Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao

Chương 10: [Người nhà]



Hơn mười phút sau, Tống Kinh Hi quay về tầng hầm.

Hứa Thanh tinh mắt, thấy cô về thì lập tức chạy tới thấp giọng hỏi: “Các cậu có chuyện gì vậy?”

Tống Kinh Hi nhất thời bối rối, nhưng khi thấy Hứa Thanh ra hiệu về phía Trình Tiếu Khải thì cô chợt hiểu ra: “Không có gì.”

“Lúc Trình Tiếu Khải quay lại mặt đỏ bừng, tớ vừa nghe được bọn họ nói là cậu ta muốn tỏ tình với cậu?” Tính hóng hớt của Hứa Thanh lại nổi lên, “Có thật không vậy?”

Tống Kinh Hi cũng không giấu cô ấy, khẽ gật đầu.

“Cậu ta cũng can đảm quá nhỉ! Vậy cậu thì sao, có đồng ý không?”

Tống Kinh Hi vô cùng kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cậu điên rồi sao?”

Hứa Thanh hiểu ý: “Vậy là từ chối rồi?”

“Tớ còn chưa kịp từ chối đã đụng phải Chu Hoài Ngạn.”

“Mẹ kiếp, cảnh tượng xấu hổ gì thế này, vậy anh ấy không nói gì chứ?”

Ánh mắt Tống Kinh Hi hơi lóe lên: “…Cũng không có gì.”

Chẳng qua chỉ cảnh cáo cô không được yêu đương, vô cùng phong kiến mà thôi!

“Cũng đúng, người ta đâu có quen biết gì mình, có thể nói gì được. Dám chừng anh ấy còn cảm thấy học sinh bây giờ quá nổi loạn.”

“….”

Hứa Thanh cười cười, lại liếc mắt về phía Trình Tiếu Khải: “Nhưng mà, cậu không có ý gì với cậu ta hết à?”

Tống Kinh Hi: “Đương nhiên, cậu ấy không phải mẫu người tớ thích.”

“Hả?” Hứa Thanh nhướng mày, “Vậy cậu thích mẫu người thế nào?”

“Tớ á? Tớ thích người đẹp, ừm… không được trẻ con nữa.”

“Nói cũng như không!”

Tống Kinh Hi khoát tay: “Đâu có ‘như không’, đây là tiêu chuẩn cứng của tớ đấy.”

“Nhưng con trai trong lớp chúng ta nào có ai không trẻ con?”

“Cho nên tớ sẽ không yêu đương với bọn họ.” Tống Kinh Hi lười nhắc đến chủ đề này, ôm lấy vai Hứa Thanh, “Đừng nói chuyện này nữa, hay là đi đánh bi-a đi?”

Hứa Thanh thở dài: “Được rồi được rồi.”

Một tiếng sau, tiệc sinh nhật kết thúc, Chu Tự Nam với tư cách là chủ bữa tiệc tiễn bọn họ đến cửa chính.

“Tôi đã sắp xếp tài xế đưa mọi người về nhà, xe sắp qua đây rồi đấy.” Chu Tự Nam nói.

“Thật à? Ôi thế thì tốt quá.”

“Chúng ta đông người nên mọi người chịu khó xếp hàng một tí nhé, ai ở gần thì ngồi cùng một chiếc xe.”

Mọi người lao nhao nói ra vị trí nhà của mình, người nào ở gần nhau thì bắt tay thành một nhóm.

Tống Kinh Hi là người duy nhất không lên tiếng, chủ yếu là vì cô phát hiện nhà của Lâm Hy cùng hướng với mình, nhưng cô không muốn ngồi cùng xe với cô ta.

Thế nhưng sự im lặng của cô lại có ý nghĩa khác đối với người ngoài.

“Kinh Hi, cậu sống ở đâu, ngồi xe nào?” Lớp phó học tập hỏi.

Tống Kinh Hi: “Không cần đâu, lát nữa tớ sẽ bảo người tới đón tớ.”

