn nuốt giữa môi răng.

Triệu Mạch ở bên ngoài cũng nhanh chóng tiết ra.

Trong không khí tràn ngập mùi xạ hương, trên long sàng rối tinh rối mù, nội thị bôi tinh dịch vào lòng bàn tay, lần nữa vuốt ve khí quan của hoàng đế.

Vừa mới tiết xong, Triệu Mạch mơ màng khẽ nhíu mày, cơ thể khó chịu giần giật, có điều nhanh chóng cứng rắn sau khi bị kích thích

Hoang đường bên ngoài, Lục Chiêu Bạch đã không còn hứng thú nhìn, hết thảy vui thích của y đều đang bị khống chế, xương cùng tê dại.

Sau lưng là mặt tường lạnh lẽo, dù có quần áo của Triệu Vô Sách ngăn cách, sống lưng y vẫn căng cứng.

Mà đằng trước......

Là Triệu Vô Sách.

Đối phương ôm y, hạ thân xâm nhập hậu huyệt y, dương v*t cứng ngắc sưng to, mỗi một chút đều giống như đóng đinh lên tường.

Mặt Lục Chiêu Bạch phiếm hồng, hít thở cũng không tự chủ, chỉ có thể nương theo động tác của hắn lúc nhanh lúc chậm.

Ánh mắt của Triệu Vô Sách luôn nhìn chằm chằm y từ đầu tới cuối, phảng phất đang theo dõi con mồi của mình, thế nhưng tình ý vẫn ngập tràn: "A Bạch, ta là ai?"

Đầu ngón tay của Lục Chiêu Bạch run lên, khoái cảm mãnh liệt khiến nước mắt y ứa ra, giữa mê mang mờ mịt, tầm mắt nóng rực của Triệu Vô Sách làm y không dám đối diện.

Nhưng Triệu Vô Sách bắt y phải nhìn mình, hắn buông bàn tay đang tóm gọn y ra chuyển sang nắm cằm Lục Chiêu Bạch, vừa hôn vừa hỏi: "Ta là ai?"

Lục Chiêu Bạch nghiêng đầu cắn vào cổ tay hắn, hít thở khó khăn mắng: "Đồ khốn nạn."

Triệu Vô Sách liền nở nụ cười: "Vậy ngươi cần phải nhìn cho rõ, là đồ khốn nào đang làm ngươi."

Động tác bất chợt mạnh lên, Lục Chiêu Bạch hô: "Triệu Vô Sách!"

Thanh âm đầy nức nở, Triệu Vô Sách dịu dàng trả lời y: "Ta ở đây."

Hắn cúi đầu hôn xuống đôi mắt ngấn nước của Lục Chiêu Bạch, mí mắt y run rẩy, nước mắt mặn chát.

Lục Chiêu Bạch là của hắn.

......

Lúc đầu Lục Chiêu Bạch còn định cố gắng đè nén rên rỉ, nhưng dần dần y bị người đưa lên chín tầng mây rồi đáp xuống biển sâu, sóng biển cuốn theo con thuyền, giữa cuồng phong bãi táp, y chỉ có thể bắt lấy tấm gỗ trôi trước mặt.

Là tấm gỗ của y, cũng là thủ phạm gây ra sóng gió.

Chờ tới khi kết thúc, Lục Chiêu Bạch đã ngất đi.

Triệu Vô Sách ôm người đi ra ngoài, trên long sàng lúc này chỉ có một mình Triệu Mạch.

Nội thị đã xử lý xong xuôi chỗ này, trên giường cũng được thu dọn thỏa đáng, chỉ có dấu vết hoan ái đầy người Triệu Mạch chưa lau.

Đợi ông ta tỉnh dậy, nhìn thấy đồ vật sót lại tàn dư và mùi vị, sẽ cho rằng người từng ở đây đã chịu chút ngược đãi.

Huân hương nơi góc phòng vẫn đang bốc lên, Triệu Mạch trong cơn mê khẽ nhếch môi, hiển nhiên là mộng đẹp.

Triệu Vô Sách nhìn lướt qua, ôm Lục Chiêu Bạch rời đi.

Bọn họ trở lại phòng của Lục Chiêu Bạch.

