Cùng Chủ Thần Yêu Đương Trong Trò Chơi Diệt Thế

Chương 23: Ánh mắt



Hạ Nặc còn chưa kịp phản ứng thì chàng thanh niên tiếp đón cậu đã nhanh chóng tiến về phía trước một bước, chắn trước mặt cậu.

Con rắn nhỏ lập tức thay đổi đường chạy, chui vào một vũng nước nông bên đường, trong nháy mắt liền biến mất.

Lúc này đứa nhỏ cũng chạy tới, nhìn thấy thanh niên nghiêm mặt nó liền tức giận dừng lại, kêu một tiếng: "Anh Drow."

Cậu bé cũng nhìn thấy Hạ Nặc, phong cách ăn mặc của thiếu niên hoàn toàn bất đồng với thôn dân của Nasuru.

Cậu mặc một chiếc áo trắng tinh của mục sư được thêu bằng chỉ vàng, vạt áo rủ xuống đến mắt cá chân để lộ ra đôi giày cũng cùng màu sáng, trên vai có một con quạ đen đang đậu. Tay cầm một cây pháp trượng màu ngà, trên pháp trượng khảm nạm nhiều loại bảo thạch ma pháp, dưới ánh hoàng hôn phản chiếu ra những tia sáng lấp lánh.

Không chỉ là quần áo, làn da của thiếu niên cũng trắng nõn mịn màng, so với người dân Nasuru quanh năm phơi nắng phơi sương khiến làn da ngăm đen thô ráp có thể thấy rõ sự khác biệt.

Đứa nhỏ nhịn không được sờ sờ mặt, nghe Drow la mắng: "Nói không biết bao nhiêu lần rồi, làm việc không nên hấp tấp như vậy. Trước đó không gây ra phiền toái gì còn chưa tính, lần này nhóc lại va chạm với khách quý, còn không nhanh chóng xin lỗi."

"Thực xin lỗi." Cậu bé ngoan ngoãn cúi đầu, ánh mắt lại nhịn không được nhìn trộm vẻ mặt thiếu niên.

"Không sao, không sao đâu." Hạ Nặc còn chưa thích ứng với thái độ cung kính của Drow. "Cậu bé còn nhỏ nên hoạt bát một chút là rất bình thường, đừng quá khắt khe."

Nhìn thấy Drow khi nghe xong lời của mình liền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi kinh ngạc: Cậu đáng sợ lắm hả?

Cậu không hề hay biết rằng Drow đã rất cảm kích vì sự tốt bụng của cậu. Trước khi tiếp đón thiếu niên, anh ta đã đón vài dũng sĩ khác. Hầu hết bọn họ đều coi thường anh ta và rất hống hách. Trong đó có một nữ dũng sĩ tính khí thất thường, do đồng bạn không cẩn thận làm đổ chút nước lên quần áo của cô mà cô ta liền chửi người nọ đến không ngóc đầu lên được.

Tuy rằng thiếu niên thoạt nhìn rất thân thiện, nhưng anh ta cũng không dám chỉ dựa vào bề ngoài mà đánh giá.

Hạ Nặc không biết Drow đang oán thầm, cậu nhớ tới con rắn nhỏ vừa rồi nhịn không được hỏi đứa nhỏ cúi đầu trước mắt: "Nhưng vừa rồi tại sao em lại dùng đá ném con rắn nhỏ kia?"



Nhìn vẻ mặt và hành động của cậu bé giống như là đối với kẻ thù không đội trời chung vậy.

Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đầy tự nhiên nói: "Trưởng thôn đã nói, chỉ cần nhìn thấy rắn đều phải tiêu diệt! Nếu không làm như vậy, chúng nó sẽ gặm cắn rễ cây và hủy diệt mất Cây thần."

Drow cũng nói thêm: "Ở đây, ngài phải cẩn thận với sinh vật này, không nên nhìn thấy chúng sinh ra yếu đuối mà xem nhẹ. Nếu ngài là do Nữ hoàng bệ hạ phái đi giải quyết thảm họa trăn rắn khẳng định cũng biết gần đây ở Nasuru đã xảy ra mấy vụ án mạng đúng không?"

Hạ Nặc đương nhiên biết, cậu đến đây cũng là vì chuyện này.

Trong trò chơi "Thảm họa mãng xa", có ba nhiệm vụ được đưa ra trên hệ thống:

Nhiệm vụ chính: Giải quyết thảm họa ở vùng Nasuru

Phần thưởng: 3.000 điểm

Nhiệm vụ nhánh: sống sót cho đến khi trò chơi kết thúc

Phần thưởng: 3.000 điểm

Nhiệm vụ đặc biệt: Giải quyết những bí ẩn và giúp Nasuru thoát khỏi rắc rối.

Phần thưởng: 5.000 điểm

Đồng thời, hệ thống cũng cung cấp thông tin cơ bản cho trò chơi.