Thực tế là cô muốn trực tiếp bắt taxi về.

“Vậy vẫn phải đợi, phiền phức lắm, chi bằng ngồi chung xe về đi.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Mọi người đồng thanh nói, Tiết Tình Tình lại nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười: “Sao không đi chung xe với bọn tôi, hay là ở xa quá? Không sao đâu, vừa rồi Chu Tự Nam đã nói rồi, bao xa cũng sẽ đưa cậu về nhà.”

Vốn dĩ lời này nghe vào tai cũng không thấy gì lạ, nhưng vấn đề là trong khoảng thời gian này trong lớp có lời đồn về việc gia đình Tống Kinh Hi phá sản.

Sau khi Tiết Tình Tình nói xong, mọi người dễ dàng đoán ra được một tầng ý nghĩa khác.

Gia đình của đại tiểu thư Tống Kinh Hi sa sút, không còn sống ở căn biệt thự trong nội thành, không chừng đã chuyển đến một góc nhỏ hẻo lánh nào đó. Nhưng từ trước đến nay cô luôn cao ngạo, chắc chắn không muốn để các bạn học khác biết cảnh ngộ hiện tại của cô.

Ngay cả Trình Tiếu Khải cũng nghĩ đến điều này, sợ Tống Kinh Hi khó xử, cậu ấy lập tức nói: “Để tôi đưa cậu về! Người nhà tôi sắp tới đón tôi rồi, xe nhà tôi có thể ngồi thêm ba người nữa, để tôi đưa cậu về nhà.”

Hứa Thanh cũng nói: “Vậy tớ đi cùng các cậu.”

“Được.” Trình Tiếu Khải nhìn về phía Tống Kinh Hi, “Được không Kinh Hi, tôi đưa cậu về nhà nhé?”

Tống Kinh Hi nhìn Tiết Tình Tình và Lâm Hy, vẻ mặt hơi lạnh xuống.

Tuy rằng Chu Hoài Ngạn đã nói với cô là đừng qua lại với những người chỉ chờ xem trò cười của cô, cũng đừng sống trong ánh mắt người khác, nhưng giờ khắc này cảm xúc của cô vẫn sẽ bị ảnh hưởng.

Bởi vì những lời mỉa mai kia như đang liên tục nhắc nhở cô rằng, cô đã không còn bố mẹ ở bên cạnh, cô không có nhà.

“Tôi sống ở Thiên Lang, không có gì là không thể để cho mọi người biết.” Tống Kinh Hi nhìn cô ta chằm chằm, “Tôi nói rồi, bởi vì tôi đã bảo người đến đón nên tôi mới không đi chung xe với các cậu thôi. Sao vậy, có vấn đề gì à?”

Lâm Hy: “Thiên Lang?”

Sống ở Minh Hải có người nào mà không biết đến Thiên Lang? Đây là khu chung cư nằm ở ven sông, nổi tiếng với giá trung bình cao. Nhiều cư dân mạng nói đùa rằng nếu họ chăm chỉ làm lụng từ thời Chiến Quốc, không ăn không uống để dành tiền, đến hiện tại chắc cũng có thể mua được một căn nhà ở viện số 1 Thiên Lang.

“Cậu sống ở viện số 1 Thiên Lang từ bao giờ thế?” Lâm Hy âm thầm cười nhạo, dù trước đây gia đình Tống Kinh Hi không phá sản thì cũng không có cửa sống ở đó. Chẳng qua là cô không muốn thừa nhận chuyện gia đình mình xảy ra chuyện ở trước mặt mọi người nên phải nói dối thôi.

“Ồ, tôi sống ở đâu cũng phải báo cáo với cậu sao?”

Ánh mắt Lâm Hy hơi lạnh đi, âm thầm trao đổi ánh mắt với Tiết Tình Tình: “Viện số 1 ở cùng hướng với xe bọn tôi, sao cậu không đi cùng luôn, gọi người tới đón còn phải chờ, phiền phức lắm.”

