Dùng từ còn rất văn nhã, Triệu Vô Sách trực tiếp phang thẳng một câu: "Có cái rắm!"
Hắn khác với lão súc sinh Triệu Mạch.
Lão già này đại khái là thân thể bị đào rỗng, ngày thường cần dựa vào một chút đồ trợ hứng mới có thể hưng phấn, ông ta hoa mắt ù tai, không ít lần lôi kéo Lục Chiêu Bạch ở bên ngoài.
Vũ Lâm Vệ hay nội thị đều đã từng bắt gặp.
Nhưng Triệu Vô Sách thì không.
Y là bảo bối của hắn, người khác muốn nhìn một chút hắn đã hận không thể móc tròng mắt của kẻ đó ra, sao có thể giày xéo y trước mắt người?
Có điều lời này không cần thiết nói với bọn họ, Triệu Vô Sách chỉ vô tội sắm vai một người bị hại chịu oan uổng: "Ngươi ngậm máu phun người, là ai sai khiến ngươi làm như vậy?"
Tiểu thái giám hoảng sợ, vẫn dập đầu: "Hồi Hoàng Thượng, mỗi lời nô tài nói đều là sự thật, nô tài nếu có gan tày trời, cũng không dám làm ra chuyện hãm hại hoàng tử!"
Đầu thái giám đã đổ máu, hoàng đế phất tay, Vũ Lâm Vệ liền kéo người ra ngoài.
"Triệu Vô Sách."
Triệu Mạch gằn từng chữ một kêu tên Triệu Vô Sách, hỏi: "Trẫm cho ngươi một cơ hội, ngươi là nhi tử của trẫm, nói thật, trẫm có thể suy xét tha thứ cho ngươi."
"Nhi thần và Đốc Công trong sạch, phụ hoàng nếu khăng khăng tin tưởng gian nịnh, nhi thần cũng không biết làm sao."
Triệu Vô Sách quỳ gối, sống lưng thẳng tắp.
"Trong sạch."
Hoàng đế lẩm nhẩm mấy chữ này rồi chợt đứng lên, đi đến trước mặt Triệu Vô Sách: "Trẫm niệm tình phụ tử với ngươi, mà ngươi lại coi trẫm như kẻ ngốc? Hả?"
Lúc ông ta nói chuyện đã mở ngăn tủ bên cạnh lấy một món đồ vật ra, ném lên người Triệu Vô Sách: "Đây là cái ngươi gọi là trong sạch?"
Thứ bị ném xuống chính là áo lót của Lục Chiêu Bạch.
Hắn đã từng khinh nhờn nó vô số lần, sau lại giặt sạch sẽ giấu trên giường.
Triệu Vô Sách không xa lạ.
Hoàng đế bỗng nhiên bắt lấy cổ tay Triệu Vô Sách, kéo chuỗi Phật châu trên cổ tay hắn, hỏi: "Ngươi đến bây giờ còn muốn nói ngươi trong sạch?"
Cất giấu y phục của Lục Chiêu Bạch, mang theo Phật châu của y, còn cùng Lục Chiêu Bạch điên loan đảo phượng.
Đây chẳng khác nào coi ông ta là đồ ngốc mà lừa gạt?!
"Trẫm còn chưa có chết đâu!"
Khóe mắt Triệu Mạch muốn nứt ra, Triệu Vô Sách hỏi lại: "Phụ hoàng, điều này cũng không thể chứng minh được gì?"
Hắn quá mức bình tĩnh, hoàng đế tức đến mức bật cười: "Sao? Ngươi muốn trẫm bắt gian các ngươi tại giường, ngươi mới bằng lòng nhận?"
Triệu Vô Sách không nói, hoàng đế cười lạnh: "Không thừa nhận cũng không sao, trẫm đã khâm điểm Vũ Lâm Vệ, không tới nửa khắc sẽ mang đầu của Lục Chiêu Bạch quay trở lại. Đến lúc đó, ngươi có thể tiếp tục nói dối trẫm."
Sắc mặt Triệu Vô Sách lập tức âm u: "Phụ hoàng muốn giết y?"
"Thứ đê tiện tùy ý bò lên giường người khác, vì sao trẫm phải lưu lại?"