Nasuru nằm ở vùng hẻo lánh, gần như bị cô lập, cư dân nơi này phần lớn đều nghèo. Họ sống bằng nghề trồng một loại cây độc nhất của Nasuru, tự cung tự cấp và ít giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Năm trước, một ma pháp sư vô tình phát hiện ra quặng khoáng thạch ma pháp hiếm có ở Nasuru, thôn trang hẻo lánh này mới trở nên náo nhiệt.

Nhưng náo nhiệt cũng chỉ duy trì được một thời gian ngắn ngủi. Bởi vì mọi người phát hiện ra không biết là do nguyên nhân gì, người có thể khai thác khoáng thạch chỉ có người dân Nasuru, người ngoài khi tham gia hiệu quả khai thác sẽ giảm đi rất nhiều.

Vì thế Nữ hoàng quyết định thay thế thuế ban đầu của Nasuru bằng quặng, đồng thời rút hết những người thợ mỏ được cử đến Nasuru sau khi biết tin.

Tuy nhiên, một số ma pháp sư tràn đầy tinh thần nghiên cứu hoặc có mục đích khác vẫn chưa rời đi, họ muốn điều tra những bí mật ẩn giấu để kiếm lợi nhuận.

Nhưng bọn họ không biết, ngoài quặng khoáng thạch ma pháp còn phát hiện có mấy con mãng xà hình thể to lớn, thân dài chừng bảy tám thước(**).

Vụ thảm án đầu tiên đại khái xảy ra vào năm tháng trước, thi thể của một ma pháp sư được phát hiện trong rừng núi, máu toàn thân đều bị hút khô, trên người có dấu vết bị mãng xà quấn. Trên mặt hắn còn mang theo biểu tình kinh hãi, giống như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Mọi người đã điều tra thi thể của hắn và chỉ tìm thấy một vết thương nhỏ ở vị trí cổ, dân làng giàu kinh nghiệm cho biết nó giống vết rắn cắn.

Hung thủ mặc dù đã tìm được, nhưng muốn bắt nó cũng không phải dễ dàng như vậy.

Người dân địa phương có niềm tin vững chắc vào một cái cây khổng lồ mọc trong rừng, mà họ gọi là "cây thần". Muốn tiến vào núi rừng, nhất định phải hỏi ý kiến của Thần thụ. Thần thụ không đáp ứng, thôn dân không chịu tiến vào cho nên chuyện này rất nhanh đã không thể giải quyết được.



Chỉ hai tháng sau, thảm kịch thứ hai đã xảy ra. Lần này danh tính nạn nhân là cháu trai của ma pháp sư đã khuất, hắn vì điều tra nguyên nhân cái chết của ông mình mà mặc kệ thôn dân ngăn cản tiến vào núi rừng, cuối cùng rơi vào kết cục giống như ông hắn.

Liên tiếp chết hai người, trong đó còn có một vị ma pháp sư quý giá, hiệp hội ma pháp sư liền bắt đầu can thiệp điều tra. Tuy nhiên sau khi bọn họ phái điều tra viên đi tất cả đều chết hết ở Nasuru, vẫn là cùng một cách thức chết. Bất đắc dĩ bọn họ mới cầu cứu tới Nữ hoàng.

Thân phận của Hạ Nặc chính là một trong những dũng sĩ được Nữ hoàng phái đi giải quyết việc này, bốn vị còn lại cũng là người chơi. Nhưng "điểm sinh" của họ khác cậu, nghe Drow nói bọn họ đã đến sớm hơn cậu một bước.

Hạ Nặc trong trò chơi này được gọi là "Trường An".

Từ lần cậu nghiêm túc hỏi chuyện mất trí nhớ nhưng lại bị hệ thống trả lời qua loa cho có lệ, cậu cũng không còn tin tưởng hệ thống như lúc trước nữa.

Bởi vậy khi hệ thống hỏi cậu đạt được đạo cụ gì trong trò chơi, cậu liều giấu tiệt sự tồn tại của "Mắt quạ đen", chỉ nói với hệ thống rằng mình nhận được một tấm thư mời.

Không biết hệ thống có nhận ra cậu đã mất niềm tin đối với nó hay không mà thái độ của nó nhất thời trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. Trước khi vào trò chơi thứ hai, nó chỉ nhắc một câu: Lần này người chơi không chơi một mình, yêu cầu chú ý tự bảo vệ thông tin cá nhân, không để cho người chơi khác và NPC biết.

Cho nên lần nữa tiến vào trò chơi, trước khi gặp mặt Nữ hoàng đã có người hỏi tên cậu, cậu liền nói cho hắn cái tên "Trường An". Hơn nữa cũng quyết định sau này đều sử dụng làm tên trò chơi của mình.

Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của Drow thì anh ta đã tự mình nói tiếp: "Tuy rằng điều tra nói hung thủ là đại mãng xà đã siết chết người, nhưng mọi người đều biết đại mãng xà sẽ không hút máu cho nên chúng ta hoài nghi thứ hút máu chính là con rắn nhỏ do nó nuôi dưỡng. Vì vậy bình thường khi nhìn thấy loại rắn nhỏ này, nhất định phải đuổi đi hoặc giết chết chúng."

"......Ra là vậy." Hạ Nặc lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Vừa dứt lời, cơn mệt mỏi quen thuộc ập tới, Hạ Nặc nhịn không được ngáp một cái.

Drow vội vàng nói: "Ngồi tàu lâu như vậy từ kinh thành chạy tới, ngài nhất định là mệt mỏi rồi? Chúng tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi và bữa tối, mau đi thôi."

Thấy Hạ Nặc gật đầu, anh ta lại dặn dò cậu bé: "Tuba, nhà nhóc cũng đã đến giờ ăn cơm tối, mau trở về đi."

Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, ánh nắng chói chang sắp bị đêm tối nuốt chửng. Ống khói nhà nào cũng thải ra từng đợt khói bếp, mùi thức ăn dần dần lan tỏa.

Trên đường đi về phía tòa nhà cao lớn kia, Hạ Nặc lại nhịn không được ngáp vài cái.

Cậu không nói với Drow, lý do thực sự không phải là vì đi xa, cậu ở trên tàu cơ hồ đã ngủ nguyên một đường. Nhưng bây giờ vẫn không cách nào ngăn cản được cơn buồn ngủ bất thình lình này.

Bởi vì do hệ thống không nhắc nhở, sau khi vào trò chơi Hạ Nặc mới phát hiện nhân vật của mình trong thế giới trò chơi này bị chứng buồn ngủ.

Dù là ban ngày cũng luôn cảm thấy mệt mỏi bất kể thời gian và địa điểm, bất tri bất giác sẽ ngủ mà một khi đã ngủ chính là không biết trời trăng mây gió gì. May mắn là cậu đã sử dụng đạo cụ trước, khi có người xa lạ tới gần quạ đen sẽ luôn phát ra tiếng kêu, chỉ như vậy Hạ Nặc mới không đến mức bị người ta trộm sạch gia sản trên tàu.

—— Cho dù gia sản của cậu chỉ có một cây pháp trượng lẻ loi.

Cậu đây cũng coi như là thuộc giai cấp nghèo rớt mồng tơi rồi chứ?

Hạ Nặc tự trêu chọc mình một phen, cố nén buồn ngủ đi tới nơi.



Đó là một ngôi nhà khác biệt hoàn toàn trong làng, những ngôi nhà khác phần lớn là sử dụng bùn làm vật liệu, thấp bé lộn xộn. Còn tòa nhà này lại được xây dựng bằng gạch xanh và ngói đá, từ xa nhìn qua thì nó cao hơn rất nhiều những ngôi nhà khác.

Không chỉ phong cách kiến trúc và vật liệu khác nhau, ngôi nhà có kết cấu hình chữ hồi(*) này bên trong rất ngăn nắp gọn gàng, không chỉ lộ ra khí tức trang trọng cổ xưa mà còn rất giản dị.

Vừa vào cửa chính là cái sân thật lớn, Drow dẫn đường ở phía trước, Hạ Nặc đi theo phía sau. Cậu bỗng cảm nhận được một luồng ánh mắt kỳ dị.

Từ khi tiến vào sân lớn ánh mắt kia đã dán sát trên người cậu, chuyên chú đến mức làm cho người ta không thể không nhận ra.

Cậu nhịn không quay nhìn về ánh mắt kia, chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lóe lên rồi biến mất bên cửa sổ một gian phòng nào đó ở phía tây sân lớn.

Cậu chỉ vào căn phòng hỏi: "Chủ sở hữu của căn phòng đó là ai?"

Mặc dù chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng Drow lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, Hạ Nặc thấy trong mắt anh ta hiện lên một tia sợ hãi không thể che giấu, anh ta ngập ngừng một chút rồi mới trả lời: "Có lẽ ý ngài là con trai của trưởng làng. Hắn bị mắc bệnh hiểm nghèo mấy năm trước, do còn chưa khỏi hẳn nên chỉ có thể ở trong phòng tĩnh dưỡng, hắn tới đây có lẽ là vì tò mò ngài, xin đừng để ý nhiều."

Hạ Nặc mím môi.

Cậu luôn cảm thấy ánh mắt đó không giống như đang tò mò. Mà có vẻ như là ánh mắt đã khám phá ra điều gì kỳ lạ và muốn chiếm nó cho riêng mình thì đúng hơn.

Cậu đã không để ý rằng con quạ trên vai cậu từ lúc nãy đã quay đầu nhìn chằm chằm vào căn phòng đó, trong đôi mắt đỏ tươi của nó lóe lên một tia sáng.