Cô ta nghĩ bụng, viện số 1 ở gần nhất, chắc chắn Tống Kinh Hi sẽ xuống xe trước, để xem cô diễn trò như thế nào.

Tống Kinh Hi cũng biết cô ta đang nghĩ gì, cô không muốn nhịn nữa, dứt khoát nói rõ với giọng điệu vô cùng khinh thường: “Cậu không hiểu thật hay giả bộ không hiểu vậy? Tôi chỉ là không muốn ngồi cùng xe với cậu, có cảm nhận được không?”

Lâm Hy sửng sốt, lần này cô ta hoàn toàn nổi giận: “Ý cậu là gì đây, tôi chọc gì cậu?! Chẳng qua là tôi thắc mắc sao cậu lại sống ở Thiên Lang, như vậy cũng không được à?”

Tiết Tình Tình: “Ha, phá sản thì phá sản, còn giả bộ làm đại tiểu thư gì chứ. Cậu ——”

“Tống Kinh Hi.”

Tiết Tình Tình còn chưa nói xong, đột nhiên một chiếc Sedan màu đen lái ra khỏi cửa, dừng lại ngay trước mặt bọn họ.

Mọi người vô thức nhìn qua, chợt thấy cửa sổ xe hạ xuống một nửa, một đôi mắt đen kịt ở trong xe nhìn ra, mặt mày sắc bén, khí thế uy nghiêm.

Mọi người lập tức im lặng, bởi vì bọn họ nhận ra người trong xe là anh trai của Chu Tự Nam, Chu Hoài Ngạn.

Nhưng vừa rồi anh đang gọi ai?

Tống Kinh Hi?

Sao anh lại biết Tống Kinh Hi?

Bản thân Tống Kinh Hi cũng hơi khựng lại, không ngờ anh vẫn còn ở đây.

“Đứng ngớ ra đó làm gì, người nhà em nhờ anh tiện đường đón em về.”

“….”

Chu Hoài Ngạn nói xong thì cũng đã bước xuống xe, đứng ở trước mặt mọi người, liếc nhìn Chu Tự Nam trước tiên: “Sắp xếp xe đưa bạn học về xong chưa?”

Chu Tự Nam rất bối rối: “… Xong rồi.”

“Ừm, không cần sắp xếp xe cho cô ấy, cô ấy ngồi xe của anh.” Chu Hoài Ngạn nói xong thì tiện tay cầm lấy túi xách mà Tống Kinh Hi mang theo bỏ vào xe qua cửa sổ xe, sau đó mở cửa ghế lái phụ ra, liếc mắt ra hiệu cho cô: “Vào đi.”

Tống Kinh Hi hoàn hồn, nhìn vào mắt Chu Hoài Ngạn, chậm rãi hiểu được vừa rồi anh đã nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, cho nên lúc này anh đang giúp cô ‘chứng minh’.

Cô không ngờ Chu Hoài Ngạn còn chịu làm như vậy, tâm trạng đang không vui thoáng cái bị ném lên chín tầng mây, ý cười lan tràn từ khóe miệng đến ánh mắt, không thể kìm nén được.

Cô quay đầu nói với Hứa Thanh một tiếng “Tớ đi trước đây”, sau đó ngồi vào ghế lái phụ của Chu Hoài Ngạn dưới sự sửng sốt của tất cả mọi người.

Sau khi cô lên xe, Chu Hoài Ngạn giúp cô đóng cửa xe lại, nhưng bản thân vẫn chưa lên xe ngay. Anh đột nhiên liếc nhìn Tiết Tình Tình và Lâm Hy vừa mới nói chuyện với Tống Kinh Hi, cũng không nói gì với hai người họ, chỉ nhìn về phía Chu Tự Nam nói:

“Phải biết chọn bạn mà chơi, những người chỉ biết bợ đỡ không thích hợp ở bên cạnh em đâu.”

Không hề chỉ rõ nhưng đa số mọi người ở đây cũng nhận ra anh đang nhắm vào hai người Tiết – Lâm.