Ông ta từ trên cao nhìn xuống Triệu Vô Sách: "Đương nhiên, ngươi là con trai của trẫm, trẫm sẽ không giết ngươi. Trong điện này chỉ có hai người chúng ta, nếu hiện tại ngươi thừa nhận, trẫm sẽ suy xét xử lý nhẹ nhàng."
Triệu Vô Sách ngửa đầu nhìn ông ta, đột nhiên cong môi.
"Được thôi, ta thừa nhận."
Hắn cực kỳ thản nhiên, thái độ thừa nhận khác hẳn với ban nãy.
Triệu Vô Sách lạnh lẽo nhìn chằm chằm hoàng đế: "Ta nhìn Đốc Công bèn thấy sắc nảy lòng tham, cùng hắn cộng phó Vu Sơn."
Lời này từ trong miệng của Triệu Vô Sách thốt ra khiến hoàng đế đen mặt: "Ngươi cái thứ khốn nạn......"
Triệu Vô Sách lập tức cắt ngang: "Phụ hoàng có muốn biết chúng ta đã làm gì không? Ngay ở trong điện Trường Nhạc, chỉ cách ngươi một tấm bình phong, ngươi ngủ say như chó chết, ta và y cá nước thân mật, mây mưa vần vũ."
Triệu Vô Sách bị đá ngã trên mặt đất, khẽ nở nụ cười: "Phụ hoàng, ta khốn nạn chẳng phải do kế thừa ngươi sao? Ngươi không nhớ ngươi đã từng làm gì với con dân Ngô Quốc, làm gì với nước láng giềng sao?"
"Nghịch tử!"
Triệu Mạch bị hắn chọc giận, quay ra bên ngoài hét lớn: "Vũ Lâm Vệ!"
Triệu Vô Sách đứng dậy, tiến lại gần Triệu Mạch, cười nhẹ: "Sao nào? Chọc trúng chỗ đau của ngươi? Mấy năm nay tội nghiệt của phụ hoàng đã nhiều đến tức một tay đẫm máu, cũng không ít hơn chút chuyện này của ta. Giờ cứ giết ta cho đơn giản, nói không chừng trên đường đến hoàng tuyền, ta còn có thể làm bạn với những oan hồn đã bị ngươi sát hại."
"Ngươi!"
Triệu Mạch khí huyết dâng trào, thấy Vũ Lâm Vệ bước vào, ông ta giơ tay rút kiếm trên người thị vệ ra, nhào qua đâm Triệu Vô Sách: "Vậy trẫm liền thành toàn cho ngươi!"
Bả vai của Triệu Vô Sách nháy mắt bị chọc thủng một lỗ máu.
Máu tươi mang theo mùi rỉ sắt, ý cười của Triệu Vô Sách không lui: "Đây là thẹn quá hóa giận? Không phải người muốn nghe à? Nhi tử chỉ là tẫn hiếu mà thôi."
Triệu Mạch nhìn chằm chằm Triệu Vô Sách, khuôn mặt nghe lời đã chuyển sang hung ác, trước mắt ông ta đột nhiên chuyển thành màu đen.
Triệu Mạch trừng to hai mắt, chợt phun ra một ngụm máu.
"Hoàng Thượng!"
Trong điện lập tức trở nên rối loạn.
Triệu Vô Sách đứng im tại chỗ, vết thương trên vai không lớn, Triệu Mạch vì quá tức giận nên lực tay cũng mất đi, cùng lắm hắn chỉ bị thương ngoài da.
Mùi máu tươi nồng đậm, tanh tưởi của rỉ sắt xộc vào khoang mũi.
Triệu Vô Sách chùi tay vào vạt áo, hủy diệt đi mùi hôi còn sót lại.
Hắn cố ý kích thích Triệu Mạch.
Hiện tại dược tính đã lan tràn, thời gian còn lại của Triệu Mạch không nhiều.
Vương Kiều bước nhanh đến gần, sai bảo người đi kêu thái y, lúc ông ta quay sang nhìn Triệu Vô Sách, thiện lành của ngày xưa đã thu về, lộ ra chút lạnh lẽo: "Điện hạ, đắc tội."
Triệu Vô Sách nhướng mày, nghe Vương Kiều ra lệnh cho Vũ Lâm Vệ: "Truyền ý chỉ của bệ hạ, áp giải Lục điện hạ đến Đại Lý Tự, nghiêm tra thẩm vấn thêm."