Thùng tắm đã được nội bị chuẩn bị nước sẵn, Triệu Vô Sách thả người vào thùng, bản thân cũng ngồi xuống theo.

Lục Chiêu Bạch mơ mơ màng màng bị người đùa nghịch, hừ giọng muốn đẩy hắn ra.

"Buông ra."

Chỗ này là nơi y vô cùng quen thuộc, bao gồm cả Triệu Vô Sách trước mặt.

Sức lực trên tay y cũng buông lỏng, Triệu Vô Sách cười bắt lấy tay đối phương: "Đừng nhúc nhích, ta còn đang giúp ngươi tắm rửa đó."

Lục Chiêu Bạch quả nhiên không phản kháng nữa.

Hắn lau rửa sạch sẽ cho Lục Chiêu Bạch, thấy đuôi mắt y ửng hồng, trong lòng thoáng rung động, lần mò xuống phía dưới tìm kiếm.

Lục Chiêu Bạch giật mình, híp mắt đẩy hắn: "Ngươi làm gì đó?"

Triệu Vô Sách trả đũa: "Giúp ngươi rửa sạch—— Kẹp chặt như vậy là muốn dụ dỗ ta hả?"

Hắn nói đoạn liền đút ngón tay vào.

Dòng nước tràn vào hòa cùng với hơi nóng.

Hơi thở Lục Chiêu Bạch rối loạn, hầm hừ mắng hắn: "Cút đi, cầm thú......"

dương v*t cương cứng của cầm thú đã chọc vào chân y.

Triệu Vô Sách nằm mơ mới cút.

Hắn sớm thực tủy biết vị, lại vô cùng quen thuộc với thân thể của Lục Chiêu Bạch, cộng thêm nhịn lâu như vậy, tối nay mới ăn hai lần, sao có thể bỏ được?

Lục Chiêu Bạch bị dày vò kiệt sức, giơ tay tát ngay mặt người nọ một cái, lại bị Triệu Vô Sách bắt lấy, cúi xuống hôn lên từng ngón tay y, còn mặt dày hỏi: "Ừm, ta là cầm thú, ngủ với cầm thú cảm giác thế nào?"

Lục Chiêu Bạch nói không nên lời.

Hơi thở của y dồn dập run rẩy, mới đầu còn có thể rên rỉ, sau dần chuyển thành xin tha.

Triệu Vô Sách vừa được ăn thịt, hắn định sẽ giữ đúng mực, nhưng ai ngờ Lục Chiêu Bạch lại ngoan ngoãn thuận theo đến vậy, khiến hắn khó lòng kiềm chế dục vọng chiếm hữu và mong muốn bắt nạt y.

Đây là Lục Chiêu Bạch.

Phải được cột chung với hắn, cùng hắn liều chết triền miên.

Nước trong thùng tắm sớm lạnh, Triệu Vô Sách lau khô cho y, sau đó đặt y lên giường nhỏ bên cạnh rồi áp xuống.

Tiếng giường tre kẽo kẹt rung động, một đôi uyên ương ghép đôi thành đôi.

"A, không, không được ——"

Lục Chiêu Bạch chợt kêu lên một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt thất thần.

Y vốn đã không còn tinh dịch, dù cao trào cũng chỉ chảy ra nước loãng.

Nhưng lần này không giống nhau......

Y mất khống chế.

Lục Chiêu Bạch vô ý thức hé miệng, không thể khôi phục tỉnh táo. Từng giọt chất lỏng nhạt nhẽo tí tách rơi xuống, trong không khí tràn ngập mùi tanh ngọt nị.

Triệu Vô Sách yêu biết bao dáng vẻ này của y, cúi đầu dọc theo khóe mắt đôi môi y mà hôn lấy. Mãi đến khi Lục Chiêu Bạch hoàn hồn.

Đáp lại là một cái tát thẳng mặt Triệu Vô Sách.

"Khốn kiếp......"

Hoảng sợ và phẫn nộ ngập trong đáy mắt Lục Chiêu Bạch, còn có cả bất lực không biết làm sao cho phải.

Trái tim Triệu Vô Sách tê dại, hắn cúi đầu hôn đôi mắt y: "Ừm, ta khốn kiếp, A Bạch khó chịu sao?"