Sắc mặt hai người đó lập tức thay đổi.

Chu Tự Nam hiếm khi nghe Chu Hoài Ngạn nói với mình những lời như vậy, cậu ta vừa ‘được yêu mà sợ’ vừa có chút bối rối: “Anh, em biết rồi.”

“Ừm, anh đi đây.”

Chu Hoài Ngạn vòng qua vị trí lái, không nán lại nữa mà nghênh ngang rời đi.

Lúc này, tài xế của nhà Chu Tự Nam cũng lục tục lái xe từ gara lên, nhưng mọi người vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía cuối con đường, gần như đều ngây ra, không có một ai định lên xe.

“Chu Tự Nam, sao Tống Kinh Hi lại quen được anh cậu?” Im lặng hồi lâu mới có người không thể tin nổi hỏi một câu.

Chu Tự Nam cũng sửng sốt không kém, cậu ta nào biết vì sao Tống Kinh Hi lại quen biết anh cậu ta, bọn họ hẳn là không có bất kỳ giao điểm nào mới đúng.

Hơn nữa, cậu ta cũng khá hiểu tính tình của anh trai mình, trừ trước đến anh rất lạnh lùng, trừ phi rất thân thiết với anh, bằng không làm sao có thể có kiểu hành động “đưa về nhà” này được?

Nhưng Tống Kinh Hi lại ‘rất thân thiết’ với anh?

Chu Tự Nam: “… Tôi không biết.”

Trình Tiếu Khải: “Vậy là, anh trai cậu ở viện số 1 sao?”

Chu Tự Nam mím môi, gật đầu.

Thì ra là thật, nhà Tống Kinh Hi hình như cũng không có vấn đề gì lớn.

“Đúng vậy.”

“Aiza, các cậu không để ý bộ đồ cậu ấy mặc hôm nay à? Hình như là kiểu dáng mới nhất trong mùa này, hàng hiệu đấy…Thế nên phá sản thì đã làm sao? Lạc đà gầy còn béo hơn ngựa!”

“Anh trai cậu khách sáo với cậu ấy thật, còn giúp cậu ấy cầm túi nữa.”

“Bởi vậy mới nói, có vài người đừng trở mặt sớm quá. Bây giờ như giẫm phải hố rồi.”

…..

Người bên cạnh cứ cậu một câu tôi một câu, hoặc là kinh ngạc hoặc là đang xem kịch vui.

Lâm Hy và Tiết Tình Tình không dám hó hé, sắc mặt vô cùng khó coi.

Làm sao bọn họ có thể ngờ được Tống Kinh Hi và Chu Hoài Ngạn thân thiết như vậy, thân đến mức Chu Hoài Ngạn còn ra mặt giúp cô.

Lúc trước bọn họ dám trở mặt là bởi vì đối phương đã ở thế yếu, nhưng lúc này mới phát hiện ra không phải như thế, trong lòng vừa khiếp sợ vừa hoảng loạn.

Lâm Hy nhìn Chu Tự Nam, định nói gì đó, nhưng cô ta còn chưa mở miệng đã thấy đối phương nhíu mày nói: “Mau lên xe về nhà đi.”

Trong nháy mắt, tất cả đều đã muộn.

——

Bên kia, Chu Hoài Ngạn đã lái xe rời khỏi khu biệt thự, đi về chỗ ở của mình.

“Em tự chỉnh điều hòa đi.” Anh nhìn về phía trước, giống như vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả, giọng điệu nhàn nhạt.

Tống Kinh Hi lại rất hưng phấn: “Anh, sao anh còn ở đây? Em tưởng anh về nhà rồi!”

Chu Hoài Ngạn vừa nghe giọng nói và cách gọi này của cô là biết tâm trạng cô rất tốt. Nói thật, anh cảm thấy Tống Kinh Hi của lúc này hoạt bát và linh động hơn, còn vẻ mặt lạnh lùng khi bị mọi người chất vấn vừa rồi lại khiến anh có chút không thoải mái.