Vũ Lâm Vệ tiến lại bắt người, Triệu Vô Sách nhìn Vương Kiều, hỏi: "Vương công công, phụ hoàng còn chưa chết, ngươi dám giả mạo chỉ dụ của vua?"
Thần sắc Vương Kiều bình tĩnh: "Điện hạ, thứ nô tài truyền chính là thánh chỉ."
Tâm phúc của hoàng đế, hiện giờ cũng thành chó săn của người khác.
Vừa bị đưa tới Đại Lý Tự, bắt đầu có người dùng hình với hắn. Toàn thân Triệu Vô Sách chốc lát đã thấm đẫm máu tươi, còn bị tạt một chậu nước muối.
"Điện hạ, chưa chịu nhận tội sao?"
Triệu Vô Sách nghiêng đầu, phun ra một ngụm nước bọt hòa với máu: "Nhận tội gì?"
Giọng của người từ bên ngoài truyền vào: "Đương nhiên là ngươi cùng phản tặc Lục Chiêu Bạch cấu kết mưu gian!"
Triệu Vô Sách híp mắt nhìn đối phương, Triệu Vô Ly mặc một bộ hắc y, cũng không còn giả vờ nhút nhát sợ sệt nữa mà trưng ra dáng vẻ của bề trên cao ngạo.
Có điều sự cao ngạo kia cũng chỉ trong một cái chớp mắt, giây tiếp theo hắn lại chân thành nói: "Lục đệ, chỉ cần ngươi khai ra tung tích của phản tặc, ta có thể cầu tình trước mặt phụ hoàng, tha cho ngươi một mạng."
Hắn nói, đoạn thở dài: "Ngươi vốn là hậu duệ hoàng tộc, hà tất dây dưa với phản tặc? Cuối cùng toi mạng, mất nhiều hơn được."
Triệu Mạch rũ mắt cười nhẹ.
Sau khi bị bắt giam nghiêm hình tra tấn, hắn biết được Lục Chiêu Bạch không sao cả.
Trước khi tiến cung, hắn đã để lại người ngựa của mình cho y, hoàng đế có phái Vũ Lâm Vệ đi cũng không giết nổi y.
A Bạch của hắn là thông minh nhất, biết xem xét thời thế.
Những kẻ dùng hình này càng tức giận liền biểu hiện cho việc tình thế không còn theo khống chế của bọn họ.
"Phản tặc, mưu gian, Triệu Vô Ly, đây là tội danh ngươi chọn cho ta?"
Triệu Vô Sách nhìn đối phương, hỏi hắn: "Đáng tiếc mấy cái tội danh này, các triều thần sẽ không chấp nhận đúng không?"
Lời này chọc trúng nỗi đau của Triệu Vô Ly.
Vương Kiều giúp hắn liệt kê tội danh, đáng tiếc phần đông các triều thần đều chỉ trích. Triệu Vô Ky hiện tại đang tiếp quản hoàng thành trên danh nghĩa, bên ngoài tuyên bố hoàng đế hôn mê bởi vì bị Triệu Vô Sách ám sát.
Nhưng tội danh quá giả tạo, triều thần không tin, hắn cũng không dám ép buộc.
Triệu Vô Sách còn muốn lửa cháy đổ thêm dầu.
"Ta nếu là ngươi, bây giờ sẽ giết tù nhân, cắt đứt hậu hoạn."
Nụ cười của hắn mang đầy trào phúng, vẻ mặt Triệu Vô Ly lập tức trở nên dữ tợn: "Ngươi cho rằng ta không dám sao?"
Triệu Vô Sách thờ ơ: "Ngươi có thể thử xem sao."
Triệu Vô Ly quả thật không dám.
Trước mắt hoàng đế còn đang hôn mê, hắn không dám làm chuyện khiến nhiều người tức giận, chỉ đành đợi hoàng đế tỉnh lại mới có thể danh chính ngôn thuận giết người.
Nhưng giết không được không có nghĩa không thể đụng vào.
Hắn nháy mắt ra hiệu cho thuộc hạ thẩm vấn, phòng hành hình tiếp đó truyền đến tiếng Triệu Vô Sách kêu rên.