Lục Chiêu Bạch tránh đi, cố gắng giãy giụa: "Ta, ta muốn đi tắm......"

Nhưng Triệu Vô Sách không chịu cho y đi tắm.

Chẳng những không chịu, mà động tác còn quyết liệt hơn, làm Lục Chiêu Bạch phải xoắn chặt lấy hắn: "Đừng, Triệu Vô Sách, đừng......"

Triệu Vô Sách không chịu nghe lời, mặc kệ tất cả cũng phải khiến Lục Chiêu Bạch mềm thành một bãi nước mùa xuân.

Cao trào mãnh liệt đến liên tục, cơ hồ bao phủ toàn bộ Lục Chiêu Bạch, bộ phận dị dạng kia của y đã không thể bắn ra gì nữa, thân thể sung sướng rùng mình, ngay cả mũi chân cũng run rẩy.

Y khóc nức nở sụp đổ, thần trí hoàn toàn bay mất, mu bàn tay đè lên mí mắt, hàm hồ nói: "Dơ......"

Triệu Vô Sách khựng lại, rút dương v*t ra, cúi đầu hôn lòng bàn tay y.

Hắn bắt đầu hôn từ trên xuống dưới, một đường không hề dừng lại, từng chút từng chút, cuối cùng ngừng ở nơi bộ phận khiếm khuyết xấu xí của y.

Lục Chiêu Bạch nhấc tay ra, thấy hắn đã hôn lên nó.

Cái hôn nhẹ tựa lông chim rơi xuống, nhưng nóng bỏng hừng hực.

"Không dơ."

Hắn lần nữa hôn lên những vết sẹo, thanh âm trong bóng đêm dịu dàng như nước.

"A Bạch của ta là sạch sẽ nhất."

Đôi mắt Lục Chiêu Bạch ướt đẫm, nhìn chằm chằm Triệu Vô Sách không nói một lời.

Tình yêu mãnh liệt làm y cảm giác được bản thân được người đặt nơi đầu quả tim.

Tình yêu dâng trào khiến khóe mắt y đỏ hoe, trái tim nóng lên. Nhưng Lục Chiêu Bạch không nói nên lời.

Y chỉ lấy chân đá đá Triệu Vô Sách, im lặng mím môi.

Triệu Vô Sách vừa đau lòng vừa lo lắng, nắm lấy chân y. Ngón chân của thiếu niên mượt mà, mắt cá chân trắng trẻo thon nhỏ.

Triệu Vô Sách rung động, khẽ cắn một cái nơi mắt cá chân của y.

Lục Chiêu Bạch ăn đau, muốn lùi về, lại bị Triệu Vô Sách tóm gọn, bắt đầu liếm láp chỗ mình vừa cắn: "Dám đá ta, còn muốn tránh?"

Phải chờ Lục Chiêu Bạch hừ giọng rên rỉ, hắn mới buông chân y ra, đoạn ôm eo người đè dưới thân.

dương v*t từng đợt xỏ xuyên, đưa bọn họ hòa thành một thể.

......

Khi mây mưa tạnh dần là lúc trời đã rạng sáng.

Lục Chiêu Bạch mệt mỏi nặng nề thiếp đi, Triệu Vô Sách lại vô cùng phấn chấn.

Đối phương đang cuộn tròn trong lồng ngực hắn, vẫn là tư thế e dè như cũ, nhưng ôm ấp của hắn đã trở thành nơi tránh gió cho y.

Triệu Vô Sách nhếch khóe môi ôm Lục Chiêu Bạch, bàn tay ở sưng lưng nhẹ nhàng vỗ về.

Mỗi một lần đều mang theo dỗ dành.

Lục Chiêu Bạch cọ cọ ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái, Triệu Vô Sách nhìn mà lòng xốn xang, lại cúi đầu thả một nụ hôn xuống nơi vành tai y.

Triệu Vô Sách ôm người, ánh mắt mềm mại, tình yêu tràn đầy trong mắt hắn, no đủ mà vặn vẹo.

"Ngủ đi, A Bạch của ta."

Khi đêm tối qua đi trời sẽ sáng, ngày mai lại là một ngày mới.