Anh cảm thấy cô bé con luôn giương nanh múa vuốt, duyên dáng yêu kiều không nên có dáng vẻ ‘bị bắt nạt’ như vừa rồi.

“Anh vừa trò chuyện với ông nội một lúc nên về muộn.”

“Ồ, trùng hợp thế à, vừa hay có thể về cùng nhau.” Tống Kinh Hi xoay người đặt tay lên bảng điều khiển trung tâm, nhìn anh nói: “Vừa rồi cám ơn anh nhé.”

“Cảm ơn chuyện gì?”

Con đường ra khỏi khu biệt thự này rất ít xe, bóng đêm lại dày đặc, chỉ còn lại từng ngọn đèn đường lập lòe nhảy nhót trên tay cầm vô lăng của Chu Hoài Ngạn.

Khuôn mặt anh chìm trong bóng tối nhưng đường nét gương mặt lại rõ ràng, nhìn từ bên cạnh sẽ thấy được hàng lông mi rất dài.

Ánh mắt Tống Kinh Hi dừng lại trên khóe miệng nhếch lên của anh, nói: “Cảm ơn anh đã nói dối giúp em.”

Chu Hoài Ngạn: “Anh nói dối gì cơ?”

“Thì anh bảo là người của nhà em nhờ anh tiện đường đưa em về đấy.”

Chu Hoài Ngạn không muốn cô cảm thấy nói dối cũng không sao, suy nghĩ giây lát anh lại nói: “Không phải chúng ta sống cùng nhà sao?”

“Hả?”

“Sống cùng một nhà thì tạm thời coi là người nhà, cho nên vừa rồi anh cũng đâu tính là nói dối.”

Coi là…… người nhà sao?

Tống Kinh Hi giật mình: “Thật ạ?”

“Ừm.”

Tống Kinh Hi vô thức nói: “Vậy anh sẽ không tùy tiện bỏ rơi em như bố với mẹ nhỏ của em chứ?”

Chu Hoài Ngạn sửng sốt, liếc mắt nhìn cô.

Cô bé con đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, đôi đồng tử màu nâu trà hơi lóe lên, giống như nai con lạc đường trên đồng ruộng.

Sự bất an và hoang mang thường ngày được giấu kín trong ánh mắt lúc này lại vô tình để lộ, nhưng dường như cô chợt nhớ ra mình là một cô gái kiêu ngạo độc lập, lập tức nói thêm: “Có điều, nếu anh muốn bỏ rơi em thì nhớ nói với em trước một tiếng, khoản tiền kia——”

“Sẽ không bỏ rơi em.”

“…”

Chu Hoài Ngạn nhìn thẳng về phía trước, nở nụ cười: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc em.”

Dưới ánh sáng mờ ảo trong xe, người con trai với vẻ ngoài tuấn tú này thoạt nhìn có chút xa cách khó gần nhưng lại khiến cho người ta sinh ra một cảm giác muốn vượt quá giới hạn, muốn xông vào làn sương mù này, muốn tới gần hơn nữa….

Tống Kinh Hi nhìn anh, bàn tay đặt trên bảng điều khiển trung tâm khẽ siết lại, nhưng dưới tay trống rỗng không nắm bắt được thứ gì, chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên mất đi tần suất bình thường, đập thình thịch không ngừng. Cũng không biết là vì lời nói của anh mà cảm thấy hài lòng hạnh phúc, hay là đột nhiên phát hiện vẻ đẹp trước mắt quá mức chói mắt, khiến cô bị mê hoặc trong giây lát.

“Được.” Cô ngẩn ra một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, cười vui vẻ nói: “Vậy sau này em chỉ nghe lời anh thôi, anh nói đi sang đông em tuyệt đối không đi sang tây!”

Cô nhích đầu đến gần anh, Chu Hoài Ngạn bèn đưa tay đẩy nhẹ trán cô, mỉm cười: “Tốt nhất là nên như vậy. Ngồi yên nào.”